Đọc truyện Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc – Chương 47: Loa tiễn xạ nhật
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Phong theo thói quen lại dậy sớm tập luyện. Hơn một tháng sống trong rừng, lúc nào cũng phải cảnh giác, không thể ngủ quá lâu, Nguyễn Phong đã tự tạo thành một thói quen thức dậy từ rất sớm, hiện giờ xem ra cũng không phải là không tốt. Trong sân tập nhà họ Nguyễn lúc này, ngoại trừ Nguyễn Phong ra thì chưa có một ai đến tập. Nguyễn Phong tranh thủ luyện một lượt những động tác khởi động, làm nóng thân thể, sau đó liền cầm lấy một cây thương sắt múa lên một loạt chiêu thức. Theo mỗi động tác của Nguyễn Phong, bóng ảnh của ngọn thương cứ dần dần mờ nhạt đi, cuối cùng trở lên mờ mịt thành một loạt, khiến người ngoài không thể nhìn rõ được đâu mới là ngọn thương thật sự.
Không chỉ tốc độ nhanh hơn, tầm công kích của Nguyễn Phong cũng xa hơn rất nhiều, sức mạnh ẩn chứa trong mỗi đòn công kích cũng càng ngày càng nhiều. Mũi thương cứ thế múa lên, như đang vẽ ra giữa không trung một bức tranh động lòng người, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng lại không ai nghe thấy tiếng xé gió vun vút. Dần dần, ngọn thương lại hiện ra, cảm giác bóng thương di chuyển thực sự rất chậm, nhưng nếu là người có mắt quan sát tốt, sẽ biết được bóng thương kia chỉ là ảo ảnh còn lại do sự di động quá nhanh của ngọn thương. Kết thúc một loạt động tác, Nguyễn Phong đâm mạnh một thương ra phía trước, không khí giống trước đầu mũi thương như bị nén ép lại, sau đó có một tiếng xé rách vang lên, giống như một tầng vách cản bị đánh xuyên qua, từ đầu mũi thương bắn mạnh ra một đạo lốc xoáy được ngưng tụ thật chặt, nhọn hoắt giống như mũi thương.
Cơn lốc xoáy bay thẳng một đường, cuối cùng đâm xuyên qua một loạt bẩy tảng đá dầy chắc được dùng làm bia tập công kích, sự ngưng kết lúc này mới bị phá vỡ, bùng nổ thành một loạt cơn gió, cuốn bụi mù bay tứ tán. Đồng thời với sự tan rã của cơn lốc xoáy, mũi thương trên tay Nguyễn Phong cũng phát ra tiếng răng rắc, cuối cùng vỡ tan ra thành những mảnh vụn, xem ra ngọn thương làm từ vật liệu bình thường, không thể chịu được uy lực của sức mạnh tự nhiên rồi. Cảm thán trong lòng, Nguyễn Phong cũng chợt thấy kinh mạch trong cơ thể có chút mỏi, có lẽ là hậu quả của việc sử dụng ra chiêu thức vừa rồi, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống tại chỗ hấp thu nguyên tố tự nhiên, điều hòa lại trạng thái của thân thể, bồi bổ lại kinh mạch. Theo Nguyễn Phong suy đoán, có lẽ là do bản thân hắn tu luyện theo con đường của thư pháp gia, thân thể tuy cường tráng hơn không ít, nhưng vẫn không thể so được với võ giả, không thể chịu đựng được việc sử dụng các chiêu thức cương mãnh như vừa rồi, có lẽ chờ khi thân thể mạnh mẽ hơn, mới có thể thoài mái sử dụng chiêu thức đó.
Ngẫm nghĩ một hồi, Nguyễn Phong quyết định đặt cho chiêu thức mới này một cái tên. Nhớ lại một vài chiêu thức nổi tiếng trong võ cổ truyền Việt Nam, có Hùng kê quyền của phái Tây Sơn Bình Định, lại có Bạch Mã Yến Đề thông dụng trong các phái, còn vô số chiêu thức khác nữa, tên nào nghe cũng thật kêu, thật uy mãnh, Nguyễn Phong cảm thấy trong lòng cũng rạo rực khi nghĩ ra được hẳn một chiêu thức mới. Hồi tưởng lại hình dáng của đòn tấn công vừa rồi, nguyên tố phong hệ sau khi được ngưng kết phóng ra ngoài, có hình dáng giống một mũi thương nhưng lại cũng giống như là một mũi tên, cơ bản lại là do lốc xoáy tạo thành, lực xuyên thấu cực mạnh, cuối cùng còn bùng nổ ra vô số luồng gió thổi xiết. Nguyễn Phong ngẫm nghĩ một chút, nhớ đến một câu đối nổi tiếng của Mạc Đĩnh Chi khi bái kiến vua Nguyên:
“Nhật hỏa vân yên, bạch đán thiêu tàn ngọc thố Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô”(*)
Câu đối toát lên cái chí khí cương quyết, mạnh mẽ, không chịu khuất phục của kẻ yếu đối với kẻ mạnh, khiến cho Nguyễn Phong mỗi lần đọc lên đều cảm thấy tự hào về truyền thống của cha ông. Lấy ý từ câu đối này, Nguyễn Phong quyết định đặt tên cho chiêu thức của mình là Loa Tiễn Xạ Nhật, hy vọng sau này cũng có thể như Mạc Đĩnh Chi, luôn cương quyết, mạnh mẽ, không bao giờ phải khuất phục trước kẻ thù.
