Đọc truyện Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc – Chương 253: Ngư tinh (2)
Có nhiều lúc, tư tưởng của người ta vận hành rất theo một cách rất ngược đời. Giả như khi một ý tưởng đã ăn sâu vào tâm trí họ thì con người thường khó có thể xua đuổi nó đi trong phút chốc. Thậm chí, nếu người ta cứ cố ép mình quên đi ý tưởng ấy, thì chẳng những họ sẽ không thể nào quên đi được, mà cái ý tưởng ấy còn bám rễ sâu hơn trong tâm trí người ta, đồng thời cũng thôi thúc lòng tò mò của họ tăng vọt đến một mức bất thường.
Ngay lúc này, tư tưởng của Trần Duy cũng đang vận hành theo một cách như thế. Kể từ khi cái ý tưởng về con ngư tinh hiện hữu trong đầu hắn, thì hắn đã chẳng thể nào đuổi nó ra khỏi tâm trí mình. Và mặc dù hắn đã nhiều lần ép mình phải cố quên đi cái suy nghĩ có phần điên rồ này, thế nhưng cái sự tò mò quá to lớn trong lòng lại khiến Trần Duy không thể kìm được mà phải liếc nhìn đôi mắt bão. Tuy rằng mỗi lần hắn đều chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cái tia sáng le lói ẩn hiện trong mắt bão – hay có lẽ chính là cái ánh mắt như hắn đã từng khẳng định – lại vẫn cứ tạc vào lòng hắn một nỗi ám ảnh lớn lao:
“Phải chăng con ngư tinh đang cười?”
Trần Duy vốn chưa bao giờ nhìn thấy ngư tinh, nên đương nhiên, hắn cũng chẳng thể biết được bộ dáng con ngư tinh ra thế nào, hay liệu rằng con quái vật này có biết cười hay không. Thế nhưng, chỉ trong vẻn vẹn vài lần giao tiếp bằng ánh mắt giữa hắn và con ngư tinh – cứ tạm cho là vậy đi, hắn lại cảm nhận được một cách rõ ràng rằng con ngư tinh đang cười.
Đó là một nụ cười rất khó hiểu! Nó vừa giống như cái cười nhếch mép chứa đầy sự khinh miệt với những con người bé nhỏ, lại vừa giống như một cái cười khà đầy khoái trá khi phát hiện ra một món đồ chơi. Hoặc nếu nhìn theo một khía cạnh nào đó, thì đó lại là một cái cười gằn đầy tàn nhẫn và giận dữ, nhưng đồng thời cũng có chút hao hao một cái cười ruồi đầy vẻ mỉa mai… Cái cười ấy mang theo đủ mọi sắc thái cảm xúc, từ vui – buồn – hờn – giận – ghen, cho đến sợ – thương – mong – nhớ… Và có lẽ, khắp cả thế giới này cũng chẳng có một ai thấu hiểu được hàm ý ẩn giấu đằng sau nụ cười của con yêu quái.
Trần Duy cũng không hiểu thấu được nụ cười ấy, thế nên tâm trí hắn lúc này mới đầy một bầu mịt mờ và nghi hoặc. Nhưng có lẽ, hắn lại may mắn hơn phần lớn những người trên thế giới này – hoặc là đen đủi hơn họ, bởi trong cái giây phút mà cõi lòng hắn đang bị chiếm lĩnh bởi một dấu hỏi to tướng, thì hắn lại được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của con ngư tinh.
Bắt đầu từ chính đôi mắt bão xa xăm sâu thẳm kia, những đường nét của một cái mặt cá dần hiện rõ trên tầng mây đen dày nặng. Cái mặt ấy to phè mà cũng lắm gai góc, lại thêm một cặp râu vừa dài vừa thô đính ngay trên cái mồm rộng hoác tua tủa những răng là răng. Tổng hợp tất cả những đường nét trên lại, người ta dễ dàng hình dung được một cái mặt vô cùng dữ dằn, một cái mặt đủ để dọa cho trẻ con đang khóc cũng phải nín lặng, một cái mặt đủ để trở thành hình tượng phản diện nhất trong bất cứ một câu truyện nào. Nhưng chỉ mới thế thôi thì vẫn chưa đủ để lột tả hết được cái bản chất của con yêu tinh, thế nên cái mặt ấy lại còn cười, khiến cho cái vẻ hung tợn vốn có lại được xen lẫn thêm một nét ranh ma xảo quyệt.
