Bút Tháp

Chương 66: Bánh Răng Vận Mệnh – 8


Bạn đang đọc Bút Tháp – Chương 66: Bánh Răng Vận Mệnh – 8


Lần này thời gian giảng dạy dài hơn lần trước một chút, sau khi kèn thông báo xong, không ai nói chuyện, đều tự suy xét lời nó nói.
Trong mười hai người, sắc mặt tệ nhất là Tiết Tân.

Vừa nãy anh ta còn dùng kiến thức đã học thao thao bất tuyệt, suy đoán nội dung của “lớp động lực”, đâu có ngờ nguyên lý ở đây và trên sách hoàn toàn khác biệt, thậm chí là một trời một vực.

Đây là học viện ma thuật – trực tiếp nhảy thẳng qua giai đoạn đun nồi hơi nước, biến thành đun tinh thạch ma thuật.
Suy xét xong xuôi, bọn họ bắt đầu thảo luận.

Bài học lần này thực sự rất đơn giản.

Nhưng trước tiên phải chuyển đổi thời gian đã.

Cứ một chu kỳ lên lớp – nghỉ ngơi đồng hồ ở đây đi được một vòng.

Chuyển thành đơn vị thời gian tương đối thông dụng, tạm thời có thể cho rằng một vòng đồng hồ là 24 giờ, họ lên lớp khi kim đồng hồ chỉ 12 giờ, còn “kim đồng hồ đến 15 độ” là 1 giờ.
Cách mỗi một giờ, băng chuyền sẽ đổi yêu cầu một lần.

Mỗi hai giờ lò lửa sẽ sản xuất một nhóm “chế phẩm” – cũng chính là một đống tinh thạch đen đỏ đang đặt trước lò.
Yêu cầu trong giờ đầu tiên là “tinh thạch nhiệt màu đỏ”, nội trong một giờ bọn họ phải lấy hết tinh thạch đỏ từ đống tinh thạch đặt vào băng chuyền, để nó cung cấp nguồn năng lượng cho pháo đài.

Hơn nữa tinh thạch đỏ phải nóng lên mới đủ tư cách, không nóng thì là phế phẩm, không thể cung cấp năng lượng mà còn có hại, tuyệt đối không thể đặt lên băng chuyền.
Giờ thứ hai lấy tất cả tinh thạch động màu đen đặt vào băng chuyền, xử lý hết đống tinh thạch trước miệng lò.

Sau đó, một nhóm chế phẩm mới lại được tống ra chờ xử lý.

Lặp lại như vậy, xử lý xong sáu nhóm chế phẩm là xem như hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay.
Úc Phi Trần chọn hai viên tinh thạch cầm trong tay, quả nhiên như kèn thông báo, màu đỏ có độ nóng, màu đen thì rung động.

Nhưng viên đá trơn nhẵn dễ trượt tay, phải chụm ba ngón tay lại mới nhặt lên được.
Lilia thở phào một hơi: “Nghe đơn giản hơn hôm qua.”
“Chưa chắc.” Vincent nói, “Số lượng đá rất nhiều.”
Bản thân lò lửa đã rất lớn rồi, đống chế phẩm này cao bằng ba người, thể tích mỗi viên chỉ bằng ngón tay cái, số lượng khó mà tưởng tượng nổi.
Úc Phi Trần cũng nhìn đống tinh thạch, ánh mắt sa sầm.


Nói thật, nhiệm vụ hôm nay khó hơn hôm qua.

Phân biệt đỏ và đen, nóng hay không, động hay không, cũng không khó lắm, nhưng con người không phải máy móc, khó có thể khống chế quán tính.
Lúc này, nữ họa sĩ Kha An lên tiếng: “Mọi người có từng nghe đến…!câu chuyện ngụ ngôn nhặt hòn đá chưa?”
“Truyện gì thế?”
“Hồi bé tôi từng xem trong sách, không nhớ rõ lắm, chỉ có thể dựa vào ký ức tường thuật lại thôi.” Kha An kể: “Truyền thuyết rằng, trong vô số đá cuội ở bờ biển, có một viên vô giá khi cầm sẽ nóng lên.

Vì thế, có một người cả ngày lẫn đêm đều ở bờ biển nhặt đá.

Hễ lần nào nhặt phải đá lạnh, người nọ lại ném nó xuống biển.

