Bút Tháp

Chương 119: Bóng Sao Xa – Hết


Bạn đang đọc Bút Tháp – Chương 119: Bóng Sao Xa – Hết


“Anh thì sao?”
Không gian bị kính tinh bẻ gãy, con đường được mở ra.

Mắt người không thể thấy được kết cấu của động trùng, chiếc phi thuyền lao ra từ con đường vô hình giống như côn trùng bay qua cửa hang đến một thế giới khác, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi.
Sau ba giây yên tĩnh của chân không, chiếc phi thuyền gần như đã hỏng xuất hiện trên không trung Thánh thành.

Bên dưới làn mây trắng xóa, Thánh thành hùng vĩ sừng sững giữa hành tinh thủ đô, tựa như một vương quốc hoàn chỉnh.
Hệ thống phòng thủ của Thánh thành tự động phát hiện ra những dao động năng lượng cực lớn trên bầu trời, radar cũng khóa vào chiếc phi thuyền bất ngờ tập kích.

Tốc độ phản ứng có thể so với tốc độ của một căn cứ quân sự cỡ lớn, trong nháy mắt, một loạt máy bay tiêm kích từ khắp nơi tại Thánh thành tràn ra như như ong vỡ tổ.

Cùng lúc đó, tín hiệu về cuộc tấn công vào Thánh thành được thông báo đến thượng tướng Ashely và đoàn kỵ sĩ.
Ashely đang ở ngay cạnh Shiramatsu.

Ông nhìn chằm chặp vào hành động của cậu chàng.
Shiramatsu lo lắng gửi một thông điệp đến thủ lĩnh đoàn kỵ sĩ, nói rằng Giáo hoàng và công tước Landon đều đang ở trên phi thuyền, đừng hành động hấp tấp.
Thủ lĩnh hoảng hốt hỏi có phải họ bị quân nổi dậy bắt cóc không.
Shiramatsu trả lời mấy câu lấy lệ: “Ờm…!tôi cũng không rõ lắm…!cứ chờ xem sao…”
“Landon quen anh từ khi nào?” Thượng tướng Ashely hỏi.
Shiramatsu thận trọng đáp: “Tôi đã ngưỡng mộ công tước lâu rồi ạ.” Vẻ nghi ngờ hiện lên trên mặt thượng tướng, như thể ông nghe được tin loài vịt biết trèo cây vậy.
“Việc bắt cóc Giáo hoàng hẳn là âm mưu của Dombert, anh là thuộc cấp của Dombert à.” Thượng tướng nói.
“Có lẽ thế,” Shiramatsu nhỏ giọng, “nhưng dù Giáo hoàng là ai thì chân lý vẫn là chân lý, phải không, thưa thượng tướng.”
Thượng tướng ra chiều đăm chiêu.
Sau khi đi qua động trùng, phi thuyền bay về phía trước một đoạn theo quán tính, rồi chuyển từ trạng thái bay thẳng sang lơ lửng.

Tiếng báo động inh ỏi trước đó cũng đột ngột biến mất, thay vào đó là tiếng báo lỗi lặp đi lặp lại.
“Lỗi, thiếu tọa độ.”
“Lỗi, không tìm thấy lộ trình chính xác.”
“Lỗi không xác định.”
“Lỗi không xác định.”
“Cảnh báo, lỗi không xác định.”
“Chuyến bay đã dừng, vui lòng xác nhận…”
Úc Phi Trần phanh gấp.

Thế giới yên lặng.
Di chuyển qua động trùng là một sự cố khó lường đối với hệ thống định vị, tọa độ vũ trụ đột ngột thay đổi, mất lộ trình, không có phương án khẩn cấp và quá trình bay bị buộc phải dừng lại.
Vì vậy, khi hệ thống bay được khởi động lại, phi thuyền đã tự thoát khỏi chế độ tự hủy và chuyển sang chế độ thao tác tay.
Úc Phi Trần điều khiển phi thuyền từ từ hạ độ cao, chậm rãi xuyên qua các tầng mây và tiếp cận Thánh thành.
Nhìn từ bên ngoài, đó là một con tàu đen sì đang tiến vào trung tâm Thánh thành với ý đồ xấu xa.

