Bạn đang đọc Bút Tháp – Chương 31: Đền Thắp Đèn – 2
Ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến tụ lại, chiếu sáng cả chiếc bàn dài.
Nhấc nắp đồng trên khay ra là bữa tối của họ.
Có hai loại món, salad trái cây và salad rau.
Trước mặt mỗi người còn đặt một ly thủy tinh, bên trong đựng loại nước trái cây mà họ không biết tên.
Úc Phi Trần chỉ ăn qua loa vài thứ trông không quá kỳ lạ.
Hứng thú ăn uống của những người khác cũng không nhiều, không bao lau sau, tất cả đều buông dao nĩa.
Người đàn ông ăn mặc như học giả đột nhiên cầm nĩa gõ vào ly thủy tinh kêu “ding” một tiếng, mọi người trên bàn đều nhìn về phía hắn.
“Xem ra thế giới này không có ác ý quá lớn với chúng ta,” học giả nói, “hôm nay cứ làm theo lời ông già đi, về phòng rồi chớ có đi lung tung.
Ở trong phòng xem xem có manh mối gì dùng được, ngày mai cùng nhau hợp tác hoàn thành yêu cầu.”
Phu nhân Lãnh chúa Juna nói một tiếng “được thôi”, hai Quốc vương gật đầu, những người khác cũng không phản đối.
Theo lời ông già mặc áo choàng nói thì phòng ngủ ở ngay bên cạnh.
Họ nhanh chóng tìm được cánh cửa bên hông đại sảnh, mở ra là một hành lang khép kín hình chữ U.
Hành lang rất hẹp và cũng như đại sảnh, ở đây có rất nhiều ngọn nến sáng trưng.
Cửa ở hai bên, cuối hành lang cũng có một cánh cửa nữa.
Shiramatsu “ồ” một tiếng, bảo: “Trình tự sắp xếp y như trên bàn ha.”
Quả thật, ông già cũng bố trí chỗ ngồi trên bàn cho họ như thế này.
Nhưng giờ mỗi bên tường chỉ có bốn cánh cửa.
Nói cách khác, hai người sẽ ngủ một phòng.
Úc Phi Trần không nói gì, dẫn Shiramatsu đến căn phòng ở cuối hành lang bên phải.
Hắn thấy Giáo hoàng bước vào phòng ở góc cuối hành lang.
Nữ hoàng cũng dẫn nam hầu áo xám lặng lẽ vào phòng đối diện.
Juna kéo Jude, hào hứng nhìn quanh rồi bước vào căn phòng ở vị trí của họ.
Những người còn lại cũng dựa theo số ghế vào phòng.
Sau khi vào phòng, Shiramatsu dáo dác nhìn quanh.
“Nhiều nến ghê.”
Thật vậy, căn phòng này cũng đèn đuốc sáng trưng y như hành lang và đại sảnh.
Mỗi bên tường khảm ba hàng chân đèn bằng sắt đen từ cao đến thấp, nến mỡ trắng được cắm chặt vào chân đèn.
Căn phòng không lớn, chỉ kê một giường và một ghế dựa, mùi dầu mỡ đặc trưng khi nến cháy tỏa ra khắp phòng.
Oi bức và trơn nhẫy.
Chỉ hít vài hơi, phổi đã muốn nhờn nhợt như bám đầy dầu mỡ.
Càng hít thở, cái cảm giác đục nhầy càng tăng thêm, như thể máu cả người đều biến thành sáp mỡ.
Úc Phi Trần nhìn quanh một vòng.
Đối diện cửa ra vào là cửa sổ lớn, trên vách tường bên cạnh có những bức thạch điêu gồ ghề, ngoài ra không có gì đáng chú ý.
Hắn đến trước vách tường thạch điêu, Shiramatsu thì đứng bên cửa sổ.
“Cửa sổ này mở được không nhỉ?” Cậu ta sờ soạng song cửa sổ, thì thào, “em sắp chết đến nơi rồi.”
Quả thật, cái không khí đầy mùi sáp mỡ thế này khiến người ta cực kỳ khó ở, động tác cũng trở nên nặng nề.
Nhưng Úc Phi Trần vẫn nói: “Trừ phi không thể chống đỡ được, không thì đừng mở.”
“Sao vậy ạ?”
Úc Phi Trần chỉ đáp qua loa: “Ác linh.”
