Đọc truyện Cả Đời Không Quên – Chương 11: Tình yêu mong manh
Tối qua tạm biệt Trịnh Nhạc không mấy vui vẻ, mặc dù không còn tâm trí cho công việc nhưng Cố An Mạt vẫn cố gắng lên tinh thần kiên trì đi làm, cả ngày nay mí mắt giật giật liên tục, cô tự an ủi bản thân là do ngủ không đủ giấc, không liên quan gì đến mê tín.
Vất vả chịu đựng đến giờ tan tầm, Cố An Mạt vừa day ấn đường vừa đi vào thang máy. Chưa kịp ấn nút thang máy, cô nhận được điện thoại của Vưu Tư Linh, vừa bắt máy, đã nghe tiếng Vưu Tư Linh hổn hết hét lên từ phía bên kia: “An Mạt, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cố An Mạt run rẩy, suýt nữa đánh rơi di động trong tay. Linh cảm của cô, cuối cùng vẫn chính xác sao?
Hai người không còn tâm trí chọn điểm hẹn gặp, Vưu Tư Linh trực tiếp lái xe đến công ty đón cô, sau đó hàn huyên ngay tại bãi đỗ xe.
“An Mạt…” Vưu Tư Linh muốn nói lại thôi, tính cô vốn không giấu được chuyện gì, dọc đường cô nghĩ phải mau chóng kể mọi chuyện mình biết cho Cố An Mạt, nhưng hiện tại, đầu óc đã tỉnh táo hơn, cô lại không biết phải mở lời như thế nào.
Cố An Mạt cầm tay Vưu Tư Linh, ánh mắt tràn đầy tin tưởng: “Nói đi Tư Linh, tớ biết dù là tin tốt hay xấu, cậu cũng đều cùng tớ đối mặt.”
Lời này khiến Vưu Tư Linh càng thêm đau lòng, vành mắt phiếm hồng, cô thật sự căm thù gã đàn ông thối tha kia! Dám đối xử với chị em tốt của cô như vậy! “Trần Ngự… Anh ấy nói với tớ… Trịnh Nhạc đã đính hôn…” Trần Ngự là bạn trai cô, là bạn thân nhất của Trịnh Nhạc hồi đại học.
Vưu Tư Linh còn chưa nói hết, Cố An Mạt cảm thấy đầu mình như bị khoan thủng một lỗ, những tiếng rầm rầm cứ quanh quẩn bên tai. Dù đã nghĩ tới tình huống tệ nhất, nhưng có thế nào, cô cũng không thể ngờ rằng sẽ là chuyện này!
“… Sao có thể chứ?” Hồi lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình —— đắng chát, nghẹn ngào. Tối qua còn là bạn trai tức giận vì chuyện giữa cô và Liên Hách Duy, vậy mà hôm sau đã biến thành vị hôn phu của người khác?
“Tình hình cụ thể… Tớ cũng không rõ lắm, hình như là hôn sự do ông Trịnh an bài…” Vưu Tư Linh ôm chặt lấy Cố An Mạt, hết sức đau lòng an ủi: “An Mạt, có lẽ sự tình không như chúng ta nghĩ đâu… Có lẽ Trịnh Nhạc cũng vì bất đắc dĩ…”
Cố An Mạt nhắm mắt lại, nước mắt như những viên trân châu từng hạt từng hạt rơi xuống. Cái lỗ khổng lồ trong não đã vỡ rạn đến tim, tim cô đau quá, rất rất đau.
Tại nhà hàng quen thuộc, ngồi ở vị trí quen thuộc, giờ phút này Cố An Mạt không còn mang tâm trạng vui vẻ ngóng trông Trịnh Nhạc như trong quá khứ, cô chỉ cảm thấy chờ đợi thêm một giây cũng là cả sự dày vò.
Nửa tiếng sau, người mà cô chờ cuối cùng đã xuất hiện, anh ngồi xuống đối diện cô với vẻ mệt mỏi rõ rệt, anh còn để ý chuyện hôm qua, vậy nên anh không lên tiếng trước.
Cố An Mạt nhướn môi, định cười khẩy, lại phát hiện ra cô thậm chí còn chẳng đủ sức nhếch môi, “Trịnh Nhạc,” từ khi họ quen biết tới nay, cô chưa bao giờ gọi đầy đủ tên họ anh, “Anh không có gì muốn nói với em ư?”
“… An Mạt, câu này hẳn là anh hỏi em mới đúng.” Một tiếng “Trịnh Nhạc” của cô khiến tim anh đập mạnh, ngay cả khi ngữ điệu rất nhẹ nhàng, anh vẫn nhận ra được có chút gì đó khác thường.
Anh hơi chột dạ, nhưng lúc này anh cũng chỉ có thể cố giả bộ điềm tĩnh.
“Đến nước này, anh vẫn còn muốn tính toán với em trước đúng không?” Cố An Mạt hai mắt đẫm lệ, bi thương nhìn người đàn ông cô đã yêu ba năm, xa lạ, vô cùng xa lạ.
“… Anh chỉ không hy vọng em giấu diếm anh bất cứ chuyện gì.” Trịnh Nhạc lắc đầu thở dài, anh không thể ngờ, tổ chức tư vấn du học Liên Hân Duy giới thiệu cho anh, lại chính là công ty của Liên Hách Duy.
“Giấu diếm?” Cố An Mạt bật cười thành tiếng, “Vậy anh nên hỏi chính anh, đã che giấu em điều gì? Hay đợi đến ngày anh chuẩn bị kết hôn mới định nói với em?” Cô dùng sức nắm chặt hai tay dưới bàn, mới không khiến giọng nói quá mức run rẩy.
“… Em… Sao em…” Điều này làm Trịnh Nhạc trở tay không kịp, cô đã biết rồi?
“A Nhạc, nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô lùi một bước, giọng điệu mềm mỏng hơn, cô tình nguyện nghe anh giải thích, cô hy vọng anh sẽ nói với mình, tất cả mọi chuyện đều không như cô nghĩ.
Chỉ có điều dáng vẻ rầu rĩ trầm mặc của Trịnh Nhạc đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô.
“Xin lỗi, An Mạt… Anh… Anh đã định nói với em, nhưng…” Nếu không phải Liên Hân Duy mang thai, có lẽ anh cũng không cách nào đưa ra lựa chọn. Anh vô cùng khó chịu, ngoài câu xin lỗi với người ngồi trước mặt, anh thật sự không thể cho cô một lời hứa hẹn.
Vậy nên, anh thừa nhận? Thừa nhận anh yêu người phụnữ khác? Thừa nhận anh… Không cần cô nữa? Cố An Mạt không ý thức được rằngmình đã nắm tay đến bật máu, ngoại trừ đau lòng, cô không còn cảm thấy bất cứloại đau đớn nào khác nữa.