Máy bay tiêm kích của quân phòng thủ Thánh thành bay lơ lửng giữa không trung, tất cả vũ khí đều nhắm vào họ, nhưng không chiếc nào nổ súng.
Xem ra quân đội sợ ném chuột vở bình[1] rồi, Giáo hoàng ở trung tâm vụ việc, thấy cảnh tượng như vậy, liền hiểu bản thân đã đến hồi kết.
[1] Muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.
Windsor, Simons, Kayan và Ashely…!tất cả đều là lũ phản bội…!Ashely luôn tỏ ra tôn kính Tòa Thánh, thế mà…
Giáo hoàng rốt cuộc giật mình hiểu ra một chuyện.
Thứ mọi người luôn tôn kính và ca ngợi, không phải bản thân Giáo hoàng, cũng không phải Tòa Thánh, mà chính là chân lý.
Ông đã hao bao công sức xây dựng một hệ thống quyền lực không thể phá vỡ, chỉ để nhất thời chiếm lấy quyền lực mà lẽ ra chân lý phải có.

Chỉ cần một người vạch trần bản chất, tòa Thánh thành này biến thành bóng hình phản chiếu trong nước, gió thổi sẽ tan ngay.
Phi thuyền từ từ hạ cánh, máu nóng trong Giáo hoàng cũng dần nguội lạnh.

Chiến thắng đã là điều không thể, điều duy nhất ông ta có thể làm lúc này là cố giành lấy cho bản thân một cái kết không quá khó coi.

Cuối cùng, Giáo hoàng thở dài.
“Các người muốn gì,” ông ta mệt mỏi nói, “thì lấy hết đi.”
“Cách”.

Tiếng thủy tinh va chạm khe khẽ, Dombert đặt ly nước ấm trước mặt Giáo hoàng.
Mọi người nhìn nhau, quả thật, nếu mau mau bình tĩnh lại, thì dù không nhồi máu não cũng trụy tim cho coi, tóm lại là Giáo hoàng sắp bị tức chết rồi.
Giáo hoàng không cầm ly nước của Dombert, Dombert cũng không đưa ra yêu cầu gì với ông ta, chỉ nhìn Úc Phi Trần điều khiển phi thuyền.
Úc Phi Trần trông vẫn lạnh lùng và thờ ơ như mọi khi, không có biểu cảm, trên mặt cũng không có cảm xúc.
Giáo hoàng và quân nổi loạn vừa bước ra ngoài, không biết điều gì đã khiến tên này xù lông, không thể chết yên rồi.
Dombert vốn nghĩ, phương pháp “không thể chết yên” mà Úc Phi Trần từng nói chính là đăng tải trực tiếp bộ từ điển ngôn ngữ chung lên kho kiến ​​thức, để mọi người cùng xem.

Đế quốc chắc chắn sẽ rung chuyển, nhưng Úc Phi Trần không quan tâm chuyện đó, bởi vì lúc ấy họ đã về vườn Địa Đàng rồi.
Tòa Thánh có một hệ thống được gọi là “vách rèm”, chuyên giám sát tin nhắn và phát ngôn của dân chúng, hạn chế quyền hạn trên mạng của mọi người.

Việc đăng tải lên kho kiến ​​thức cần có quyền hạn cấp cao nhất và phải được Giáo hoàng cho phép.

Hiện giờ Giáo hoàng đã thỏa hiệp, nhưng dường như Úc Phi Trần không hề có ý định giao tiếp với ông ta.
Dombert bước đến bên cạnh Úc Phi Trần.
Trên màn hình thao tác không phải hệ thống bay, mà là hệ thống vũ khí.
Phi thuyền treo lơ lửng trước một tòa nhà ở Thánh thành.

Giáo hoàng phát ra vài tiếng “hừ hừ”, nhìn chằm chằm nơi đó.
Trong tòa nhà, còi báo động sơ tán reo ầm ĩ, các giáo sĩ chạy tán loạn tứ phía.
Sau đó, hệ thống vũ khí khóa mục tiêu.
Tiếng nổ mạnh thình lình khiến mặt đất rung chuyển, các tòa nhà đổ sụp.
Sau loạt âm thanh chấn động, lấy tòa nhà này làm trung tâm, khói bụi mù mịt lan ra bao phủ Thánh thành.
Khắp Đế quốc, màn hình thiết bị kết nối của những người đang tra cứu trên kho kiến thức, đang đặt câu hỏi trong mục giải đáp và đăng nhập tài khoản, đột nhiên trắng xóa.
Khói bụi bốc lên quấn lấy phi thuyền, ngoài cửa sổ xám trắng, cabin im lìm, Windsor chớp chớp mắt.
Điên rồi à, cậu thầm nghĩ.
Trong im lặng, tiếng bước chân đều đặn vang lên, đến trước mặt giám mục Coven.
Coven bị hai vệ binh áp giải.

