Đọc truyện Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc – Chương 222: Trung nghĩa khó vẹn toàn!
“Hoàng thượng, vi thần có lỗi với người!”
Lời ấy vừa nói ra liền khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc: Mạc gia chủ có lỗi gì? Một vị trung thần có thể nói ra những lời tâm huyết như vậy thì có lỗi gì? Chẳng nhẽ ông cảm thấy có lỗi vì thực lực thua kém đối phương? Nếu là vậy phải chăng Mạc thái sư đã quá khắt khe với chính bản thân mình? Cách giải thích ấy dường như cũng chẳng hợp lý, bởi các vị lão thần đều hiểu rõ Mạc thái sư không phải là một người cố chấp. Vậy vì sao ông lại nhận lỗi, chẳng nhẽ còn có nguyên nhân nào khác sao?
Không chỉ bá quan văn võ mà ngay Lý Hiền Tông cũng bị lời nói của Mạc thái sư làm cho bất ngờ, không khỏi phải ngây người trong thoáng chốc. Đúng lúc này, khí thế của Mạc thái sư chợt thay đổi, nào còn dáng vẻ suy yếu mệt mỏi sau khi bị thương. Chỉ thấy khuôn mặt ông bỗng đỏ rực lên một cách khác thường, nguyên lực trong cơ thể cũng đột nhiên vận chuyển dữ dội, phát ra từng tiếng “rì rào” như sóng biển vỗ bờ.
“Hoàng thượng, xin hãy cẩn thận!”
“Không ổn, mau hộ giá!”
“Lão Mạc, mau dừng tay!”
Cảm nhận được biến hóa của Mạc thái sư, mấy vị quan lớn đứng đầu triều đều vội vàng hành động. Trần gia chủ, Lê gia chủ, Lâm gia chủ đều tiến về phía Lý Hiền Tông hòng cứu giá, nhưng bọn họ làm sao có thể nhanh hơn được Mạc thái sư?
Hai tay Mạc thái sư chợt chuyển, nguyên lực toàn thân dồn đến hai lòng bàn tay rồi thuận thế ấn thẳng lên ngực Lý Hiền Tông. Một đòn này thế nặng vô cùng, nếu trực tiếp đánh lên người thì dù là cao thủ cấp Ngũ Hành cũng phải trọng thương, thậm chí là mất mạng. Mà Lý Hiền Tông lúc này còn đang truyền nguyên lực cho Mạc thái sư, không thể thu hồi nguyên lực kịp thời để phòng thủ. Hay giả như dù có kịp thu hồi nguyên lực để phòng thủ thì vị hoàng đế này cũng chưa chắc đã làm vậy, bởi sự thất vọng trong lòng ông lúc này đã quá lớn!
“Grào!”
Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm chợt vang lên, như gần như xa vọng vào thâm tâm mỗi người. Không biết từ lúc nào, trước ngực Lý Hiền Tông đã rực lên một vầng sáng màu vàng kim ngăn chặn đòn công kích của Mạc thái sư. Thế nhưng, một đòn toàn lực của Mạc thái sư há có thể bị ngăn chặn một cách dễ dàng như thế? Sau một hồi giằng co, rút cục vầng sáng màu hoàng kim cũng bị triệt tiêu, mà hai tay của Mạc thái sư cũng đã ấn thẳng lên ngực vị hoàng đế Đại Việt.
“Bùng!”
Vốn tưởng rằng Mạc thái sư đã thành công, nào ngờ vầng hào quang màu hoàng kim lúc này lại bừng lên ngăn chặn đòn công kích một lần nữa. Tình huống hai loại lực lượng giằng co triệt tiêu lẫn nhau đã không tái diễn, hai loại sắc vàng khác biệt thế nhưng lại hòa tan vào nhau, sau đó cùng nổ tung làm dấy lên từng một trận sóng khí mãnh liệt. Ba vị gia chủ vốn muốn cứu giá cũng bị trận sóng khí ấy đẩy lui, mà Mạc thái sư lại càng bị cơn sóng khí ấy đánh bật về phía sau. Đợi khi sóng khí đã lặng, bụi mù đã tan biến, kết quả của vụ va chạm lại khiến cho mọi người không khỏi kinh ngạc.
Trúng phải một đòn nặng như vậy, chẳng ngờ Lý Hiền Tông vẫn đứng vững không chút lung lay. Chỉ có điều nơi khóe miệng ông lúc này đã rỉ ra một dòng máu tươi thấm ướt cả phần ngực của bộ long bào. Mà Mạc thái sư sau khi đánh ra một đòn toàn lực ấy thì sắc mặt đã trở nên tái nhợt, lại thêm bị sóng khí quét bay đã khiến cho ông suy yếu đến mức đứng cũng không vững. Chẳng qua, Mạc thái sư lúc này lại đang cười, một nụ cười lẫn lộn đủ mọi loại cảm xúc, có vui mừng, có đắng cay, có bất đắc dĩ, và còn có cả sự thanh thản.
“Mau bắt phản tặc!”
“Ngự y đâu? Mau truyền ngự y đến đây, hoàng thượng bị thương rồi!”
