Rất nhanh Phó Kiến Văn cùng tiểu Lục đã đến Phủ Thiên Loan.
Nghĩ Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đang trong thời kì mặn nồng, tiểu Lục vô cùng có ánh mắt… Mượn cớ để Vưu Nại Nại đưa cho mình đoạn đường, thành công đem Vưu Nại Nại lừa đi khỏi Phủ Thiên Loan.
Thời gian này lại chính là lúc dì Lý đang đi siêu thị chọn mua nguyên liệu nấu ăn buổi chiều, toàn bộ Phủ Thiên Loan chỉ còn lại Tố Tâm cùng Phó Kiến Vân.
Tố Tâm đi dép bông màu trắng, đang đứng dựa lưng vào ghế sô pha, rón mũi chân lên, nhìn qua Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa trước cởi áo khoác và đổi giày.
Bên trong Phó Kiến Văn mặc áo sơ mi trắng cùng áo lông cừu, cổ áo sơmi bẻ ra ngoài áo lông cừu, nổi bật lên ngũ quan cương nghị của anh.
Trái tim Tố Tâm nhảy múa rầm rầm, tính ra chỉ có tối ngày hôm qua cùng một ngày hôm nay không được nhìn thấy Phó Kiến Văn, nhưng Tố Tâm cảm giác như đã lâu lắm không gặp anh rồi…
Tầm mắt của người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa nhìn về phía Tố Tâm, Tố Tâm không chịu nổi con mắt đen sâu thẳm như hố đen của anh, nhấc chân chạy chậm tới, nhào vào trong ngực của anh.
Mùi vị quen thuộc xông vào mũi, lẫn vào mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có hơi lạnh trên người anh, Tố Tâm ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn chằm chằm, hỏi: “Anh hút thuốc lá sao!”
Trên đường trở về, Phó Kiến Văn không nhịn được hút một điếu, cửa sổ xe cũng mở cả một đường, khiến tiểu Lục đến mức run rẩy, chính là sợ mũi mèo của Tố Tâm ngửi được, không nghĩ tới vẫn là bị ngửi được.
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đem sợi tóc mai dính ở hai gò má của Tố Tâm vén ra sau tai, vừa muốn mở miệng giải thích, liền nghe Tố Tâm lo âu hỏi: “Cố Thanh Thành… Vết thương của anh ta rất nghiêm trọng sao!”
Nghiêm trọng đến mức khiến Phó Kiến Văn phát sầu hút thuốc!