Các vệ binh thức thời hơn Giáo hoàng nhiều, vừa thấy họ mang điệu bộ “cứ làm trước rồi tính sau”, đã vội vàng áp giải đối tượng đến.
Úc Phi Trần cao hơn Coven, khi nhìn người khác còn cụp mắt xuống, dáng vẻ thờ ơ, đôi đồng tử bạc chẳng phản chiếu chút ánh sáng nào, lạnh lẽo không để thứ gì trong mắt.
Coven rùng mình.
Úc Phi Trần đưa tay về phía một vệ binh, lòng bàn tay hướng lên trên.
Vệ binh suy nghĩ một lúc, sau đó đưa súng của mình cho hắn.
Úc Phi Trần cầm khẩu súng, ánh mắt dừng trên Coven chốc lát, rồi mới nhìn khẩu súng bạc.
Dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó.

Tự hỏi tại sao mình lại làm chuyện này và điều gì đã thúc đẩy hắn làm thế.
Sau nửa phút, hắn giơ súng về phía Coven.

Họng súng tối đen như có thể dẫn thẳng xuống địa ngục.

Nhưng Coven cảm thấy mình đã ở trong địa ngục từ lâu rồi, tuyệt vọng và sợ hãi đến quên cả thở.
Bỗng nhiên một giọng nói điềm đạm truyền đến từ phía xa, Coven suy nghĩ một lúc mới nhận ra đó là tiếng của Dombert.

Dombert vẫn đứng chỗ cũ, nhìn bóng lưng của Úc Phi Trần.

Ánh đèn lạnh lẽo rọi xuống tạo nên đường nét mơ hồ trên cơ thể anh.
“Xong rồi.” Anh nói.
Âm thanh lọt vào tai Coven lại như đến từ một phương trời xa xôi.

Úc Phi Trần cất súng.

Bước đến bàn điểu khiển.
Chiếc phi thuyền sắp hỏng cuối cùng cũng nhận được tín hiệu hạ cánh và đáp xuống trung tâm quảng trường Thánh thành.

Họ chưa rời khỏi phi thuyền bao xa thì nghe thấy một tiếng nổ lớn từ phía sau.

Hôm nay nó đã phải chịu đựng quá nhiều, cuối cùng vẫn phải anh dũng hy sinh.
Sau khi nắm được tình hình, thượng tướng Ashely trông có vẻ rất xót xa, nhưng vẫn ra lệnh cho quân phòng thủ rút lui và cho phép họ đi qua.

Sau đó khẩn cấp phái một bác sĩ đến chữa trị cho Giáo hoàng, nhưng ông không hỏi Giáo hoàng chuyện gì đã xảy ra, thậm chí còn không trực tiếp yết kiến điện hạ.
Ông biết rõ rằng thủ đô phải thay đổi, nên cũng tự động đứng vào hàng.

Giống như vị giám mục trẻ ấy đã nói, dù mọi thứ có thay đổi như thế nào thì chân lý vẫn là chân lý.
Các quý tộc nhận được rất nhiều tin tức từ phía công tước Windsor may-mắn-sống-sót, biết được hiện tại Giáo hoàng đang yếu thế trước Landon, cũng như việc giám mục Dombert muốn loại trừ bí ngữ, để mọi người đều có tư cách bước lên hành trình khám phá Chân lý vĩ đại.

Bọn họ đã đánh hơi được hồi kết của Tòa Thánh Chân lý, ai nấy đều vui sướng.
Windsor chỉ mỉm cười, cậu có thể thấy được một pháo đài đang sụp đổ, mà những người khác – linh mục, quý tộc, thường dân vẫn chưa ai nhận ra.
Nhưng chuyện này không còn liên quan đến Úc Phi Trần nữa.
Dân chúng trên toàn thủ đô đều đang hoảng sợ về những gì đã xảy ra gần đây, chỉ mỗi trang viên nhà Landon vẫn yên bình.
Úc Phi Trần đang trả lời liên lạc, Shiramatsu vừa báo cáo xong, nói: “Anh Úc cho nổ chuẩn ghê, dùng phương pháp vật lý phá bỏ hệ thống quyền hạn.

