Đọc truyện Cả Đời Chỉ Yêu Em – Chương 53: Kết hôn! Cô làm gì dám hỏi
Đàn ông nói chuyện với nhau, không kiêng dè gì, đặc biệt trắng trợn.
Lục Tân Nam không phải một người thích quản chuyện tư của người khác, lần này lại nhiều lần khuyên Phó Kiến Văn không nên tốn nhiều tâm tư với Tố Tâm, đơn giản là anh đã chứng kiến một Đường Tranh vì tình cảm mà không quay trở lại Mỹ, lo lắng Phó Kiến Văn cũng vì thế mà bỏ bê công việc.
“Cậu ít quản chuyện con gái nhà người ta, chuẩn bị đi tìm chủ tịch Hoàn Vũ nói chuyện đi.” Phó Kiến Văn gảy gảy điếu thuốc, âm thanh bình tĩnh không chút gợn sóng.
Nói tới chỗ này, Lục Tân Nam thức thời câm miệng.
“Nếu không có chuyện khác, cậu đi trước đi…”
Bên trong xe, Tố Tâm nhắm hai mắt, nhưng lỗ tai lại đang lắng nghe.
Từ lúc Lục Tân Nam gõ cửa xe, Tố Tâm đã mơ hồ tỉnh lại, khi nghe Lục Tân Nam nói, Tố Tâm trong lòng nén giận, lỗ tai nóng lên.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Kiến Văn đi tới bên ghế lái.
“Keng keng keng —— ”
Ngón tay gõ nhẹ lên chiếc chuông nhỏ, âm thanh vang lên bên tai Tố Tâm
Tố Tâm tay nắm chặt, ngẩng đầu giả bộ làm ra bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ.
Hai con mắt cô nhìn lên Phó Kiến Văn, lại chột dạ cúi đầu, một tay nắm lấy áo khoác của Phó Kiến Văn, một tay cầm lấy túi sách của mình, làm động tác muốn đẩy cửa xe.
Phó Kiến Văn lùi một bước, đi đến trước cửa biệt thự, mở mật mã khóa.
Tố Tâm xuống xe khóa cửa xe, có phần do dự.
Cô là muốn chờ Phó Kiến Văn ở bên ngoài, để Phó Kiến Văn đem bản hộ khẩu lấy ra cho mình.
Nhưng Tố Tâm không có cách nào mở miệng bảo Phó Kiến Văn như vậy, mở miệng sẽ khiến anh cảm thấy cô bởi vì Hứa Khai trở về nên mới không cùng anh kết hôn, như qua cầu rút ván.
Không phải Tố Tâm không giữ lời, nhưng Phó Kiến Văn cũng chưa đề cập lại, Tố Tâm cũng không dám nhắc đến!
Áo của Phó Kiến Văn còn đang ở trong tay cô, chìa khóa xe cô cũng đang cầm, điều chỉnh lại trạng thái của chính mình, Tố Tâm đành bước chân theo Phó Kiến Văn.
Vừa vào cửa, Phó Kiến Văn liền sắn tay áo lên làm lộ ra cánh tay rắn chắc.
Phó Kiến Văn nới ra hai cúc áo, đứng ở trước tủ lạnh, lấy ra một bình nước, ngửa đầu uống vào mấy ngụm, kết hầu cử động càng khiến anh trở nên nam tính hơn.
Vừa đổi dép xong bước lên đến cửa nhưng Tố Tâm không lên tiếng.
“Bản hộ khẩu đặt trên khay trà ở phòng ngủ của tôi…” Phó Kiến Văn đóng lại cửa tủ lạnh, nghiêng đầu bình tĩnh mắt đen không gợn sóng nhìn về phía Tố Tâm nói: “Phòng ngủ của tôi, chắc em cũng biết đi đường nào rồi…”
Tố Tâm đương nhiên biết, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, cô cảm giác Phó Kiến Văn nói ra câu đó như ám chỉ điều gì, là nhắc nhở cho cô nhớ đến đêm hôm đó triền miên hoan hỉ hay sao.
Phó Kiến Văn nói đàng hoàng trịnh trọng, mà cô lại suy nghĩ như vậy, liệu có quá tiểu nhân hay không.
Cô đem áo khoác của Phó Kiến Văn đặt lên ghế sô pha, chìa khóa xe đặt tại khay trà: “Vậy tôi… Đi lấy hộ khẩu trước.”
“Được…” Phó Kiến Văn gật đầu.
Nhìn Tố Tâm lên lầu, Phó Kiến Văn thả chai nước trong tay xuống, không nhanh không chậm đốt một điếu điếu thuốc lá, tiện tay đem sổ hộ khẩu ở trên kệ bếp để lên nóc tủ lạnh.
Lầu hai.
Vừa vào cửa phòng ngủ, nhìn thấy giường lớn với ga màu xám, tai Tố Tâm nónh bừng lên, cô thu hồi ánh mắt hướng về bàn trà nhìn lại, trên đó để bản hộ khẩu, Tố Tâm đang chột dạ chỉ muốn rời đi ngay lập tức, không hề liếc mắt nhìn xem có phải hộ khẩu của mình không đã nhét vào túi xách cầm đi.
Dưới lầu Phó Kiến Văn đang ngồi trên ghế sa lon, khóe miệng ngậm điếu thuốc, cầm trong tay một phần văn kiện, một tay cầm điện thoại, giọng trầm thấp mang theo vài phần dồn nén khiển trách đầu bên kia một câu, khí thế bức người.