Cứ như vậy rất lâu rất lâu, đến một ngày sau khi ném viên đá đi, người nọ khóc rống lên.”
Lilia: “Vì sao lại khóc?”
“Bởi vì anh ta vừa nhặt được viên đá ấm, nhưng đã quen với động tác ném đá đi, đến tận khi viên đá chìm xuống biển, mới cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trong tay.

Tiếc là đã muộn.”
Cô kể chuyện xong, tất cả mọi người sợ hãi nhìn về phía đống tinh thạch.

Tiết Tân nói: “Ký ức cơ bắp[1] thật sự rất đáng sợ.”
Úc Phi Trần thoáng nhìn giờ, nói: “Chuẩn bị đi.”
Tiếp theo lại xem kỹ Anphil cạnh mình, mỗi lần ngồi tàu lượn anh đều choáng váng mất một lúc.

Anphil đang cầm cổ tay hắn để giữ thăng bằng, bảo: “Tôi vẫn ổn.”
Chợt nghe Trần Đồng nói: “Tôi thực sự không thể cam đoan bản thân có thể chọn đúng.

Không thì chúng ta một người chọn, một người kiểm tra đi?”
“Không đủ thời gian.” Úc Phi Trần bác bỏ đề nghị này.
Tốc độ làm việc cao nhất của mười hai người chọn hết tinh thạch trong hai giờ còn xem như có thể, nếu rút đi một nửa nhân lực để kiểm tra thì nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

Tuy nhiên, thực sự có một giải pháp tiền xử lý có thể giảm bớt một phần thời gian.
“Chúng ta phải phân công một người phân loại hai màu đen và đỏ trước.

Lần phân loại đầu cố gắng phân biệt phế phẩm, nhưng không bắt buộc, động tác phải nhanh.


Chọn ra những tinh thạch thuần sắc đưa đến cho những người khác.

Còn lại mười một người ở yên một chỗ, lựa chọn tinh thạch đạt tiêu chuẩn đặt vào băng chuyền.” Hắn nói.
Vincent lên tiếng: “Đúng, như vậy có thể tiết kiệm tổng thời gian.

Phân loại đen – đỏ đơn giản hơn phân loại phế phẩm rất nhiều.

Để phòng ngừa phân loại sai phế phẩm trên băng truyền, tốt nhất là để người sơ ý nhất làm việc phân loại lần đầu.”
Kha An bổ sung: “Tinh thạch rất nặng, người này phải liên tục chuyền chúng cho những người khác, tốt nhất là phải khỏe một chút.”
Động tác nhanh nhẹn, sơ suất, khỏe mạnh.
Gom những điều kiện này lại, mọi người đột nhiên nhất trí nhìn về phía đại-ca-chạy-cư-ly-ngắn Trần Đồng.
“Ý gì đây? Trông tôi giống người cẩu thả lắm hả?” Trần Đồng vô cùng nghi ngờ, tiếng nói liền yếu ớt hơn, “Làm…!làm thì làm…!làm luôn.

Tôi thật sự rất khỏe mà.”
Thời gian có hạn, phân công xong liền bắt đầu lao động, giờ đầu tiên họ phải phân loại toàn bộ “tinh thạch nhiệt màu đỏ”.

Trần Đồng phân loại lần đầu cũng cần thời gian, những người khác dùng thùng kim loại sắp xếp một mớ tinh thạch màu lẫn lộn, phân loại trước.
Úc Phi Trần ở ngay cạnh Anphil, sau khi xác nhận Anphil sẽ không lựa lựa chọn chọn rồi gục luôn, hắn cũng bắt tay vào việc.

Hai mươi viên tinh thạch đỏ nóng hổi nhanh chóng được lựa ra và đặt vào băng chuyền, băng chuyển đứa chúng đi xa, biến mất vào đường ray vận chuyển.

Chọn hai mươi viên đều đạt tiêu chuẩn, tỉ lệ phế phẩm không cao.
Động tác của Trần Đồng cũng rất nhanh, chỉ mười phút đã khiêng đến cho mọi người một thùng tinh thạch đỏ.

Ai cũng tập trung cao độ, việc này rất hao phí đầu óc, ngay cả Trần Đồng cũng tự giác im lặng.

