Bưu Hãn Dân Quê

Chương 95: Cố nhân gặp lại


Đọc truyện Bưu Hãn Dân Quê – Chương 95: Cố nhân gặp lại

Ở kinh thành ba ngày, cảm thụ lớn nhất của Hắc Muội chính là kinhthành quả thật lớn, dân cư rất đông đúc, buôn bán thực phồn hoa, có tiền có thế rất nhiều người, một cảm thụ khác chính là kinh thành tiêu phíthật sự cao, nàng ở khách điếm ba ngày tiền thuê nhà chính là nửa lượngbạc , mặc dù so sánh với chỗ khác đã rẻ nhất , nhưng vẫn gấp đôi thànhkhác , mà một ngày ba bữa cũng phải hơn một văn tiền, cảm giác đúng làtiêu tiền như nước.

Ba ngày qua đi nàng lại giao nửa lượng bạc tiền thuê nhà, lúc ở trong thành chuyển động nếu không bỏ được bữa ăn chính , ở tiểu quán mua ítbánh bao, bánh nướng áp chảo ăn, đến mì nước đã xem như xa xỉ .

Đi đi lại lại mấy ngày nay Hắc Muội cảm thấy kinh thành phân bố cùng Bắc Kinh hiện đại kỳ thực không sai biệt lắm.

Hoàng cung ở chính bắc, nằm bắc hướng nam, uy nghi cung tường vòng thật lớn một mảnh , xa xa nhìn lại không thấy đầu.

Mà khu Đông hiển nhiên là dinh thự gia đình phú quý quyền thế, đều là tường cao đại viện .

Phía Nam là khu tập trung buôn bán, tửu lâu san sát nhau, khách điếmcao ngất, cửa hàng kéo dài mấy con phố. Ở cạnh địa phận Tây chính là một ít tiểu quán và một ít nhà nghèo. Tựa hồ Vương Minh từng nói nhà hắn đi qua hai con ngõ nhỏ bên kia.

Khách điếm Hắc Muội ở cùng khu Tây chỉ cách một con phố, không tínhlớn, nhưng đặc biệt náo nhiệt, tiếng động lớn xôn xao, đều là tiểuthương, giá cả so với khu Nam ở mặt tiền rẻ rất nhiều.

Hai ngày nay Hắc Muội đều ăn ba bữa ở phố này , cùng khu Nam buôn bán giảm đi không ít bạc.

Nhưng đến cơm chiều nàng phải đi đại tửu lâu Tuý Nguyệt Lâu ở khu nam ăn chén mì nước, bởi vì tửu lâu này chuyên kể về Đại Đường quốc lậpquốc hoàng thất bí văn, hai ngày nay đang kể đến một đời tiên hoàng ,cũng chính là đương kim hoàng đế.

Này đó đều là những chuyện trước kia Hắc Muội ở Thanh thành rất ítnghe được , cảm thấy hoàng đế hiện tại thật đúng là rất khai sáng , dưới chân thiên tử kể chuyện về lịch sử hoàng thất mà không thấy có ngườican thiệp.

Hắc Muội nghe được vô cùng cẩn thận, mỗi ngày khi người ta bắt đầu kể chuyện sẽ kêu một chén mì nước, vừa ăn vừa vãnh tai nghe.

Thẳng đến một lúc lâu sau kể xong bắt đầu ca múa nàng mới rời đi.

Nàng rất kỳ vọng có thể ở tửu lâu hoặc là trên đường cái vô tình gặpđược Tam Mộc, nhưng lại có chút không kỳ vọng, bởi vì nếu có thể thoảimái gặp được Tam Mộc như vậy, chỉ có thể cho thấy hắn vẫn chưa bị quảnchế ước thúc, nếu hắn tự do sao không quay về gặp nàng, nàng cảm thấychính mình chịu không nổi đả kích này, nhưng ở trong lòng lại cảm thấyTam Mộc không phải người như vậy.

Nhưng hắn là loại người nào, nàng cũng nói không nên lời.

Cẩn thận nghĩ lại nếu Tam Mộc vì bảo hộ nàng bị quản chế, không thểtự do hành động nàng tuy rằng lo lắng nhưng trong lòng ngọt ngào , nàngcảm thấy chính mình có phải rất ích kỷ hay không , nhưng ngẫm lại trướckia người khác không phải đều nói tình yêu là ích kỷ sao?


Khi đó nàng còn không biết, bất quá hiện tại nàng hiểu được .

Sáng sớm hôm sau nàng đi trên phố ăn điểm tâm nghĩ phía trước phố Tây có mấy con đường mình chưa đi qua nên định đi dạo.

Nào biết vừa đi đến dưới lầu một tú lâu, đã nghe được một tiếng oanh từ cửa sổ lầu hai rớt xuống cái gì đó.

Rất nhanh có người kinh hoảng thét chói tai, “A! Có người nhảy lầu tự tử!”