Sau bữa ăn sáng, Nguyễn Phong liền mời cha và ông ngoại lưu lại tại phòng khách. Lần tìm trong hành lý một lát, Nguyễn Phong lúc này mới lôi ra vài loại dược thảo quý hiếm, khiến cho cả cha và ông ngoại hắn khi nhìn thấy đều không khỏi giật mình. Chọn ra mấy loại có thể phù hợp với hai người, Nguyễn Phong lúc này mới lên tiếng:
“Cha, ông ngoại. Lần này con đi vào Cửu Long sơn mạch, ngoài việc tìm được chân hồn cho bản thân ra, còn tìm được không ít cây thuốc quý hiếm, có lẽ đối với hai người đều có tác dụng tốt, vì vậy con muốn đưa lên đây, để cho cha và ông ngoại sử dụng”
“Thằng nhóc này, con biết nghĩ đến chúng ta là cha đã mừng lắm rồi, cần gì phải bày đặt như thế. Mấy loại thuốc này quá quý hiếm, con hãy giữ lại đi, để dành riêng cho bản thân sử dụng thì tốt hơn”
“Cha cháu nói đúng đấy, chúng ta đều đã lớn tuổi cả rồi, có ăn vào cũng không thể bổ được là bao, không bằng để mà bồi đắp cho các cháu. Các cháu chính là tương lai của gia đình này, là niềm hy vọng của tất cả chúng ta.”
“Hai người cứ nhận đi mà, con đi rừng lần này, tìm được nhiều dược thảo lắm, đối với người thân trong nhà, ai cũng sẽ có phần hết. Cha và ông ngoại hãy nhận phần dược thảo này, coi như là hiểu cho tấm lòng hiếu thảo của con có được không”
“Thôi được rồi, con đã nói thế, ta cũng không từ chối nữa”
“Vậy là tốt rồi, trong này có mấy loại thuốc quý, để con giới thiệu cho hai người nhé.”
Nguyễn Phong lần lượt chỉ vào từng cây thuốc, giới thiệu một mạch:
“Đầu tiên là Long Tâm quả, chính là loại quả hình dạng như trái tim này, bên trên còn có hoa văn hình rồng. Quả này có tác dụng bồi bổ tim mạch, cường tráng thân thể của võ giả, đối với việc gia tăng tuổi thọ cũng có ích lợi không nhỏ. Con muốn tặng quả này cho ông ngoại, để cho người được thọ lâu trăm tuổi, càng có điều kiện tiến vào những cấp độ cao hơn”
“Tiếp theo đây là Hùng Mật Thảo, là một loại cỏ có màu vàng nâu, vị như mật gấu, ăn vào có tác dụng bồi bổ cơ thể, tăng cường sức mạnh, giúp con người có được sức lực không thua gì loài gấu. Cha à, con thấy người luyện võ đều là loại võ công cần sức mạnh, con thấy loại cỏ này rất thích hợp để người sử dụng, giúp cho võ công của cha tiến nhanh, có điều kiện để bước vào cảnh giới tu luyện chân chính.”
“Còn đây là Trường Xuân Hoa, cánh hoa màu vàng nhạt, có vài tia vàng kim lấp lánh, nhụy hoa có cách sắp xếp giống như hình dạng một cô gái. Loại hoa này có tác dụng lưu giữ vẻ đẹp, gia tăng tuổi thọ, ngoài ra còn có thể kích phát tiềm năng, giúp cho người không tu luyện cũng có thể nhanh chóng tiến vào cấp độ tân thủ, thành quả tu luyện sau này cũng nhẹ nhàng hơn. Có điều loại hoa này chỉ tác dụng với phụ nữ, vì vậy con định dành tặng cho mẹ. Cha giúp con chuyển loại dược liệu này cho mẹ nhé”
“Còn đây nữa, đây là Mật Ong Hoàng Kim, dùng vào có thể đề cao đều tố chất thân thể, tăng mạnh sự dẻo dai của bản thân. Con định để thứ này cho em Vũ, cha cũng chuyển giúp con nhé”
“Thằng nhóc này, con rút cục kiếm được bao nhiêu thứ quý giá như vậy hả. Đi vào rừng hơn một tháng mà đem về từng này thứ, tặng cho cả gia đình được, con mà vào rừng một năm, có lẽ cả Cửu Long sơn mạch cũng chẳng còn gì nữa mất. Ha ha, tốt lắm, mấy thứ này ta sẽ đem chuyển cho mẹ và em con. Nhưng mà bản thân con cũng không được lơi là đâu đấy, đừng vì lo nghĩ cho người thân mà quên đi chính mình”
“Con không quên đâu cha à, con có chuẩn bị cho bản thân Phong sâm ngàn năm này rồi. Cha và ông cứ yên tâm”
“Tốt, tốt lắm. Con biết lo nghĩ chu toàn thế là tốt”
“Giờ con xin phép đi làm chút việc riêng, hai người nhớ dùng dược liệu sớm đi nhé.”