Phòng học yên tĩnh, ngoài tiếng tinh thạch va chạm và lò ma thuật kêu ù ù, cũng chỉ có tiếng ma sát của băng chuyền.
Băng chuyển làm bằng chất liệu rất đặc biệt, một loại kim loại mềm, thô ráp và đen thui, Úc Phi Trần chưa từng nhìn thấy loại chất liệu này, nó giống như giấy nhám được tăng cường mấy ngàn lần.

Sau hơn chục chuyến vận chuyển, trong lúc hồi sức Trần Đồng ngẩn ngơ dòm lom lom băng chuyền, đột nhiên giơ ngón út chạm vào băng chuyền, kết quả anh ta kêu lên thảm thiết, ngón út toác ra một khe to như hạt đậu, máu chảy đầm đìa.
Tiết Tân rất quan tâm ông anh này, bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy viên đá ma thuật này trơn lắm, chúng ta cầm còn hơi tốn sức.


Để kéo chúng đi, bề mặt băng chuyền phải là vật liệu có lực ma sát cao…!Hơn nữa còn phải nhanh, lực sát thương mạnh lắm.

Anh Trần à, đừng đụng vào nữa nha.”
Trần Đồng nhe răng trợn mắt nhận giáo huấn, liên tục nói sẽ không bao giờ lộn xộn nữa.
Sau đó là khoảng thời gian dài im ắng và nóng bức.

Lò ma thuật như trung tâm nguồn nhiệt, nhưng bọn họ đều nhớ nội quy của học viện – “cấm quần áo xộc xệch”, chỉ dám nới lỏng cổ tay áo một chút.

Tuy mới chỉ nửa giờ, mái tóc xoăn ngắn của Lilia đã ướt sũng dán vào thái dương.
Úc Phi Trần vẫn còn khá ổn, tâm trạng hắn rất ổn định, người như thế bình thường sẽ không sợ nóng.
Nhưng hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trong lòng, như một bóng ma điềm gở.
Mình đã bỏ sót điều gì sao? Nhưng hắn nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều đang làm việc, không có vấn đề gì cả.

Càng muốn tìm kiếm, càng không thể tìm ra nguồn gốc phát sinh dự cảm, chỉ cảm thấy thực sự có chỗ bất thường.
Trong lúc đó, tay hắn vẫn không dừng phân loại, lấy một viên trong thùng, xác nhận có độ ấm, đặt vào băng chuyền, tinh thạch được băng chuyền chở đi, lặp lại lần nữa, sau đó…
Động tác máy móc lần lượt lặp lại, khiến người ta có ảo giác bản thân đã trở thành một cánh tay robot chỉ biết làm công việc đơn giản.

Đã mấy trăm viên, vẫn chưa thấy viên phế phẩm nào, xem ra chế phẩm đạt tiêu chuẩn có tỉ lệ rất cao.
Nhưng tỉ lệ chế phẩm đạt tiêu chuẩn càng cao, động tác máy móc càng tạo thành quán tính mạnh, một khi xuất hiện sai lầm…
Hắn nhìn chằm chằm động tác luôn tay[2] của mình, ánh mắt càng thêm sa sầm, bóng đen trong lòng ngày càng lớn dần.
Tận đến khi Tám chân đột nhiên thét lên!
Úc Phi Trần lập tức nhìn về phía đó.
“Tôi chọn sai rồi!” Động tác ném viên đá của Tám chân nửa chừng dừng lại, mặt mày trắng bệch.
Dự cảm nguy hiểm đột nhiên khuếch đại, mà còn có hình dáng hóa hoàn toàn, Úc Phi Trần lập tức quát: “Đừng nhúc nhích!”
Tám chân nghe được, nhưng động tác đã nhanh hơn não bộ.

Viên đá sai lầm còn chưa bị đưa đi xa, anh ta thò tay trái, năm ngón tay chụm lại tóm lấy viên đá đỏ lành lạnh kia.
Thế nhưng tay anh ta bị lực ma sát cực mạnh của băng chuyền kéo đi.
Tiếng kêu thất thanh phát ra từ miệng Tám chân, băng chuyền lao rất nhanh về phía trước, cả cơ thể anh ta bị tay trái kéo đi, tư thế vặn vẹo nửa chạy nửa ngã về phía băng chuyền.
Úc Phi Trần đuổi theo đầu tiên, Trần Đồng lập tức chạy tới.
“Đừng nhúc nhích!” Úc Phi Trần lặp lại.