“…”
“Tất cả dừng lại hết cho trẫm!”
Ngay lúc các binh sĩ định bắt trói Mạc thái sư thì Lý Hiền Tông bất chợt lên tiếng. Mệnh lệnh của hoàng đế khiến cho đám binh sĩ lập tức dừng lại, thế nhưng bọn họ lại vẫn bao vây xung quanh Mạc thái sư mà chưa lui xuống. Lý Hiền Tông thấy vậy thì chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho các binh sĩ lui về phía sau, bản thân ông lại tiến đến trước mặt Mạc thái sư mà nói:
“Tại sao?”
Đáp lại câu hỏi của Lý Hiền Tông, Mạc thái sư thoáng thở dài rồi đưa tay chỉ về phía những người đã đầu hàng ma tộc:
“Nguyên nhân của thần cũng giống như bọn họ mà thôi!”
Lý Hiền Tông nghe vậy thì khẽ cau mày, dường như không vừa lòng với đáp án ấy:
“Khanh biết rõ ý trẫm không phải hỏi về vấn đề này chứ?”
“Vậy hoàng thượng muốn hỏi về vấn đề gì?”
Mạc thái sư dường như đã hiểu rõ ý của Lý Hiền Tông, thế nhưng ông lại vẫn cứ trốn tránh không chịu đưa ra câu trả lời xác đáng. Thở dài một tiếng đầy ưu tư, Lý Hiền Tông liền hỏi:
“Tại sao khanh biết rõ rằng không thể ám sát được trẫm mà vẫn làm như vậy?”
Sau câu hỏi ấy, cả hai người lại cùng trầm lặng. Mãi một lúc sau, Mạc thái sư mới chầm chậm trả lời:
“Rốt cuộc thì bệ hạ vẫn hỏi thần câu hỏi ấy! Thôi vậy, nếu bệ hạ đã muốn biết thì thần cũng đành phải trả lời. Sở dĩ thần làm vậy là bởi vì thần không muốn phản lại tổ quốc mình!”
“Không muốn phản lại tổ quốc mình, vậy vì cớ gì khanh lại phản bội trẫm? Chẳng nhẽ nghĩa vua tôi suốt ba mươi năm qua lại không đáng để khanh coi trọng?”
Dù đã nhận được đáp án muốn biết, thế nhưng trong lòng vị hoàng đế ấy lại chỉ cảm thấy càng thêm buồn. Bề tôi trung thành đều đã rời bỏ ông, thậm chí ngay cả người thân cận nhất cũng đã phản bội mình! Làm một đấng quân vương mà lại không thể giữ được những người trung thành bên mình, há chẳng phải là thất bại lắm sao?
“Cuộc đời có đôi khi không chiều theo ý muốn của bất kỳ ai! Thần dù rằng rất muốn giữ trọn tấm lòng trung với bệ hạ, thế nhưng thần càng không muốn phản bội đồng bào tổ quốc mình. Chữ nghĩa chữ trung khó vẹn toàn, vi thần đành phụ ân nghĩa của hoàng thượng!”
“Ha ha ha, trung nghĩa khó vẹn toàn, trung nghĩa khó vẹn toàn!”
Nghe được lời ấy, Lý Hiền Tông lại chợt bật cười. Tiếng cười sang sảng vang xa thế nhưng lại tràn ngập sự tiếc nuối, chẳng biết là đang tiếc nuối cho một vị trung thần, hay là tiếc nuối cho một đấng quân vương như ông?
“Ha ha ha, hay lắm, hay lắm! Mạc thái sư, tấm lòng trung của ông thực khiến cho ta phải khâm phục đấy!”
Đúng lúc này, Long Triệt lại đột nhiên cười vang, tiếng cười lệch lạc chẳng chút phù hợp với hoàn cảnh nơi đây. Mạc thái sư nghe thấy tiếng cười ấy thì sắc mặt thoáng đang lại, ánh mắt nhìn xoáy vào đối phương mà nói:
“Ngươi nói vậy là ý gì? Ta đã hoàn thành thỏa thuận với các ngươi rồi, các người chớ nên ép ta một cách quá đáng!”
“Ồ không, ta hoàn toàn không có ý đó. Thỏa thuận giữa chúng ta đã xong rồi, ta cũng không hề có ý định lật lọng với ông. Chúng ta chắc chắn sẽ thả con trai ông ra thôi, nhưng hoàng đế của ông có buông tha cho dòng họ Mạc hay không nữa? Chi bằng ông cũng đầu hàng ma tộc chúng ta đi, chúng ta nhất định sẽ đảm bảo cho dòng họ Mạc được bình yên.”
“Hừ, đừng hòng lôi kéo được ta! Mạc Nguyên Đức ta thà chết cũng quyết không phản bội lại Đại Việt!”
Vừa dứt lời, Mạc thái sư liền quỳ xuống trước mặt Lý Hiền Tông mà tấu:
“Hoàng thượng! Vi thần biết tội mình khó tha, vi thần cũng nguyện lấy cái chế để tạ tội. Thế nhưng kính xin hoàng thượng khai ân, để một mình vi thần gánh chịu tội lỗi này mà bỏ qua cho dòng tộc nhà họ Mạc. Kính xin hoàng thượng khai ân!”