Nói rồi Nguyễn Phong chạy đi ra ngoài, để lại cha và ông ngoại hắn đang ngồi trong phòng, nhìn ngắm đống thuốc quý trước mắt này mà cảm thán
“Bảo à, ta xem ra con và Lan đã sinh được một đứa con trai thật tốt đó”
“Điều này là tất nhiên mà sư phụ. Ha ha, con còn phải cám ơn người đã gả Lan cho con, nếu không thì sao con có thể sinh ra được một đứa con trai tốt như vậy chứ”
Hai người nói đùa vui vài câu, sau đó cùng cười to, nét vui mừng trong lòng không chút ngại ngần mà biểu hiện ra bên ngoài. Người ta vẫn nói, con hơn cha là nhà có phúc, đối với Nguyễn Bảo lúc này, hắn đang cảm thấy gia đình mình đã nhận được phúc ấm tổ truyền không biết bao đời mới giúp cho nhà họ Nguyễn có được một nhân tài như Nguyễn Phong, có lẽ ước vọng đạt thành công danh, làm rạng danh dòng họ, mát mặt tổ tiên mà bao đời này người nhà họ Nguyễn luôn cố gắng sẽ được Nguyễn Phong hoàn thành. Nghĩ đến đây, tiếng cười của Nguyễn Bảo càng vang, sang sảng quanh quẩn khắp phòng khách nhà họ Nguyễn.**********************************Chú thích:(*) Câu đối này bắt nguồn từ truyện đi sứ của Mạc Đĩnh Chi. Nguyên Mông vốn là một cường quốc, đã từng dẫn quân đánh chiếm khắp châu Á và châu Âu, thế nhưng ba lần thúc quân xâm lược Đại Việt là một quốc gia nhỏ bé lại thất bại cả 3. Ý định xâm chiếm Đại Việt làm bàn đạp của vua Nguyên cũng từ đó bị dập tắt. Tuy vậy, vương triều nhà Trần khi đó đối với sức mạnh quân sự của Nguyên Mông vẫn không dám khinh thường, phải cử trạng nguyên là Mạc Đĩnh Chi đi sứ sang Nguyên Mông, bày tỏ thành ý và sự hòa hảo.
Khi vào triều đình nhà Nguyên, vua Nguyên Mông muốn thử tài văn chương của Trạng và cũng muốn dò khí tiết bề tôi của một nước chư hầu bằng một câu đối. Vua Nguyên đọc:
“Nhật hỏa vân yên, bạch đán thiêu tàn ngọc thố”.
Nghĩa là: Mặt trời là lửa, mây là khói, giữa ban ngày đốt cháy vầng trăng.
Mạc Đĩnh Chi biết vua Nguyên kiêu hãnh, tự xem mình là mặt trời và coi Việt Nam như mặt trăng, ban ngày phải bị mặt trời thôn tính. Ông bèn ứng khẩu đối ngay:
“Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô”
Nghĩa là: Trăng là cung, sao là đạn, buổi hoàng hôn bắn rụng mặt trời.
Câu ra đã giỏi mà câu đối lại tài hơn. Vua Nguyên nghe đối biết là mình bị trả miếng rất đau, nhưng củng hết sức kính phục Mạc Đĩnh Chi, bèn thưởng cho Trạng Việt Nam rượu ngon và nhiều vàng bạc”.
Mặc dù đã có rất nhiều sách sử với những ý kiến khác nhau về nguồn gốc của câu đối, nhưng tất cả đều không phủ nhận cái ý chí mạnh mẽ, bất khuất, không chịu thua kém nước lớn của vị sứ thần Việt Nam khi ứng đối với vua phương Bắc. Nhìn theo dòng lịch sử kéo dài đằng đẵng, đây cũng có thể coi là một trong những điểm sáng về tinh thần bất khuất của dân tộc Việt Nam, thể hiện cho một truyền thống lịch sử bất diệt của dân tộc con rồng cháu tiên.