Nhưng Tám chân đã không còn nghe thấy nữa, để thoát khỏi băng chuyền, cả người điên cuồng giãy giụa.

Anh ta rất mạnh, tốc độ băng chuyền lại nhanh, chẳng mấy chốc đã lăn đến điểm cuối.

May là lúc này hai người cùng lúc đuổi tới, túm lấy cánh tay và vai Tám chân từ hai phía.
Giây tiếp theo, Vincent cũng chạy tới, cả ba cùng giữ lấy Tám chân, nâng toàn bộ cơ thể anh ta lên.

Tiếng thét của Tám chân dữ dội nhưng không thành dạng, chuyển động của thân thể không đồng bộ với băng chuyền, bề mặt kim loại thô ráp ma sát vào hai chân còn trên băng chuyền của anh ta.

Trong nháy mắt, quần áo bị kéo rách, máu thịt cũng bị cạo sạch, lộ ra cả xương trắng.
Đau đớn cực điểm kéo cong thắt lưng anh, khiến thân thể vốn đã được nâng lên, nay lại tiếp xúc với bề mặt băng chuyền, càng gia tăng ma sát.
Sau một giây, trên băng chuyền chẳng còn gì.
Thân thể nát bươm bị băng chuyền cuốn lấy, rồi biến mất ở cổng vận chuyển, chỉ còn Trần Đồng sững sờ nhìn cánh tay mình đang cầm.

Vết thương trên ngón út Trần Đồng vẫn còn chảy máu, thiếu chút nữa anh cũng có kết cục như thế.
Lại một sinh mệnh sờ sờ biến mất trong thế giới máy móc không dung thứ cho bất kỳ sai sót nào.

Tên anh ta là Zarathelas, vì quá khó phát âm nên mọi người đều gọi anh là “ngài Tám chân”.
Tiết Tân đau khổ vùi mặt vào hai tay, khàn giọng: “Đã bảo là đừng chạm vào băng chuyền mà…”
Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn.
Úc Phi Trần lặng lẽ xoay người, đối diện với Anphil phía xa xa.

Anphil đã hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn choáng, cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên chỉ Kha An bên cạnh hắn.
Lúc này, hắn mới hoàn toàn ý thức được dự cảm xấu kia là gì.

Ý thức được…!bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào.
Giọng hắn khàn khàn: “Về sau, đừng trực tiếp đặt đá lên băng chuyền, cho đá vào thùng trước, đầy một thùng rồi mới đưa lên băng chuyền.”
Như vậy, khi phạm sai lầm còn có cơ hội cứu chửa.
Thêm một công đoạn có thể tránh được thảm kịch như Tám chân, nhưng trước khi gặp chuyện không ai nghĩ đến.
Trước khi bắt đầu, xuất phát từ thiện chí, Kha An kể một câu chuyện ngụ ngôn cô đã thuộc, nhằm nhắc nhở mọi người.

Mọi người liền dựa theo câu chuyện như lẽ đương nhiên, nhặt viên nào ném viên nấy – cuối cùng giẫm vào vết xe đổ trong câu chuyện.
So với quán tính cơ thể thì quan tính nội tâm còn đáng sợ hơn, suy cho cùng, con người chẳng phải máy móc.

Tiên Hiệp Hay
– —
[1] Muscle Memory (Ký ức cơ bắp), đương nhiên cơ bắp chúng ta không có khả năng nhớ, mà chính là bộ não mới có khả năng này.

Khi chúng ta lặp đi lặp lại một hành động nào đó, bộ não sẽ dần ghi nhớ.

Theo thời gian, chúng ta sẽ thực hiện ngày càng tốt hơn, nhanh hơn, giỏi hơn.
[2] Nguyên văn: Hai điểm một đường thẳng (两点一线 – lưỡng điểm nhất tuyến) Trong toán học, hai điểm tạo thành một đường thẳng.

Trong cuộc sống, ẩn dụ cho việc thường xuyên đi lại giữa hai địa điểm, chẳng hạn như nhà và nơi làm việc (trường học), ký túc xá và lớp học,…!được gọi là hai điểm và một đường..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.