Theo tin tức ông già mặc áo choàng tiết lộ thì hiện giờ ngôi đền này thường có ác linh xuất hiện.
Shiramatsu suy nghĩ chốc lát, rồi “à” một tiếng.
Nỗi sợ ác linh từ bên ngoài xông vào lớn hơn khát vọng không khí trong lành, bàn tay vốn đã đặt trên then cửa bèn rút về.
Cậu ta lủi sang bên cạnh Úc Phi Trần, hai người cùng nhìn hoa văn trên tường.
Vách tường được xây bằng những khối đá vôi rộng nửa mét vuông, các kẽ hở ngang dọc đều tăm tắp.
Trên hoa văn, dễ thấy nhất là các vòng tròn đồng tâm xếp chồng lên nhau, mỗi vòng được khắc đầy các đường ngắn vuông góc với tâm vòng tròn, chính giữa là một ký hiệu hình cây đinh ba.
Về tổng thể, phần đầu cây đinh ba được tập trung điêu khắc nhất, vòng tròn to dần ra, các đường ngắn tạo thành hoa văn xuyên tâm, mang đến cảm giác áp bức bí ẩn.
Shiramatsu nói: “Ngầu quá.”
Úc Phi Trần bất ngờ liếc Shiramatsu một cái, cảm nhận của thằng nhóc này không sai.
“Là vật tổ,” hắn nói, “mặt trời.”
Trong nền văn minh của rất nhiều thế giới, hình cây đinh ba được dùng đại diện cho ngọn lửa, vòng tròn to dần tượng trưng cho các tia sáng tỏa ra ngoài.
Mặc dù trông nó khá khác so với hình ảnh mặt trời trong thực tế, nhưng chính xác là vật tổ mặt trời.
Vì vậy, khả năng cao ngôi đền này thờ phụng mặt trời.
Nghe giải thích xong, Shiramatsu “quào” một tiếng: “Anh Úc lợi hại ghê!”
Úc Phi Trần chẳng mảy may đáp lại lời khen.
Lúc mang chủ thuê đi làm nhiệm vụ, nếu mỗi lần được khen mà cứ phải trả lời thì hắn chẳng còn thời gian làm nhiệm vụ nữa.
Đương nhiên, lúc bị khiếu nại mà cũng phải trả lời thì hắn cũng không có thời gian thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.
Đây là một bức vật tổ thông thường, nhưng trên hoa văn lại có một chỗ rất không hài hòa.
Bên ngoài vòng tròn, ngay góc dưới bên phải có một vòng tròn nhỏ cỡ ngón cái, vết khắc rất nông, không dễ phát hiện.
Quầng mặt trời? Sao đôi? Mặt trăng?
Không giống, vết khắc nông thế này không đồng nhất với tổng thể, cách khắc khác nhau, mức độ bám bụi cũng không đều.
Đầu óc Shiramatsu xoay chuyển rất nhanh: “Đó là sao hay mặt trăng?”
Úc Phi Trần lắc đầu.
Hắn cong ngón tay gõ nhẹ vài cái lên vách tường, lông mày nhíu lại, đặt ngón tay ở giữa vòng tròn nhỏ, rồi nhấn mạnh xuống.
Không có phản ứng.
Hắn lại rê ngón tay xung quanh vòng tròn.
Vẫn không có phản ứng.
Sau khi rê quanh lại nhấn xuống.
Một âm thanh rất nhỏ chợt vang lên trong phòng.
Sau đó, mười hai khối đá đối diện họ xoay vuông góc với mặt tường, tâm là trục ở giữa.
Đây là cửa ngầm!
Mà cửa ngầm dẫn đến…
Úc Phi Trần: “.”
Sau vách tường là một phòng ngủ lộng lẫy, dưới sàn trải thảm lông, đầu giường bày mấy bức tượng sứ tinh xảo.
Mà ở đối diện hắn có một người đang đứng.
Giáo hoàng Ludwig.
Vị giáo hoàng trẻ tuổi, với mái tóc dài buông xõa và đôi chân trần trắng như tuyết đạp trên thảm lông, anh mặc áo choàng đen rộng rãi bằng lụa mỏng, đang treo áo khoác vào tủ.
Lúc này, Giáo hoàng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Không gian yên tĩnh.
Úc Phi Trần: “Làm phiền rồi.”
Hắn quyết đoán đóng cơ quan lại, vách tường di chuyển, dần khép lại.
