Ca! Anh Có Thích Em Không

Chương 19


Bạn đang đọc Ca! Anh Có Thích Em Không – Chương 19


“Tiểu Nhiên, nếu Trình Miểu vẫn mất trí nhớ, vĩnh viễn không nhớ lại được, vậy thì phải làm sao?” Rời khỏi Trình gia, mặc dù Tiểu Tống đáng thương, nhưng thật là… rất vui.

“Không sao cả!” Tiểu Nhiên đột nhiên nói.

“Chính là… ” Ta tổng cảm thấy mất trí nhớ không phải là một chuyện tốt.

Tiểu Nhiên nắm tay ta đi tới một cửa hiệu bánh ngọt, mua một pudding xoài cho ta.

Không hài lòng lắm quẹt miệng, pudding này quá nhỏ, nhưng ta vẫn ăn.

“Dù là trước lúc Trình Miểu mất trí nhớ, hay sau khi mất trí nhớ vẫn đối với Tống Khuông Văn như xưa, cho nên không có gì quá khác biệt.” Tiểu Nhiên nói như vậy.

“Chính là, hắn vẫn còn kinh doanh nha!” Nếu là đã quên hết, thì phải quên rất nhiều thứ đi chứ!

Ăn pudding, liếm liếm môi, ngô… quá nhỏ.

“Không có trí nhớ, vẫn còn có trực giác, yên tâm đi! Không chuyện gì đâu.” Hắn nghiêng người, hôn hôn môi ta.

Bại hoại Tiểu Nhiên! Thế nhưng ở lúc ta chưa ăn xong thì hôn ta, vốn còn muốn liếm liếm môi, bởi vì khi ăn pudding xong, trên môi nhất định còn lưu lại chút mùi vị, bây giờ cũng bị hắn hôn mất.

“Tiểu Nhiên, lần sau anh ăn xong đừng hôn anh.” Dậm chân nói với Tiểu Nhiên.

“Ca, anh không thích em sao?” Lại tới, lại tới, sao mỗi lần mỗi lần đều nhắc câu này?

“Anh thích em nha!” Khẩu khí than thở, trả lời.

Nhớ rõ có một lần ta cố ý không trả lời, Tiểu Nhiên thật lâu không để ý ta, hại ta thấy đồ ăn ngon hắn cũng không mua…

Cho nên cái khác có thể không trả lời, nhưng câu này nghe vào nhất định phải trả lời.


“Vậy sao anh không cho em hôn anh?” Tiểu Nhiên trề môi nói.

Hắc hắc, mặc dù hắn lớn lên, cao hơn ta, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn rất dễ thương…

“Bởi vì … ” Muốn ta nói sao đây? Vẫn là nên nói, “Không có, em nghe nhầm.”

“Phải không? ” Tiểu Nhiên làm bộ không tin.

“Đương nhiên…” Lúc ta đang muốn biện bác, một vật thể hình người nhảy đến, lúc ta phản ứng được thì, nhân hình nọ đã bị Tiểu Nhiên xách lên.

“Ô… ” Người nọ khóc ôm má, hai bàn tay càng không ngừng huy động, muốn tránh khỏi Tiểu Nhiên.

Nam hài hảo khả ái a, ta nhìn ra y chính là bé trai lần trước ở trong miếu.

Hai cái má phồng lên thật rất dễ thương! Làm cho người ta muốn véo véo…

“Tiểu Thông, ngươi lại đi loạn!” Có người giải cứu nam hài từ trong tay Tiểu Nhiên, chính là nam tử tên Dật Thần.

Nguyên lai nam hài gọi là “Tiểu Thông”!

“Ta không có đi loạn.” Mặt nhỏ nhăn nhíu, Tiểu Thông lấy một tay kéo tay Dật Thần, một tay chỉ vào ta và Tiểu Nhiên, “Ngươi nhìn ngươi nhìn, là hai anh em lần trước nha!”

“Biết rồi biết rồi.” Dật Thần rất không còn đường chọn lựa gật đầu, sau đó nhìn về phía chúng ta, “Hai người có muốn dùng cơm cùng chúng tôi không?”

Nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã trưa, không trách được muốn ăn cái gì đó…

Nhìn Tiểu Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ muốn đi cùng bọn họ.

Ta muốn nhìn dáng vẻ lúc ăn của Tiểu Thông…

Lần trước thấy y ăn thật là làm ta mở rộng tầm mắt, muốn bái y thành sư phụ!

Đúng …, còn có Tiểu Trư kia đâu!

Mấy ngày trước tới nhà chúng ta, chính là Tiểu Nhiên không chịu cho ta ôm một cái, hại ta chưa kịp đụng vào, Tiểu Trư kia đã bị Dật Thần mang về.

Hôm nay bọn họ dường như không có dẫn Tiểu Trư kia theo chơi…

Có chút thất vọng…

Đến quán ăn gần đây, quán ăn này xung quanh toàn là gương, bất kể là vách tường hay cái bàn đều dùng gương.

Thật là một nơi quái dị.

Đặt gương vào đúng là có thể tạo cảm giác không gian rộng, chính là…

Sẽ không ai muốn thấy tướng ăn của mình đi?

Cho nên mấy cái gương này không nên dùng thiết kế nhà hàng!

Cho nên nữa! Quán ăn này thật quái dị, khó trách bên trong không có ai vào…

Quán ăn này có thể kiên trì đến bây giờ thật là khó hỉểu.