Lần đầu tiên được chứng kiến cái bản mặt của con ngư tinh, nhất là khi nhìn thấy cái điệu cười đầy khó hiểu của con yêu quái, Trần Duy đã không kìm được mà phải giật mình đánh thót một cái. Và dù rằng hắn đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nhưng khi hắn một lần nữa nhìn lên bầu trời thì khuôn mặt ma quái kia đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại một tầng mây đen vần vũ cùng một đôi mắt bão sâu thăm thẳm.
Dù lòng hắn biết rõ những điều vừa xảy ra không phải là tưởng tượng, và hắn cũng biết ẩn sau khuôn mặt kia là một mối nguy cơ to lớn, thế nhưng Trần Duy vẫn cứ nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhìn chằm vào đôi mắt bão. Lòng tò mò đã chiến thắng lý trí của hắn, nhưng may thay, lần này hắn chưa phải trả giá cho hành động của mình. Sau một hồi lâu ngước nhìn lên bầu trời mà vẫn không tìm được điều mình muốn thấy, Trần Duy chỉ đành thở dài mà từ bỏ cái mong muốn chẳng hề hợp lý này.
Vừa lúc ấy, Trần Duy chợt cảm nhận được có người đang đến gần, là Loan:
“Đêm muộn rồi đấy, sao em còn chưa đi nghỉ đi?”
Hạ thấp giọng để không làm ảnh hưởng đến những người khác, Trần Duy khẽ hỏi.
“Thì anh cũng chưa đi nghỉ kia mà. Cả đêm nay đã bận bịu rồi, giờ anh cũng nên đi nghỉ một lúc đi. Anh còn phải giữ sức để mai về nhà nữa chứ!”
“Mai chắc gì bão đã kịp tan hả em? Nếu trời mà cứ bão thế này thì khéo anh phải ở lại làng mình ăn Tết ấy chứ.”
“Hì, nếu vậy thì tốt quá rồi còn gì! Mà anh cứ mong đi, chứ trong làng chắc gì đã có chỗ cho anh ở lại.”
“Không có thì anh tự xây, lo gì.”
“Thế ăn Tết xong anh lại đi thì căn nhà ấy để không à?”
“Thì anh nhờ em trông hộ chứ có sao đâu!”
Nghe Trần Duy nói vậy thì mặt Loan chợt ửng hồng, không biết làm sao để đáp lại lời của chàng sĩ tử. Trần Duy nói xong cũng chợt nhận ra, hình như lời này còn có hàm nghĩa khác thì phải. Thế là, cả hai lại cùng im lặng mà chẳng nói tiếng nào, chỉ đành để mặc cho thời gian trôi qua một cách vô nghĩa.
Đúng lúc này, một tia sét chợt giáng xuống khoảng đất trống ngay trước căn nhà, khiến cả hai người cùng giật mình nhận ra rằng cơn bão còn đang tiếp diễn. Thoáng nhìn về phía ngoài khơi xa đã bắt đầu dấy lên những cơn sóng dữ, Trần Duy không khỏi hít sâu một hơi rồi mới quay sang hỏi Loan:
“Loan này, nếu làng mình không qua được trận bão năm nay thì sao?”
Nghe câu hỏi của chàng sĩ tử trẻ tuổi, cô gái làng chài chợt trầm ngâm. Hồi lâu sau, cô mới buồn buồn mà nói với Trần Duy:
“Nếu vậy thì cũng đành chịu thôi anh ạ. Dân làng chài như em từ trước đến giờ vẫn sống nhờ vào biển cả, mình lấy của biển cũng nhiều rồi nên nay biển có đòi lại thì mình cũng đành phải trả thôi.”
“Nhưng, chẳng lẽ mọi người cứ buông xuôi như vậy hay sao? Chẳng nhẽ mọi người không quý trọng tính mạng của mình?”
“Ai mà chẳng quý trọng tính mạng của mình hả anh. Nhưng sức người vốn cũng chỉ có hạn, mà biển cả thì bao la vô cùng. Bằng sức người thì làm sao có thể chống lại được biển hả anh? Thế nên, nếu biển đã không thương người nữa, thì người cũng chỉ đành cam chịu mà thôi anh ạ.”
“Nhưng vẫn còn có những lựa chọn khác mà em? Ví dụ như dân làng mình lui sâu vào trong đất liền để sinh sống chẳng hạn.”