Người đi đường chung quan, tiểu quán tiểu thương nhanh chóng xúm lại xem, Hắc Muội cũng chạy tới xem chuyện gì.

Tình cảnh này thật sự là thảm thiết, Hắc Muội bị doạ một trận.

Một nữ nhân ăn mặc diễm lệ đơn bạc trên đầu máu tươi chảy ròng, nằmúp sấp một chỗ vẫn không nhúc nhích, chỉ có đó máu không ngừng lan trànra.

Có người nói, “Muốn chết a, sáng sớm dọa chết người!”

Cũng có người nói, “Ai, tình cảnh bi thảm này xảy ra nhiều lắm!”

Phía sau có một nữ nhân nói, “Nữ nhân không sạch sẽ chết đổi lại lưu loát !”

——-

Hắc Muội thế này mới cẩn thận xem tú lâu, thì ra chỗ này cũng là một thanh lâu, nhưng nơi này tương đương với xóm nghèo a.

Nghĩ lại cũng phải, mặc kệ người giàu hay người nghèo, đến thanh lâu mờ ám với kỹ nữ đều không thiếu được.

Nàng thế này mới chủ ý đến từ chỗ này bắt đầu mặt sau suốt cả hai con phố đều yên tĩnh , yên tĩnh tựa hồ ở nơi này hiện tại mới vào đêm, nàng trong lòng hiểu rõ , xem ra bên này hẳn là đều như nơi đây, trách không được từ đường cái này làm phân giới, một bên buổi sáng yên tĩnh khôngtiếng động, một bên ồn ào náo nhiệt .

Buổi tối nàng chưa từng đến đây, phỏng chừng buổi tối hai bên sẽ đổi lại .


Nàng nhìn nữ nhân ngã chết, máu tươi càng chảy càng nhiều , vô cùngdữ tợn, nàng có chút nhìn không được , chuẩn bị nhấc chân rời đi, đúnglúc này một bóng người lướt qua nàng vọt tới bên cạnh thi thể, dáng vẻnày làm cho nàng thoạt nhìn cảm thấy có chút quen mắt.

Nàng nghi hoặc quay lại đi qua xem.

Người nọ giờ phút này đang đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất,không tiếng động nhìn thi thể, tựa hồ xúc động phát run , đưa tay trởmình thi thể, mặt thi thể đã huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn nhìn không radung mạo, nàng cầm khăn tay vô cùng chết lặng lau máu, nhưng càng laucàng nhiều, nàng cũng càng lau càng run.

Người này mặc loại quần áo như thi thể, diễm lệ mà trong suốt.

Hắc Muội đi qua có chút nghi hoặc nhìn người này, bởi vì không thấyđược chính mặt, chỉ cảm thấy thân hình vô cùng quen thuộc, nhưng thật sự nghĩ không ra là ai, nàng ở kinh thành trừ bỏ Vương Minh, nàng cũngkhông biết bất luận kẻ nào a.

Đúng lúc này, một phụ nhân bộ dạng tú bà hung thần ác sát, hùng hùnghổ hổ xông ra, “Muốn chết thì sớm chết , đừng mất bạc lão nương, còn ôuế chỗ của lão nương! “Rõ ràng vô cùng chán ghét hai nữ nhân một chếtmột sống dưới lầu này.

Nữ tử ngồi trên đất lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên trong mắt tuyệt vọng lại thù hận nhìn chằm chằm tú bà.

Hắc Muội thế này mới nhìn rõ diện mạo nữ tử này, nàng chấn động,người này dĩ nhiên là từng cùng nàng đánh nhau nha đầu thong phòng củaBạch lão bản – Liễu Phượng Nhi.

Mặc dù hiện tại nàng gầy yếu tiều tụy rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn làm cho Hắc Muội liếc mắt một cái nhận ra.

“Liễu Phượng Nhi!”

Nàng đã kêu lên.

Liễu Phượng Nhi quay đầu ngơ ngác nhìn nàng.

Bởi vì Hắc Muội vẫn nam trang, nàng xem nửa ngày, trong mắt mới cómột loại nhận ra người quen, nàng đã biết thiếu niên trước mắt này chính là hai năm trước từng cùng nàng va chạm qua – Hắc Muội.

Tú bà đó cũng nhìn về phía Hắc Muội, đánh giá vài lần, cười nhạo mộttiếng, “A, nếu là quen biết cũ, vậy phải liên lạc giao tình, buổi tốitới chơi nha.”


Nói xong, đã có mấy nam tử bộ dạng hộ vệ mang thi thể đi .

“Hắc Muội, Hắc Muội cứu ta! ——- “

Liễu Phượng Nhi như bắt được cọng cỏ cứu mạng một đường quỳ ôm chân Hắc Muội.

Nàng thực nghi hoặc vì sao tú bà này không sợ người sống chạy mất, mà để ý thi thể người chết.

“Hắc Muội cứu ta, cứu ta, ta không muốn tiếp tục những ngày sống không bằng chết —— “

Nàng điên loạn cùng tú bà hờ hững bình tĩnh hình thành đối lập rõ ràng.

