Đọc truyện Bút Tháp – Chương 132: Hết Quyển 1
“Phần thưởng của em là gì?”
Tháp Sáng thế, tầng chín.
Murphy đang lau đồng hồ cát và lồng chim của mình bằng một mảnh lụa mịn, khiến cái nào cái nấy sáng như pha lê.
Thỉnh thoảng anh ta lại ngó ra Quảng trường Đá huy băng ngoài cửa sổ.
Ở trung tâm quảng trường, chiếc đồng hồ cát lớn nhất vườn Địa đàng vẫn chưa bắt đầu chảy, có nghĩa là vườn Địa đàng vẫn chưa bắt đầu một kỷ nguyên hoạt động bình thường.
Nhiều người ở vườn Địa đàng đã cảm thấy kỳ nghỉ này dài đến bất ngờ.
Thu tầm mắt lại, Murphy tiếp tục lau chùi trong lơ đãng.
“Đừng lau nữa.” Một giọng nói lười biếng vang lên từ sâu trong đại sảnh.
“Né xa cái ghế của tôi ra.” Murphy lạnh lùng nói, “bộ cậu không gác cổng à?”
“Tôi mặc kệ.
Đóng quách cái cổng cho rồi đi.” Claros ngã mình trên chiếc ghế da lộn của thần Thời gian, cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với ngai sắt đen của mình.
Hiện tại Claros không muốn canh cổng.
Ngọn lửa trong mắt Murphy lập tức xẹt ra vài tia lửa, giơ tay quay số liên lạc của thần Giới luật.
“Đừng mà.” Claros dài giọng: “Chơi trò chơi không nè?”
“Trò gì?”
“Tôi hỏi cậu đoán, nếu đoán sai, cậu phải trả lời một câu hỏi cho tôi.”
Murphy lơ đẹp Claros, tiếp tục phủi bụi lồng chim.
Claros lại không quan tâm Murphy có chịu hay không, Người Gác cổng dùng mũ trùm che khuất gương mặt, tương đương với việc tuyên bố rằng mình không cần mặt mũi nữa.
Claros hỏi: “Cậu đoán xem, ai là con bạc điên cuồng nhất Đêm Vĩnh Hằng?”
Murphy giận dữ đáp: “Cậu.”
“Sai rồi nha.
Tôi là người có lá gan nhỏ nhất Đêm Vĩnh Hằng đấy.
Cậu phải trả lời một câu hỏi của tôi.”
Chỉ còn một bước nữa là Murphy đã gọi điện cho Giới luật.
Trên ghế da lộn, Claros biến mất trong làn khói xám tím, ngay sau đó thình lình xuất hiện sau lưng Murphy như một vong hồn.
Giọng nói trầm thấp bí ẩn vang lên bên tai Murphy: “Cậu có âm thầm bói toán cho Úc không?”
Murphy dừng lại, một lúc sau mới nói: “Cậu muốn hỏi gì?”
Lá bài có hình ảnh quỷ quái như vậy rất dễ gây hại cho vườn Địa đàng, thế mà lại là người có liên quan với Ngài.
Đương nhiên Murphy đã lén lút bói toán rất nhiều lần, thậm chí sử dụng cả sức mạnh căn nguyên của mình.
Nhưng không biết vì sao, kết quả bói toán nhiều lần bị trống, không thu được bất kỳ manh mối nào.
Cũng giống như việc anh không thể bói ra vận mệnh của Chủ Thần.
Không bói được vận mệnh của Chủ Thần là chuyện bình thường, đường số mệnh của Ngài cao hơn rất nhiều so với bản thân người bói toán, nhưng không thể bói cho Úc Phi Trần khiến Murphy rất bực mình.
Thật tiếc rằng không vị thần nào biết tên đó từ đâu đến.
“Có manh mối gì không?” Claros hỏi.
Manh mối thì có.
Nếu không bói được tương lai thì bói hiện tại.
“Trên người cậu ta có một cái khóa.” Murphy nói.
Claros lập tức hứng thú: “Tôi đang nghe đây.”
Murphy cau mày nhớ lại kết quả bói toán quái lạ hôm đó.
Cái khóa, cắt đứt, ngăn cách.
Chính là hình ảnh như thế.