“Em cũng không biết nữa. Người làng em đã sống ở nơi này biết bao đời nay rồi, nếu giờ mà phải rời bỏ nơi quê cha đất tổ thì có lẽ mọi người cũng không nỡ. Mà dù có bỏ đi thì mọi người biết đi đâu đây? Một khi rời xa biển rồi, người làng em sẽ chẳng còn lại gì hết cả.”
Tiếng thở dài của Loan một lần nữa đẩy cuộc nói chuyện đi đến chỗ bế tắc, và lần này cả hai người đều không biết nên tiếp nối từ đâu. Như để trốn tránh cái bầu không khí có phần ngột ngạt và xấu hổ ấy, Trần Duy lại đưa mắt nhìn ra ngoài khơi xa, cố gắng tìm cho mình một lý do để tiếp tục câu chuyện.
Ngoài kia, biển vẫn gầm gào như chẳng biết mệt mỏi. Chưa bao giờ, biển cả mênh mông lại dữ dội đến thế. Biển bốc sóng lên cao, biển đổ dồn sóng dữ, biển đẩy sóng vỗ bờ, biển cuộn trào!
Từ nơi đại dương xa xôi, từng đợt sóng cồn dâng cao hàng chục mét cứ liên tục tiến sát vào bờ rồi lại rút lui trong nháy mắt. Phải chăng sóng đang ra oai với những con người bé nhỏ trong cái làng chài quạnh quẽ kia? Hay có khi nào, sóng lại đang khiêu khích sự bình tĩnh trong lòng mỗi người? Hình như là vậy đấy, bởi người ta làm sao biết được cơn sóng nào trong số những con sóng dữ kia sẽ đổ ập vào bờ?
Nếu vào lúc bình thường mà gặp phải cảnh tượng như vậy thì có lẽ Trần Duy đã sớm tìm cách trốn tránh cho xong, bởi chả ai dại gì mà đi đương đầu với bão tố và sóng dữ cả! Thế nhưng lần này thì hắn lại không thể trốn tránh, hay nói đúng hớn là hắn không dám trốn tránh, bởi chính hắn đã làm liên lụy đến những người dân trong cái làng chài này. Sự đời có lắm khi trái ngược như thế đấy! Cùng là một nỗi sợ hãi trước thứ sức mạnh vượt quá bản thân, nhưng có lúc nó khiến cho con người ta trở nên hèn nhát mà tìm cách trốn tránh, lại có lúc nó thôi thúc con người ta dũng cảm vượt qua chính mình để đương đầu với kẻ địch. Hay có lẽ chăng, một khi trong lòng người ta đã tồn tại một nỗi sợ đủ lớn, họ sẽ có được động lực để làm tất cả mọi việc trên đời này, bao gồm cả việc đánh bại con ngư tinh!
Trong lòng đã quyết, Trần Duy cũng chẳng chần chừ thêm nữa. Nhanh tay lấy từ trong túi hành lý ra một đoạn trúc xanh bóng, hắn khẽ nhắm mắt lại rồi vuốt dọc theo thân trúc một lượt để tìm lại cảm giác thân quen bấy lâu. Quá trình này cũng chẳng tốn nhiều thời gian, chỉ chừng năm phút sau thì hắn đã lại mở mắt. Tại nơi đáy mắt sâu thẳm ấy, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng rồng xanh biếc như ngọc.
Hành động bất ngờ của Trần Duy đã thu hút sự chú ý của Loan, và đến khi cô nhận ra ý định của chàng trai trẻ thì thân hình hắn đã lao vọt ra ngoài cửa, bước vào trong cơn bão đang hoành hành dữ dội vô cùng. Không kịp ngăn cản hành động có phần điên rồ của hắn, cô chỉ có thể gọi với theo:
“Anh Duy, trời đang bão thế này mà anh còn định đi đâu nữa? Mau quay vào nhà đi anh?”
“Em cứ trở vào trong nhà trước đi. Ngoài kia còn có việc cần anh hoàn thành, xong việc thì anh sẽ về ngay!”
Vung đoạn trúc ngăn cản một tia sét vừa giáng xuống, Trần Duy chẳng ngoảnh đầu lại mà cứ hét to đáp lời Loan. Nhìn bóng dáng hắn ngày càng xa, Loan chỉ có thể thầm nói với chính mình:
“Anh Duy, anh nhất định phải trở về đấy. Em sẽ chờ anh!”