Shiramatsu: “……”
“Anh Úc ơi,” cậu ta nói, “anh đỉnh ghê.”
Thôi ngậm miệng giùm.
Hắn chẳng muốn nghe mấy câu khích lệ kiểu thế đâu.
Lúc gõ tường hắn đã nghe được bên trong có cơ quan rồi.
Theo dự đoán của hắn, chỗ này phải là một phòng khác mới đúng, vì phòng Giáo hoàng rõ ràng nằm sát vách tường khác.
Nhưng hắn không ngờ quy cách phòng của ngôi đền dành cho mọi người lại khác nhau, phòng ngủ của Giáo hoàng lớn hơn nhiều, che kín cả hai mặt phòng hắn, mới xảy ra cảnh tượng ba chấm vừa rồi.
Mà mắc cái giống gì phòng ngủ của kỵ sĩ trưởng lại thông với phòng của Giáo hoàng?
Úc Phi Trần nhìn kỹ lại hoa văn trang trí trên trường kiếm của mình, cố gắng tìm ra manh mối nào đó.
Hắn nghi cái vị “kỵ sĩ trưởng Wolfe” này thật ra chính là kỵ sĩ của Giáo hoàng.
Vậy các nhân vật trên bàn dài có mối liên hệ nào hay không? Nó có vai trò gì trong một cuộc săn bắt này? Những điều này đều phải chờ tương lai nghiệm chứng.
Sau khi kiểm tra cả phòng xong, việc cần làm chỉ còn đi ngủ thôi.
Không thể cứ ngủ hết cả đám được, hắn canh gác nửa đầu hôm, Shiramatsu thì canh nửa đêm tới sáng.
Nhưng ngọn nến trong phòng quá sáng, tâm trạng Shiramatsu lại kích động, trong thời gian ngắn không ngủ được, cậu ta cứ lải nhải mãi không thôi.
Hắn chỉ trả lời qua loa câu được câu mất.
“Anh Úc ơi,” Shiramatsu nói, “NPC là gì ạ?”
“Con rối.” Hắn đáp.
“Kỳ diệu quá.” Không hiểu sao Shiramatsu lại chợt đổi chủ đề, “anh hướng dẫn viên còn chưa kể hết với em.”
“Nói đến đâu rồi?”
“Anh hướng dẫn viên đang dẫn em tới phố Ánh chiều á.” Nhắc đến vườn Địa Đàng, giọng cậu chàng lại càng phấn khích, “Ảnh tốt lắm, dẫn em tới…!tới tầng một tháp Sáng thế á, rồi xếp hàng nhận năm mảnh đá huy băng nè, xong ảnh còn nói dắt em tới phố Ánh chiều tiêu xài nữa…!chỗ đó cực nhiều đồ luôn anh Úc!”
Quảng trường Hoàng Hôn – cũng chính là Quảng trường Đá Huy Băng – bên cạnh có hai con phố, là phố Hoàng hôn và phố Ánh chiều.
Phố Hoàng hôn là con phố ăn uống với đầy những quán rượu, ở đó có rượu và món ngon từ tất cả các thế giới do Chủ Thần cai trị.
Còn phố Ánh chiều là con phố mua sắm, nơi có thể mua tất cả các mặt hàng tồn tại trên đời và thanh toán bằng đá huy băng.
Nhưng hắn thuê hướng dẫn viên cho Shiramatsu là để giải thích quy tắc ở vườn Địa Đàng cho cậu ta, chứ không phải dẫn cậu ta đi mua sắm.
Hơn nữa, tầng một tháp Sáng thế là nơi lập đội và ký kết mà, từ lúc nào còn có thể xếp hạng nhận đá huy băng?
Giống như siêu thị buổi sáng với vô số người cao tuổi xếp hàng nhận quà tặng vậy.
Hắn hỏi: “Nhận đá huy băng?”
“Đúng rồi, hình như có lễ kỷ niệm gì á anh,” Shiramatsu bảo, “thần Khế ước với thần Nghi lễ đều có mặt.
Tầng một treo cái băng rôn lớn lắm, trên đó viết: Xin nhiệt liệt, hân hoan chúc mừng Úc Phi Trần tiến vào cổng Đêm vĩnh hằng, không bao giờ bị khiếu nại nữa! – Thân ái, Mogros.”