Nói rồi, mặc cho thân thể đã suy yếu nghiêm trọng, Mạc thái sư vẫn liên tục dập đầu với Lý Hiền Tông. Mà ba vị gia chủ còn lại thấy vậy cũng không khỏi cảm khái chua xót, gần như cùng một lúc đều quỳ xuống giúp Mạc gia chủ cầu tình với hoàng đế. Lý Hiền Tông thấy vậy chỉ khẽ thở dài, trong một khoảnh khắc này ông dường như đã già đi mấy tuổi, bóng hình của một vị đế vương lại càng trở nên cô độc quạnh hiu:
“Thôi, các khanh hãy đứng lên hết đi. Hơn ba mươi năm qua các khanh đã giúp trẫm chia sẻ vô số khó khăn, chẳng nhẽ trẫm lại không thể bỏ qua cho các khanh một lần được hay sao? Huống chi tấm lòng trung của Mạc khanh đối với đất nước này ta cũng đã rõ, nếu trẫm vẫn nhẫn tâm xử tử một vị trung thần thì có khác nào hôn quân!”
“Tạ ơn hoàng thượng đã khai ân!”
Nghe được lời của Lý Hiền Tông, Mạc gia chủ lúc này mới ngừng dập đầu, chỉ có điều trong ánh mắt của ông lại thoang lộ ra một vẻ phức tạp. Thế rồi, ông chợt quay về hướng của Mạc gia mà vái ba vái, sau đó liền chắp tay tấu với hoàng đế rằng:
“Hoàng thượng, mặc dù người đã tha thứ cho vi thần, thế nhưng vi thần tự biết tội mình khó lòng dung thứ. Nay trước mặt toàn thể văn võ bá quan trong triều, vi thần nay nguyện lấy cái chết để tạ tội với hoàng thượng!”
Dứt lời, Mạc gia chủ liền vận nguyên lực vào tay mà vỗ lên ngực mình. Chỉ thấy sắc mặt vốn đã tiều tụy của ông lại một lần nữa đỏ rực lên, thế nhưng sắc đỏ ấy chẳng giữ được bao lâu thì đã lụi tàn, tựa như chút sức sống cuối cùng trong cơ thể ông cũng đã tan biến.
“Thái sư!”
“Lão Mạc!”
Ai có thể ngờ được, một người sáng suốt cũng có lúc cố chấp như vậy? Ba vị gia chủ mặc dù ở ngay bên cạnh Mạc thái sư, thế nhưng lại vẫn không kịp ngăn cản ông tự sát. Lâm gia chủ lúc này đã đỡ lấy thân thể Mạc thái sư, giọng điệu trầm buồn mà nói:
“Lão Mạc, sao phải làm vậy chứ?”
“Lão Lâm, trên đời này có những việc không thể tránh được. Nếu hôm nay ta không chết, vậy ngày sau liệu sẽ có bao nhiêu kẻ đến ám sát hoàng thượng? Nếu hôm nay ta không chết, vậy quốc pháp há có thể giữ vững? Chỉ có điều, trong lòng ta vẫn luôn lo lắng cho dòng họ Mạc, nay ta ra đi chỉ e dòng họ Mạc sẽ phải đối mặt với khó khăn. Hy vọng lão có thể giúp ta chiếu cố đến dòng họ Mạc, không để cho Mạc gia phải sụp đổ.”
“Được, Lâm Nguyên ta hứa với lão, sau này ta nhất định sẽ chiếu cố đến Mạc gia! Lão Mạc, lão Mạc…”
Mạc gia chủ chẳng biết đã ngừng thở từ lúc nào, chỉ có nơi khóe miệng vẫn còn đọng lại một nụ cười thản nhiên như chính tính cách của ông khi còn sống vậy.
“Cha!”
Đúng lúc này, một tiếng kêu tràn ngập niềm đau đớn bất chợt vang lên. Trên nền gạch nơi sân rồng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử sắc mặt tiều tụy đang khóc không thành tiếng. Nặng nề lê từng bước chân đến trước thi thể của Mạc thái sư, nam tử nọ đột nhiên quỳ sụp xuống, chậm rãi nắm lấy tay Mạc thái sư mà đặt lên trán mình:
“Cha, con trai bất hiếu đã đến rồi đây! Chỉ trách con kém cỏi không thể đến đây sớm hơn để ngăn cha lại, để đến bây giờ cha con chúng ta mãi mãi cách xa. Cha, con xin lỗi người!”
Lời xin lỗi muộn màng khiến cho toàn bộ những người có mặt tại sân rồng đều phải cảm thấy xót xa. Nỗi đau đớn, dằn vặt trong lòng nam tử nọ, liệu có mấy người hiểu rõ? Có lẽ Mạc thái sư sẽ thấu hiểu, thế nhưng lời xin lỗi ấy liệu có đến được với ông? Hay chỉ có chăng, nụ cười thanh thản trước khi chết của Mạc thái sư chính là muốn gửi đến con trai mình? Đến bây giờ, đã chẳng còn ai có thể trả lời câu hỏi ấy!