Murphy lắc đầu, bảo: “Cái khóa đó đã ăn sâu vào linh hồn cậu ta, nhưng không phải là không thể phá vỡ.
Ngoài nó ra thì không còn gì nhiều.”
“Chuyện này mà cũng nói tôi nghe, cậu đúng là không xem tôi như người ngoài.” Claros nhếch khóe môi đỏ sẫm, “tôi đây cũng không xa cách gì.
Hình như tôi biết cái khóa đó đấy.”
“Nó là gì?”
“Vài ngày trước, khi dạy Úc dùng sức mạnh, tôi phát hiện một chuyện: cậu ta có thể kiểm soát tất cả các loại sức mạnh mà không bị cản trở, cho dù những thứ đó hỗn loạn và điên cuồng cỡ nào.
Chuyện này chỉ có một lý do thôi, đó là sức mạnh căn nguyên của cậu ta cao hơn chúng rất nhiều.
Nhưng Úc lại không hề hay biết gì, giống như hoàn toàn không có thứ đó.
Cậu thấy có lạ không? Cậu ta có thể bắt Mũi tên Chân lý của cậu bằng tay không, nhưng trong tiềm thức lại nghĩ mình chỉ là một lữ khách bình thường tại vườn Địa đàng.
Cậu nói xem, cậu ta đến từ đâu? Ai có thể cài một cái khóa như thế cho cậu ta?”
Hồi lâu sau Murphy mới nói: “Tôi nghĩ, hẳn là Ngài có dụng ý riêng của mình.”
Murphy không nói nữa, Claros lại ló ra từ màn sương như ma quỷ, đối mặt với anh.
“Trở lại câu hỏi ban đầu nào,” Người Gác cổng thần thần bí bí nói, “ai là con bạc điên cuống nhất trong Đêm Vĩnh Hằng này? Cậu không tò mò sao?”
Murphy im lặng, nhấc một trong những lá bài trên bàn.
Người cầm quyền trượng trên ngai vàng chỉ là một hình phác hoạ đường viền, không thấy được mặt mũi.
Đây là lá Quân vương, nói ví von là người mà bạn trung thành.
“Nhưng đừng lo,” bóng Claros khuất vào màn sương tím tĩnh lặng, chỉ có giọng nói xa xôi vang vọng: “Bao nhiêu năm nay, Ngài muốn thứ gì, đều sẽ nắm trong tay.”
*
Băng qua sông Vãng Sự, tất cả lại khôi phục diện mạo ban đầu.
Sương mù thời gian bị gió đêm thổi bay, Úc Phi Trần nhìn thấy thiếu niên Anphil mình đang dắt tay đã trở lại dáng vẻ Chủ Thần.
Nốt ruồi lệ thấp thoáng dưới mắt và ánh trăng khiến hình dáng Ngài càng thêm trầm lắng và thánh khiết.
Năm ngón tay còn chưa buông ra, khoảnh khắc nhìn nhau, Úc Phi Trần cảm thấy sự tồn tại của Ngài không hề hư ảo và mơ hồ.
Hắn đã nhìn thấy quá khứ của Thần, cũng nhìn thấy một vị thần toàn vẹn hơn.
Chuyến tham quan thị trấn Joran đã kết thúc, thay vì tìm kiếm điểm đến tiếp theo, họ vừa đi vừa nghỉ, lang thang khắp Landon Warren.
Khác với tộc người bướm sống ẩn dật trên núi, rất nhiều chủng tộc và thành phố khác hoàn toàn mở cửa với thế giới bên ngoài, hơn nữa, tại trung tâm của mỗi thành phố đều có chi nhánh của thần điện.
Ngài nói, những tòa thần điện như vậy nằm rải rác khắp Landon Warren, Thần quốc và Biển Cát Bụi.
Các thần điện đều có sứ giả trông giữ để đảm bảo rằng mọi vùng đất đều được cai trị và bảo hộ.
Nếu địa phương gặp vấn đề không thể tự giải quyết thì sẽ nhờ thần điện giúp đỡ, thần điện sẽ truyền tin đến vườn Địa đàng, đưa ra các nhiệm vụ tương ứng theo phạm vi và độ khó, người ở vườn Địa đàng sẽ tiếp nhận nhiệm vụ và đến giải quyết vấn đề.
