Đọc truyện Cả Đời Chỉ Yêu Em – Chương 40: Đàn bà… Tội gì phải làm khó nhau
Tố Tâm hôm nay so với biên tập còn tới sớm hơn, cô rót một chén trà, cầm lên đứng ở trong bàn, một tay chống mặt bàn, trong đầu loạn xì ngầu.
Một lúc chính là gương mặt tiều tụy của Hứa Khai, một lúc lại chính là con mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn lúc ở trong xe.
“Làm sao chỉ có một mình cậu! biên tập manh manh chưa đến sao?”
Bạch Hiểu Niên xem xong náo nhiệt đi tới, đã thấy Tố Tâm đứng ở bên trong phòng phát thanh, trên cổ mang theo tai nghe đờ ra.
“Hôm nay thứ sáu, khả năng trên đường kẹt xe…” Tố Tâm nâng chén uống một hớp trà nóng, “Xem xong náo nhiệt rồi sao!”
Bạch Hiểu Niên đi tới, ngồi cùng Tố Tâm ở trên bàn, mở miệng cười: “Càng xem càng chán, đạo đức của lão Lý mọi người đều biết rõ, nhưng xảy ra chuyện vợ ông ta chỉ đem Ngô Thiên Ảnh đánh, còn lão hồ ly Lý Chính Quốc chỉ bị mắng vài câu, đàn bà… Tội gì phải khó xử lẫn nhau.”
Cũng là bởi vì Lý phu nhân như vậy, lão Lý mới càng không sợ hãi, dù sao xảy ra chuyện vợ ông ta cũng không truy cứu ông ta! Quá trớn chính là lão đó, mà lại chỉ gây khó dễ cho một người đàn bà.
Ngô Thiến Ảnh một mỹ nhân trẻ tuổi tương đối có nhan sắc, lẽ nào nguyện hầu hạ cho một lão già sợ vợ!
Ngô Thiến Ảnh chẳng qua là lấy thân thể cùng tiền đồ cân nhắc sau đó lựa chọn lên giường cùng lão ta…
So với từ bản thân hao tổn tâm sức, hao tổn thời gian tự mình phấn đấu, bán đi thân thể để đổi lấy tiền đồ, sau đó làm việc đều không phải suy nghĩ nhiều.
“Ai, Tố Tâm sao vẫn ngồi ở đây…”
Đồng nghiệp nhìn thấy Tố Tâm, nói với cô một câu: “Vừa nãy sáng sớm văn phòng của Tổng biên tập gọi điện thoại tới đây, bảo cậu đi qua một chuyến, nói là vô cùng khẩn cấp… bảo cậu đi ngay lập tức!”
Nói xong, đồng nghiệp kia bưng cà phê ôm cặp văn kiện vội vội vàng vàng rời đi.
Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm liếc mắt nhìn nhau, hai con mắt rực rỡ.
Sáng sớm nay Tổng giám chế Hạ Linh của tổ tin tức – người nổi danh là sát thủ mặt lạnh, chưa bao giờ lãng phí thời gian vào mấy kẻ vô dụng,lại đột nhiên gọi Tố Tâm vào phòng làm việc, đại khái là vì tuyển chọn Tố Tâm vào vị trí dẫn chương trình buổi sáng.
Bạch Hiểu Niên kích động đứng lên giậm chân một cái, lại không dám lớn tiếng sợ để cho người khác nghe được, đè thấp xuống thanh âm của mình: “ngày nổi danh của cậu đã đến rồi!”
Bạch Hiểu Niên tâm tình còn vui vẻ hơn chính bản thân Tố Tâm, cô vui vẻ vội vàng giục Tố Tâm mau chóng đi tới.
Văn phòng làm việc của Tổng giám chế Hạ toạ lạc ở tầng 13 dãy nhà A. Từ toà nhà B của Tố Tâm đi qua cũng không tốn đến mười phút.
Đã là buổi chiều, tại toà nhà B rộng lớn như vậy nhưng cũng rất thanh nhàn, chỉ có bảy tám nhân viên ở trước bàn hội nghị thu dọn bản thảo cùng các loại đồ vật, còn lại bàn làm việc tất cả đều yên tĩnh…
Toà B cùng toà A trang hoàng không giống nhau, cả tòa nhà lớn lấy pha lê làm chủ đạo, ánh mặt trời theo phía tây chiếu vào cửa sổ trong suốt dưới mặt đất, toàn bộ văn phòng có vẻ rộng rãi lại cách điệu, không giống toà nhà A bọn cô.
Thấy Tố Tâm từ trong thang máy đi ra, người trong phòng họp đẩy cửa, hỏi một câu: “Xin hỏi cô tới tìm ai!”