“Ta muốn hai mươi chén cơm, mười con gà nướng, năm bồ câu hồng thiêu nhũ cáp, còn phải có ba ly coke.” Tiểu Thông suy nghĩ một chút, rồi nói ∶ “Trước hết nhiêu đây đi! Không đủ lại gọi.”

Trợn to mắt, không nghĩ tới y sẽ gọi nhiều như vậy! “Nhiều như vậy, chúng ta chỉ có bốn người! Ăn được hết sao?”

“Được nha! Chúng ta có bốn người mà!” Tiểu Thông ngây ngốc cười cười, sau đó lại nói với ta và Tiểu Nhiên ∶ “Ta chỉ gọi món cho chính mình, các người thích ăn gì thì tùy tiện gọi a, hôm nay Dật Thần mời khách.”

Cái gì? Những thứ vừa gọi đều là một mình y ăn sao? !

Ta và Tiểu Nhiên hầu như câm nín.

“Hai người tùy tiện gọi đi!” Dật Thần tập trung nhìn cái bàn gương phản chiếu chính mình, cũng không nhìn về phía chúng ta:”Lần này tôi mời, là cảm ơn hai người hai lần giúp tôi tìm được ngốc Trư kia.”

Cùng Tiểu Nhiên gọi món, lúc ngồi đợi ta cùng Tiểu Thông vui vẻ nói chuyện phiếm, Tiểu Thông nói chuyện rất thú vị, toàn là chuyện “Ăn”. Mà Dật Thần thì vẫn nhìn cái gương, không nhìn chúng ta, cũng không gia nhập nói chuyện cùng chúng ta.

Hắn dường như rất thích dáng vẻ của mình đi!

Tiểu Thông thấy ta khó hiểu liền giải thích∶ “Nhà hàng này là nơi ta thường đến, Dật Thần cùng ông chủ ở đây là bạn tốt, thân quen, cho nên rất hiểu thói quen của chúng ta.”

Khó trách thấy bọn họ lại không kinh ngạc, nguyên lai là người quen!

Thích nhìn mình trong gương chẳng lẽ Dật Thần bị tự luyến cuồng?

Mà Tiểu Thông thì nhìn như Đại vương khả ái!

Đợi một hồi, nhân viên cũng mang đồ ăn ta gọi lên.

Dáng vẻ Tiểu Thông ăn chỉ có ba từ có thể hình dung, chính là : Nhanh! Độc! Chuẩn!

Chớp mắt một cái, tất cả đều vào trong bụng y.

Vỗ vỗ bụng, Tiểu Thông thỏa mãn, “Hô, lại đến một chén tráng miệng! Ngô… Ăn thêm ba bánh bao là được.”

Cái gì?! Còn muốn ăn sao?

Ngô… Cổ nhân nói động không đáy có lẽ là giống như bụng của Tiểu Thông đi!

“Anh không ăn sao?” Ta hỏi Dật Thần đang nhìn gương, hắn còn chưa ăn gì đâu!

“A, tôi quên… ” Hắn ngẩn ngơ, lại ưu nhã nhấc tay gọi ∶ “Cho tôi một phần bít-tết, một chén canh lê.”


Sẽ không phải do cảm giác của ta đi! Tổng cảm thấy nhất cử nhấc động của hắn đều biến đổi, là do cái gương sao?

Ngay…ngay cả ăn cũng rất ưu nhã… Hơn nữa, hắn vừa nhìn gương vừa ăn.

Thật là lợi hại…

Ăn xong, cùng bọn họ tạm biệt về nhà của mình.

Dọc đường đi, ta còn đang hồi tưởng đến lúc ăn cơm cùng bọn họ, không khỏi nói với Tiểu Nhiên ∶ “Dật Thần và Tiểu Thông là quan hệ gì?”

“Vi sao hỏi vấn đề này?” Tiểu Nhiên cảm thấy kỳ quái nhìn ta.

“Tò mò nha! Không biết Dật Thần có phải chăm sóc Tiểu Thông không? Nếu theo cách ăn của Tiểu Thông, rất có thể sẽ ăn cho Dật Thần phá sản…”

“Nga… ” Tiểu Nhiên nhíu mày, dường như cảm thấy đây không phải là một vấn đề giải quyết tốt.

Không biết công ty bảo hiểm có thể bảo hiểm tình huống này hay không? Nếu chịu bảo hiểm, Dật Thần chắc chắn sẽ làm bảo hiểm phá sản luôn.

Bất quá, Tiểu Thông ăn cái gì cũng thật khả ái a!

Má tròn tròn, hai mắt thật to…

Hắc hắc! Nếu y là động vật thì nhất định là… Trư.

“Cái… Tiểu Nhiên, ta đột nhiên nghĩ đến Tiểu Trư kia!” Nghĩ đến Tiểu Thông liền nhớ đến Tiểu Trư nhà y.

Bây giờ trong thành thị có rất ít người nuôi heo, ta đã từng ăn qua thịt heo, lại không được thấy nhiều, cho nên! Muốn nhìn nhiều một chút.

“Em không muốn phải nhìn cái vật thể ăn nhiều như vậy nữa.” Tiểu Nhiên nói thẳng.

Hừm hừ! Tiểu Nhiên đúng là không có lòng thương thú vật! ! !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.