Và khi vườn Địa đàng cần thu nạp những tín đồ mới, tin tức sẽ được thần điện thông báo và cử hành một cuộc kiểm tra, tuyển chọn.
Những thần điện vô tận dệt thành một tấm lưới bao phủ toàn bộ Ngày Vĩnh Hằng, đảm bảo rằng mọi thứ đều hoạt động theo ý muốn của thần.
Vô số thần điện dệt nên một mạng lưới bao phủ cả Ngày Vĩnh Hằng, đảm bảo mọi thứ đều vận hành dựa theo ý chí của Thần.
Hệ thống như thế đã kéo dài hàng chục nghìn kỷ nguyên, đến nỗi trong tâm trí của tất cả mọi người, thế giới chính là như vậy.
Nếu chưa từng thay đổi thì tương lai cũng sẽ không thay đổi.
“Tôi dẫn cậu đến một nơi.” Chủ Thần dẫn Úc Phi Trần lẻn vào trung tâm của một tòa thần điện họ tình cờ đi qua.
Thật không may, con đường phải đi ngang qua phòng sám hối, vừa lúc lại có nhân viên thần điện trong ấy.
Vị thần nào đó đành kéo hắn trốn vào sau tấm rèm cửa cao từ trần đến sàn, giống như hai kẻ bụng dạ nham hiểm.
Dưới khung cửa sổ kính đầy màu sắc và trang trọng, Úc Phi Trần liếc nhìn Chủ Thần.
Ngài cũng có ngày này.
Trong nụ cười của Chủ Thần mang chút dí dỏm.
Một vị thần đang làm việc trong phòng sám hối.
“Thưa thần, con muốn thú tội.” Một cư dân bước vào.
“Thần lắng nghe lời thú tội của anh.” Vị thần nói.
Chuyện bắt đầu quai quái rồi đây, Úc Phi Trần nghĩ, đúng thật là Thần đang lắng nghe lời thú tội này mà.
Người này thú nhận rằng lọ thuốc ma thuật của anh ta đã đốt cháy đường thoát nước của thành phố, gây ra một vụ tai nạn không lớn không nhỏ.
“Thần khoan thứ cho lỗi lầm của anh,” vị thần nói, “nhưng năm phút nữa đội chấp pháp sẽ đến mang anh đi và phạt tiền.”
Cư dân: “…!Cảm ơn Thần vì sự công bằng của Ngài.”
Cư dân đi rồi, hành lang tạm thời không có ai, bọn họ nhanh nhẹn lướt qua, bất chấp những cánh cửa bị khóa và bị khóa bởi ma thuật, băng qua vài cánh cửa, sau cùng đến được một đại sảnh trống trải.
Chính giữa đại sảnh, một ngọn lửa trắng tinh lơ lửng giữa không trung, đang thong thả bùng cháy.
Chủ Thần duỗi tay về phía nó, ngọn lửa ngoan ngoãn bay đến tay Ngài.
“Nó là cốt lõi sức mạnh của thần điện, mỗi thần điện có một cái.”
Ngọn lửa đột ngột khuếch đại, trong phút chốc, Úc Phi Trần đặt mình trong cấu trúc tinh xảo của nó, như được bao quanh bởi một thế giới khác.
Đại sảnh ban nãy đã biến mất, bên trong ngọn lửa chỉ còn lại hắn và Chủ Thần.
Vị thần bước tới, giọng điệu nhẹ nhàng và tao nhã: “Giờ tôi sẽ dạy cậu cách sức mạnh cùng tồn tại ở Landon Warren.”
Úc Phi Trần sững sờ trong giây lát.
Chủ Thần đang muốn…!dạy hắn sao?
…!Giống như Claros.
Claros dạy hắn là vì sợ thiên hạ không đủ loạn, còn Chủ Thần là vì cái gì?
Kết cấu năng lượng từ từ mở rộng trước mắt Chủ Thần, giống như một cuộn giấy ma thuật cổ xưa, ghi lại những cấm thuật không thể kể và vĩnh viễn không được truyền bá cho người khác.
Ngày Vĩnh Hằng của Chủ Thần là nơi tráng lệ nhất trong Đêm Vĩnh Hằng, và Landon Warren là tác phẩm hoàn hảo nhất tại Ngày Vĩnh Hằng.