Hiện tại chức năng liên lạc qua mạng gần như không sửa được, kho kiến thức được khôi phục một phần, mục giải đáp còn báo lỗi, nhưng vẫn có khả năng cứu chữa.

Còn thiết bị vật lý như “vách rèm” thì bị nổ nát bét luôn, chính thức tuyên bố hỏng rồi.

Ngay sau khi vách rèm bị hạ, người dân đã có thể truy cập vào cơ sở dữ liệu của Tòa Thánh, các thành viên của các ngành khác nhau ở Tòa Thánh cũng có thể tự do tiếp thu tri ​​thức khác, tóm lại là rối nùi luôn.”
Úc Phi Trần yêu cầu Shiramatsu truyền lại ngôn ngữ.

Shiramatsu lẩm bẩm rằng sẽ chỉ càng rối thêm thôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ của anh Úc mình.
Cả Đế quốc bối rối, không ai biết kế tiếp nên làm gì, lòng họ đầy những nghi vấn, tự hỏi Tòa Thánh đang làm cái gì.
Đối mặt với Chủ Thần, Úc Phi Trần cũng đang suy nghĩ về một vấn đề.
“Sau khi chúng ta đi,” hắn nói, “điều gì sẽ xảy ra với Dombert và Landon?”
“Họ sẽ bỏ qua khoảng thời gian này và xuất hiện ngay khi chúng ta rời đi.

Nhưng cậu có thể chọn chia sẻ ký ức với họ hay không.” Thần đáp.
Úc Phi Trần: “Không.”
Cứ để Dombert và Landon nhắm mắt, khi mở mắt ra thì đột nhiên du hành đến nơi mà bọn họ cho là tương lai đi.
Hắn nói: “Còn ký hiệu của chúng ta thì sao? Nó có giữ nguyên trên người họ không?”
“Không, trạng thái của họ vẫn còn ở thời điểm trước khi bị thay thế.

Nhưng nếu cậu muốn giữ lại ký hiệu cho họ, thì có thể chi tiền để tháp Sáng thế sửa đổi.” Chủ Thần như nhớ ra điều gì, “chia sẻ ký ức cũng sẽ lấy phí.”
Úc Phi Trần chân thành hỏi: “Tháp Sáng thế thiếu tiền lắm à?”
Chủ Thần thản nhiên liếc hắn một cái.
Vậy thì cứ kệ họ đi, Úc Phi Trần nghĩ.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc công tước Landon và giám mục Dombert bản gốc nhận ra hiện trạng tương đối khó nói, thì chẳng khác nào phim hài nhảm.

Hắn chưa bao giờ để tâm đến chuyện của người khác, nhưng hình như vì sinh mệnh của Landon và Dombert có một thoáng liên quan đến hắn và Chủ Thần nên hơi tò mò.
Đôi mắt Chủ Thần hiện lên ý cười, dường như anh cũng nghĩ đến cảnh tượng đó.
“Thật ra Dombert đã biết chỉ số của mình phù hợp với Landon rồi.” Anh bảo.


Úc Phi Trần nghe anh nói tiếp.

“Nhưng thời gian họ gặp nhau quá ngắn, mà sự nghiệp của Dombert thì không thể trì hoãn.”
Y là hồng y giám mục của Landon, được định sẵn sẽ theo Landon về đất phong sau khi trưởng thành.

Vào đêm trước khi rời trung tâm quyền lực hành tinh thủ đô, Dombert biết rằng mình phải chiến đấu lần cuối, thành công thì thành công, thất bại sẽ vĩnh viễn thất bại.

“Vì vậy, y cũng…!không muốn liên lụy đến Landon.” Chủ Thần nói.

“Vậy thì y…” Úc Phi Trần vừa mở miệng, đột nhiên dừng lại.

Hắn muốn hỏi rằng, hiện tại không cần suy xét thiệt hơn, liệu Dombert có sẵn sàng đánh dấu với Landon hay không.

Nhưng hỏi vậy rườm rà quá, mà cũng không diễn đạt được ý hắn.

Ma xui quỷ khiến làm sao, hắn lại bật ra một từ chưa từng dùng bao giờ.
“Vậy y có thích Landon không?”   
Câu hỏi này lại khiến Thần phân vân.
Dường như Ngài đang suy nghĩ.