“Ủa,” Shiramatsu như vừa nhớ ra gì đó, vẻ mặt cậu ta cứng đờ: “Anh Úc, tên đầy đủ của anh là gì vậy?”
Úc Phi Trần: “…..”
“Anh Úc ơi?”
Úc Phi Trần: “Đổi chủ đề.”
“À.” Mạch não của Shiramatsu lại linh hoạt uốn lượn, “Em hơi nhớ Korosa.
Không biết…”
Úc Phi Trần không nói chuyện, hắn nghĩ Shiramatsu lại sắp nói “không biết Gange thế nào rồi”.
Thế mà Shiramatsu lại nói, không biết thượng úy Anfield thế nào rồi.
Anfield.
Có lẽ còn đang ho ra máu giữa đêm hôm, la liệt trên giường bệnh.
Cũng có thể bệnh tình anh ta không còn nghiêm trọng như vậy nữa, vẫn đang phải vật lộn trong cuộc xung đột chính trị ở Siun, hoặc một bước lên mây rồi.
Hoặc có thể cuộc chiến ở Korosa đã lắng xuống, và trong một nhà tù nào đó, với tư cách là sĩ quan của Con Dấu Đen, anh ta đang chờ phán quyết của tòa án chiến tranh.
Lịch sử sẽ giết lầm và để một số người ra đi.
Vẫn còn một khả năng.
Úc Phi Trần chợt gọi: “Shiramatsu.”
Shiramatsu: “Dạ?”
Úc Phi Trần nhìn lối đi dẫn sang phòng Giáo hoàng đã đóng kín, thoáng ngây người: “Cậu có cảm thấy…”
Shiramatsu: “Sao ạ?”
“Thôi quên đi.”
Shiramatsu: “Đừng nói vậy chứ anh Úc, em sẽ mất ngủ đó.”
Mặt Úc Phi Trần không chút thay đổi.
Hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ tĩnh lặng của ngôi đền, rồi nói: “Trân trọng đêm nay đi.”
Shiramatsu hiểu ý hắn, tiếng lải nhải cũng nhỏ hơn rất nhiều: “Đừng…!đừng dọa em mà anh Úc.”
Đúng lúc này, căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng gõ.
“Cộc cộc.”
Shiramatsu run cầm cập.
“Cộc cộc.”
Shiramatsu cút ra phía sau hắn.
“Cộc cộc cộc.”
Úc Phi Trần nhìn về phía vật tổ trên vách tường, tiếng gõ chính là phát ra từ chỗ đó.
Xảy ra chuyện gì?
Hắn rút trường kiếm chặn ngang trước người, nhấn xuống cơ quan trên tường.
Cửa ngầm xoay chuyển, đối diện là Giáo hoàng Ludwig áo đen, tóc bạch kim xõa tung.
Ánh nến rực rỡ, đổ bóng mờ phía sau lưng anh.
Dáng vẻ Giáo hoàng quá bình tĩnh và trang nghiêm, có thể so với bức tượng hình người bằng sứ bên cạnh giường anh.
Úc Phi Trần: “Anh tìm tôi à?”
Giáo hoàng khẽ gật đầu rồi xoay người trở lại phòng ngủ.
Anh vẫn chưa cởi vớ, bước đi trên thảm lặng yên không tiếng động, nhìn bóng dáng này mà nói là bóng ma sống trong đền, chắc cũng chẳng có ai nghi ngờ đâu.
Úc Phi Trần đuổi theo qua cửa ngầm, thấy Giáo hoàng đưa tay chỉ phía tủ đầu giường, rồi lại ngẩng đầu nhìn chỗ cao trên vách tường đối diện.
Ngăn kéo tủ đầu giường đang mở, bên trong đặt một hàng mấy cây nến mỡ.
Trên vách tường đối diện, một hàng nến đã cháy tới đáy, ngọn lửa đang yếu dần.
Mà sau khi làm xong hai động tác đó, Giáo hoàng cứ vậy ngồi xuống giường.
Úc Phi Trần nhìn anh ta từ tốn, bình tĩnh ngồi nghỉ ngơi, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tiêu cực từ tận đáy lòng – như lúc hắn bị Anfield xem như cái thang máy hay gối dựa vậy.
Đừng nói là Giào hoàng đang ra lệnh cho hắn đi thay hết mấy cây nến này đó chứ.
Bộ anh ta không có tay hả?
…
[1] Thạch điêu:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
[2] Sao đôi:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.