Thần dạy hắn cấu tạo của Landon Warren, chính là đang dạy hắn bản chất của Ngày Vĩnh Hằng.
Phần còn lại của cuộc hành trình là như thế.
Mỗi khi đi qua một thành phố, Thần sẽ dẫn hắn vào đại sảnh chứa đựng cốt lõi sức mạnh.
Mỗi ngọn lửa đều khác nhau, giống như mỗi sức mạnh đều có đặc điểm riêng, có cái bản tính hỗn loạn, có cái lại ngoan ngoãn dễ bảo, trong khi một số đã định sẽ cai trị cái khác.
Khi tất cả sức mạnh được thể hiện trong ngọn lửa, họ về tới thần điện Chạng Vạng.
Ở trung tâm thần điện Chạng Vạng cũng có một ngọn lửa như vậy.
Khác với những ngọn lửa dưới chân núi, trong ngọn lửa này đều là những sức mạnh tối cao nhất, hay nói cách khác, là kết cấu căn bản nhất.
Trong ngọn lửa đó, Úc Phi Trần nhìn thấy bầu trời, đất đai, ánh sáng và bóng tối, thời gian trôi đi, sinh mệnh tiếp diễn, thậm chí cả tái sinh và cái chết.
Thần không phải người nói nhiều, mà để giải thích mấy thứ này thì nhất định phải nói tràng giang đại hải.
Vì vậy, sau khi nhận thấy khả năng tiếp thu của Úc Phi Trần vượt ngoài sức tưởng tượng, Ngài chọn cách trực tiếp đổ kiến thức vào đầu Úc Phi Trần dưới dạng suy nghĩ.
Mấy lần trước Úc Phi Trần không hề thấy khó tiếp nhận, nhưng lần này, khối lượng kiến thức quá lớn khiến hắn nhất thời không thể phân biệt được bản chất và hình dáng của thế giới, chẳng biết đây là ai, mình là đâu.
Không phân biệt được cũng không sao, hắn được Chủ Thần nắm tay dẫn vào thần điện.
Trong cơn lơ mơ, họ lại đến đại sảnh có cầu thang dài và chiếc ngai pha lê từng đến trước kia.
Lại cùng sóng vai ngồi trên cầu thang trung tâm.
Lần trước cùng ngồi đây là khi Úc Phi Trần vừa mới biết thân phận của Chủ Thần.
Khi đó, đôi bên có định kiến và hiểu lầm với nhau, cuối cùng cụt hứng bỏ về.
Lần này là cùng dạo chơi trở về, cứ như bạn cũ lâu năm.
…!Như thể không có gì hoạt động, Úc Phi Trần vẫn đang sập nguồn[2].
[2] Nguyên văn là:…!恍如什么都没用, 郁飞尘还在宕机.
Mình không chắc lắm:3
Chủ Thần quay sang nhìn Úc Phi Trần của khoảnh khắc này.
Trên gương mặt thanh niên tuấn tú hiện lên một chút bối rối hiếm hoi, con ngươi vốn đã thiếu sáng nay lại thêm chút mê mang, rốt cuộc không còn dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ nữa.
“Úc ơi?” Trong giọng Ngài ẩn chút ý cười, lần đâu tiên gọi cái tên này.
Úc Phi Trần đè ấn đường: “…!Em nghe.”
Trong tầm mắt mơ hồ, nụ cười của Chủ Thần còn tươi tắn hơn mọi lần, khiến Úc Phi Trần phải hoài nghi mắt mình có vấn đề rồi.
Chủ Thần nói: “Nghỉ một lát nhé.”
Trên bậc thang rộng rãi không có chỗ nào để nghỉ, Úc Phi Trần bèn tiến lại gần Chủ Thần một chút, liền được Ngài nhẹ nhàng đỡ vai.
Sau rốt, Úc Phi Trần gối đầu lên đùi Ngài.
Từ sau khi rời thị trấn Joran, họ đã không gần gũi như vậy lâu rồi.
Khi thế giới trước mắt rõ nét trở lại, Úc Phi Trần cũng không ngồi dậy.
Chủ Thần lên tiếng trước: “Cậu có biết nguồn gốc cái tên của tháp Sáng thế không?”
“Em không biết.”