Hắc Muội trong lúc nhất thời có chút không biết làm thế nào.

“Ngươi cảm thấy hắn có thể có một trăm lượng bạc chuộc ngươi sao?”Tú bà chống nạnh mắt lạnh nhìn nàng, khinh thường nói.

Nhất thời Liễu Phượng Nhi trong mắt một mảnh tro tàn, nhìn Hắc Muộitrong mắt dần dần tràn ngập một mảnh tĩnh mịch tuyệt vọng, nàng cảm thấy chính mình thật ngốc a, ai sẽ tốn một trăm lượng bạc đi mua một kỹ nữ,mà trước mắt trên người Hắc Muội sao có thể có một trăm lượng bạc chứ?Nàng mặc nam trang đơn sơ vải thô như thế, cầm trên tay bánh nướng ápchảo hai văn tiền một cái ——-

Từng ngang ngược, kiều diễm tươi đẹp Liễu Phượng Nhi nay như con naiđợi làm thịt là tình cảnh Hắc Muội nhìn thấy, trong lòng nàng cũng không biết có cảm thụ gì.

Nhưng lời vừa rồi của tú bà nàng nghe được rõ ràng, một trăm lượng,đối với gia đình khá giả ở kinh thành mà nói cũng không thiếu, nhưnghiện tại một trăm lượng là tất cả tài sản của nàng.

Nàng không phải thánh mẫu, dù thông cảm với Liễu Phượng Nhi , nhưngnàng sẽ không liều lĩnh như vạy, huống chi nàng có vận mệnh kiên địnhcủa mình.

“Nếu ngươi muốn nhảy ta cũng không ngăn cản —— “Tú bà dựa khung cửa ác độc nói.

Liễu Phượng Nhi liền như vậy đờ đẫn nhìn vết máu dữ tợn trên đất.

Người chung quanh đã tản ra rất nhiều , tựa hồ đối với bọn họ mà nói chuyện như vậy nhìn quen lắm rồi.

Hắc Muội có chút do dự , có phải hôm nay nàng không cứu chính là sẽ chết một mạng người hay không.

Nàng đấu tranh tư tưởng.


Mà giờ phút này trong mắt nàng do dự lại làm cho Liễu Phượng Nhi thấy được một tia hy vọng, nàng không tiếng động nói, “Cứu cứu ta!”

Nàng bỗng nhiên đứng dậy bổ nhào vào bên kia, hình như lấy một vật gì đó, lại đột nhiên vẽ một vòng trên mặt mình.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Hắc Muội mới phản ứng kịp nàng làm cái gì,bởi vì giờ phút này trên mặt Liễu Phượng Nhi rạch ra một vết thương, máu dọc theo đó ồ ồ chảy ra ngoài, dọc theo hai gò má tuyết trắng cùng cổ,một đường chảy về phía trước ngực da thịt loã lồ.

Nàng giống một mãnh sĩ, trên tay vẫn giơ miếng đá vận sức chờ phátđộng, quyết tuyệt nhìn phía tú bà, “Bây giờ ta còn giá trị bao nhiêu?”

Tú bà hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ làm như vậy, mà Hắc Muộicũng sợ ngây người, nàng cảm thấy giờ phút này chính mình cần một lầnnữa đánh giá lại người này.

“Hàng xui xẻo!”Tú bà có chút hổn hển , Liễu Phượng Nhi lại còn cầmmiếng đá chuẩn bị rạch lên mặt, một kỹ nữ không có gương mặt thì giá trị bao nhiêu?

“Đừng!”Hắc Muội rốt cục nhịn không được .

Xoay người nhìn tú bà thâm trầm khom người chào, “Đại tỷ, tìm chỗ khoan dung độ lượng, ngài giơ cao đánh khẽ buông tha nàng đi!”

“Buông tha nàng?” tú bà trừng mắt nhìn Hắc Muội nó, “Vậy hơn một tháng nay ăn mặc ngủ nghỉ , ta không cần bạc hả?”

“Nhưng cũng không tới một trăm lượng!”

“Năm mươi lượng!”Tú bà không kiên nhẫn quát lớn, “Thiếu một văn tiền thì dù chết xác cũng là của lão nương!”

“Được!”Hắc Muội một ngụm đáp ứng, “Một lát nữa ta sẽ đến chuộc nàng!”

Liễu Phượng Nhi quả thực tuyệt xử phùng sinh nhìn Hắc Muội, nàng cắt mặt vốn định được ăn cả ngã về không, không nghĩ tới ——

(tuyệt xử phùng sinh gần như câu nắng hạn gặp trời mưa)

“Chờ, một lát ta trở về chuộc ngươi!”

Hắc Muội nhìn nàng nói, xoay người rất nhanh đi đến khu Nam.

Phía sau là Liễu Phượng Nhi vui mừng phát khóc, máu cùng lệ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng một mảnh hoa lục —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.