“Khi sáng lập vườn Địa đàng, tôi đã có rất nhiều quyền năng cùa thần, và cũng ủy nhiệm chúng cho các vị thần khác.”
Tranh đoạt, chiếm đóng và giết chóc, dù tàn khốc hay vĩ đại đến đâu, đều là những hành vi của “con người”.
Nắm trong tay thời gian, không gian, sinh mệnh và cả vận mệnh mơ hồ là thứ thần thánh vượt trội hơn người phàm.
“Song, có một số việc tôi không thể làm được.” Giọng Ngài thật khẽ: “Ví dụ như tạo ra một sinh mệnh.
Cho nên tôi đã từng nói với cậu rằng tôi không thể tạo hóa.
Hẳn cậu cũng đã nhìn thấy chỗ thiếu hụt của tôi trong những ngọn lửa đó.”
Dường như sinh mệnh luôn do tự nó sinh ra, không phải thứ con người có thể sáng tạo.
Nhưng trong truyền thuyết xa xưa, luôn có một vị thần sáng tạo nên con người.
Nếu tạo hóa cũng là một quyền năng, thì phải đi đâu để có được nó?
Úc Phi Trần: “Anh muốn làm được chuyện đó sao?”
Chủ Thần chỉ rủ mắt nhìn hắn, ý cười thản nhiên.
Không nhận được câu trả lời, Úc Phi Trần bèn đổi câu hỏi: “Sao lại dạy em những thứ này?”
“Để cảm ơn vì đã cùng tôi dạo chơi Landon Warren.”
Úc Phi Trần lặng lẽ nhìn anh.
Trên mặt rành rành hai chữ, không tin.
Bất đắc dĩ, Ngài xoa xòa trán Úc Phi Trần: “Là vị thần đã đưa cậu đến vườn Địa đàng, tôi muốn dạy cậu tất cả những đức tính và việc làm tốt trên đời này, muốn cậu nhìn thấy vinh quang và ước mơ.
Tôi hy vọng cậu có được sức mạnh của chính mình, cũng có dũng khí và trách nhiệm xứng tầm.”
“…!Nhưng khi nhìn thấy cậu, tôi biết những phẩm hạnh đẹp đẽ ấy đã ẩn sâu trong tâm hồn cậu rồi, chẳng cần dạy thêm nữa…”
Úc Phi Trần:”…? “
Có thật là Chủ Thần đang nói về hắn không đấy?
“Lúc này, tôi biết cậu có ý chí kiên định và khao khát tự do.” Giọng nói của Chủ Thần rất nhẹ: “Đã vậy tôi sẽ dạy cậu trật tự và quy tắc của mọi sức mạnh.
Hy vọng khi cậu rời khỏi vườn Địa đàng, một mình bước đi trong Đêm Vĩnh Hằng sẽ bình an vô sự.”
Vừa nghe những lời này, Úc Phi Trần biết âm mưu của mình đã bại lộ.
Hắn để lộ trên phi thuyền hoặc Claros tố giác hoặc Ngài vốn đã biết rồi.
Vì thế Chủ Thần cũng biết hắn muốn thu hoạch sức mạnh của riêng mình, muốn rời khỏi vườn Địa đàng.
Chủ Thần nói tiếp: “Nhưng tôi muốn nói với cậu rằng dù cậu thoát khỏi sự ràng buộc của vườn Địa đàng, cậu vẫn phải tuân theo các nguyên tắc chính nghĩa, bởi vì con đường đến với thần là con đường thánh khiết.”
Úc Phi Trần nhìn vào mắt Ngài…
Con đường đến với thần rõ ràng là con đường đẫm máu.
Trong im lặng, ngón tay Thần luồn vào tóc hắn, một động tác rất tự nhiên.
Trên khung cửa sổ, ánh hoàng hôn nhảy múa trong phút chốc.
Tiếng cười nói của trẻ thơ vọng đến từ cổng thần điện.
Từ trước đến nay, hắn không đồng ý với sự sùng tín không thể lay chuyển của dân chúng vườn Địa đàng đối với Chủ Thần.
Nhưng những ngón tay Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn như đang dỗ dành đứa trẻ vào giấc ngủ…!Dường như chỉ khoảnh khắc ấy thôi cũng đủ khiến hắn tình nguyện tuyên thệ trung thành.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, hắn nhắm mắt lại.
Đã khác rồi, hắn biết rõ như thế.
Lý tưởng theo đuổi tự do đã ngày càng xa.
Thay vào đó là một nguyện vọng khác.
“Em chưa từng nói muốn rời khỏi nơi này.” Hắn nói.
Chủ Thần khẽ cười: “Thế giới pháo đài của cậu không cho là thế đâu.”
Úc Phi Trần vò-mẻ-chẳng-sợ-nứt không hề dao động vì chuyện này.
“Đó là quá khứ rồi.” Hắn biện bạch.
Quá khứ cô độc như một cái bóng.
Giọng Chủ Thần như từ xa vọng lại: “Còn hiện tại thì sao?”
Hiện tại ư? Úc Phi Trần cũng tự hỏi mình.
Nhưng đáp án ngay tại đây, vẫn luôn ở đây.
Úc Phi Trần từ từ mở mắt, đối diện với một đôi mắt trầm lắng.
Trong phút chốc, dường như hắn cũng cảm thấy yên bình theo.
Ngón tay Chủ Thần vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, Úc Phi Trần nắm lấy cổ tay đang làm rối loạn suy nghĩ của mình, ngồi thẳng dậy.
Giọng hắn rất bình tĩnh, chỉ có những lời nói bình tĩnh nhất mới là trang trọng nhất, trang nghiêm như một lời thề long trọng.
“Em tín ngưỡng anh.” Hắn nói.
Người đời tin vào Thần khi họ nhận được ân sủng của Thần.
Còn hắn tin Ngài sau khi đã biết được tất cả quá khứ và hiện tại, mạnh mẽ và yếu đuối, thánh khiết và tội nghiệt của Thần.
Ánh chiều buông xuống khóe mắt và ngọn tóc của Chủ Thần.
Sau khi dặn dò trước lúc chia tay lại nhận được lời tuyên thệ tín ngưỡng, Ngài chẳng những không hề kinh ngạc, mà tựa như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Thần, đây chính là những lời Ngài muốn nghe.
Nhưng Úc Phi Trần không quan tâm, bởi vì khuôn mặt dịu dàng và vui mừng ấy vô cùng chân thật, và hắn biết mọi chuyện đã định sẵn như thế.
Từ khi nghe đến danh tiếng Chủ Thần và sinh ra suy nghĩ phản loạn, thì hắn đã được định sẵn sẽ đối mặt chứ không phải rời xa vị thần này.
Hắn đã đối mặt.
Rồi hắn quyến luyến.
Sau đó, hắn phục tùng.
Những gai góc đầy người không biết đã bị vuốt xuôi từ khi nào, như thể vận mệnh cả đời hắn chính là chờ đợi giây phút này, linh hồn trống rỗng, mờ mịt của hắn đã tìm được chốn về.
Trong ánh chiều tà, cũng là nơi ấy, Úc Phi Trần lặp lại câu hỏi kia, từng chữ một: “Anh muốn làm gì?”
Một câu hỏi hai lần, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau.
Chủ Thần đứng dậy, bước đến bậc thang cuối cùng.
Bầu trời buổi chạng vạng mênh mông vô bờ, sự rực rỡ ấy đã treo trên vườn Địa đàng suốt hàng ngàn kỷ nguyên.
Không còn ai nhớ rằng đã từng có một buổi sáng sớm khi ánh ban mai ló dạng, từng có mặt trời chói chang lúc giữa trưa.
Quá lâu rồi.
Lâu đến mức chính Ngài cũng quên rằng vì sao mình ở đây.
“Tôi từng bước qua con đường đầy chông gai và đẫm máu, từng đắm chìm trong sự yên bình và tĩnh lặng của vườn Địa đàng, từng nghĩ đến việc…!dừng bước tại đây.”
“Nhưng hôm nay, thời điểm đã đến.
Khoảnh khắc này tôi đã đợi rất lâu.”
Nghênh đón làn gió đến, Thần chợt nâng tay.
Tượng thần không mặt phía trước Ngài cũng chậm rãi nghiêng quyền trượng, nâng tay phải theo.
Gió lớn.
Răng rắc.
Sự chấn động vang dội bất ngờ xảy ra trên từng tấc đất ở Thần quốc, cũng xảy ra trên từng ngọn cây cọng cỏ tại vườn Địa đàng.
Các vị thần ở tháp Sáng thế đồng loạt nhìn lên bầu trời chạng vạng.
Tại vườn Địa đàng, dân chúng đưa mắt ngóng nhìn.
“Nhìn kìa…” Một giọng nói run rẩy vang lên: “Trời sắp tối rồi.”
Màn đêm từ từ dâng lên từ phía chân trời, buổi xế chiều ngàn năm không đổi cuối cùng cũng đến hồi kết.
Những vòng hoa long trọng, những chú chim bồ câu trắng muốt, những tấm biển giảm giá của quán rượu trên phố Hoàng Hôn…!Hết thảy đều bị màn đêm bao phủ.
Một giọng nói bất an vang lên từ đám đông: “Nhìn tháp Sáng thế kìa…”
Tòa tháp trắng tinh từng sừng sững, uy nghi ở trung tâm Quảng trường Đá huy băng, giờ đây ngày càng trong suốt hư vô, cho đến khi chỉ còn lại cái bóng mờ.
Thay vào đó là một cánh cổng khổng lồ màu xám tím có chiều cao tương đương với tháp Sáng thế.
Tất cả vật tổ tồn tại trên thế giới đều được khắc trên cổng, xung quanh là những đốm bụi màu tím nhạt.
Nặng nề, kinh hoàng và chết chóc.
Cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra ở khắp mọi nơi trên Thần quốc.
Tất cả thần điện biến mất trước mắt bao người, thay vào vị trí đó cũng là một cánh cổng khổng lồ tĩnh lặng.
Không ai biết ý nghĩa của chuyện này.
Nhưng mọi người đều có một trực giác mãnh liệt: Một thời đại đã kết thúc.
Ngay sau đó, một giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên từ vô số cánh cổng khổng lồ, lộ ra niềm vui kỳ dị.
“Chào mừng đến với cổng Đêm Vĩnh Hằng, tôi là Người Gác cổng Claros.”
“Dù tôi cũng bất ngờ lắm, nhưng vẫn muốn chào đón những vị khách đến từ vườn Địa đàng và Thần quốc.
Tôi phải nói rằng đây mới là cách chính xác để mở cổng Đêm Vĩnh Hằng.”
“Đừng sợ, Thần hiểu mọi người và đã chọn cho từng người vận mệnh phù hợp ngoài cổng Đêm Vĩnh Hằng rồi.”
“Cuộc phiêu lưu của các bạn ở cổng Đêm Vĩnh Hằng sẽ kéo dài một kỷ nguyên.”
Đồng hồ cát trên Quảng trường Đá huy băng rốt cuộc đã rơi xuống hạt cát đầu tiên.
Thần điện Chạng Vạng.
Trong bóng đêm, khuôn mặt Thần lạnh như băng tuyết.
“Cậu hỏi tôi muốn làm gì à.” Thần từ tốn nói, “tôi muốn mọi sức mạnh trên thế gian đều thuộc về mình, muốn không còn Đêm Vĩnh Hằng mà chỉ có Ngày Vĩnh Hằng.
Tôi muốn cứu hết thảy chúng sinh khỏi sự hủy diệt.”
“Còn cậu…” Ngài tiếp tục, “tôi muốn cậu đến nơi có kẻ thù mạnh nhất của tôi.”
Đứng tại nơi ở của Thần, Úc Phi Trần thấy tất cả những gì đang xảy ra tại vườn Địa đàng và Thần quốc.
Thần vuốt xuôi tất cả những ý nghĩ phản nghịch của hắn.
Lúc này lại trịch thượng dấy lên một ngọn lửa điên cuồng khác.
Úc Phi Trần nhếch khóe môi.
“Phần thưởng của em là gì?” Hắn hỏi.
Hết quyển 1.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần “Lời thề của kẻ trung thành” đã kết thúc.
Đã đến lúc đổi bản đồ, mở ra một chương mới rồi hú hú.
Aimee: Bên wordpress mình update đến chương 155 rồi, đang update dần sang đây, bạn nào muốn đọc lẹ thì qua đó giùm mình nhen.
Link ở profile, mình để private, mn cứ request rồi mình accept nhe.
Tại thấy bị reup nhiều quá nên hơi rắc rối v đó, mn thông cảm..