Hắn không có ý gì, chỉ là bỗng nhiên hỏi vậy thôi.
Nhưng nhìn dáng vẻ trầm ngâm của Chủ Thần, Úc Phi Trần cảm thấy sao mà quen ghê.

Giống như ngay giây tiếp theo người này sẽ mắt nhắm xuôi tay và nói: “Tôi bị căng thẳng rồi.”
Hắn đột nhiên bật cười.
“Có một lần lúc trên phi thuyền, tự dưng anh lại căng thẳng, tôi vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.” Hắn hỏi, “không phải cũng là vì suy nghĩ vấn đề này thay Landon và Dombert đó chứ?”
Hắn còn nhớ, trước lúc căng thẳng, hắn đã nói một cậu, Tôi rất mong chờ được xem chỉ số đặc trưng của anh đấy.
“Không.” Chủ Thần hồi tưởng một lát, rồi nói: “Lúc đó tôi đang nghĩ về chuyện của tôi và cậu.”
“Chuyện gì?”
Chủ Thần nhìn ra bên ngoài qua khung cửa kính.

Hình dáng đô thành thấp thoáng trong màn sương, hòa sắc cùng không trung.
“Tôi nghĩ liệu mối quan hệ giữa tôi và cậu sẽ thay đổi vì thế giới này không.”
Đây là một mối lo rất hợp lý, Úc Phi Trần cảm thấy rằng thật sự đã có sự thay đổi.
Nhưng hắn không nói gì, ánh mắt dừng trên lọn tóc vàng của Chủ Thần.

Khi Chủ Thần quan sát hành vi của hắn, hắn cũng nhận ra rằng Thần không chỉ sống trong các lời đồn đại và thánh ca, mà có thể chạm đến Ngài.
Hắn nói: “Anh đang cố biến tôi thành một tín đồ đấy à?”
Hắn cũng không có gì để bồi dưỡng thành một Murphy thứ hai.
Chủ Thần lắc đầu.
“Tín ngưỡng của cậu có hạn.” Ngài nói, “Nhưng đối với tôi, cậu là một người rất quan trọng.”
Giọng Ngài vẫn mang nét cổ điển và tao nhã, nói cái gì cũng giống như lời thề.
Úc Phi Trần đưa ra chủ đề này, vốn là để bắt được nhược điểm của Chủ Thần, nhưng khi nghe những lời này, ánh sáng yếu ớt trên đuôi tóc Thần bỗng nhiên lay động trước mắt hắn.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng nghẹn cả buổi cũng chẳng thốt ra được từ nào, chỉ có trái tim không ngừng loạn nhịp.

Tự cảm thấy mình không khác gì Murphy.
Cuối cùng đành đáp lại ba chữ: “Anh cũng vậy.”
Chủ Thần nghe xong, ánh mắt nhìn hắn hơi buồn.

Úc Phi Trần nhìn đi chỗ khác để tránh bị tấn công lần nữa.
Hắn nhìn vết thương không dài lắm trên cổ anh, hỏi một câu dư thừa: “Đỡ rồi chứ?”
Nói xong lại thấy giọng mình hơi khàn, bèn uống nước.
Chuyện sau đó cũng không có gì kịch tính.

Những thay đổi đang dần diễn ra tại Đế quốc, không biết khi nào con số 30% kia sẽ biến mất.
Số phận của hành tinh thủ đô đã định, cuộc tái thẩm của Dombert trôi qua trong sự ngấm ngầm nương tay của mọi người, sơ hở pháp luật được Windsor thân thiện cung cấp rất tốt.

Tư binh của nhà Landon dùng huấn luyện làm mục tiêu.

Đến nay đã đóng quân ở Thánh thành được ba ngày.

Kết quả cuối cùng là vô tội.
Khi công tước Windsor nghe kết quả, lại than thở với giám mục Kayan: “Ngó mà coi đám quý tộc phong kiến ​​thối nát kìa.”
Sau khi sóng yên biển lặng, lão Giáo hoàng thông qua lệnh đăng cơ của Loches Landon, sau đó từ chức về quê ở ẩn.
Giáo hoàng là chức vị không thể bị cách chức, chủ động từ chức và tử vong là hai cách giải nhiệm duy nhất.

Sau khi cựu Giáo hoàng từ chức – tương tự Hoàng đế – tân Giáo hoàng phải trải qua quá trình bầu cử.
Nhưng lễ đăng cơ của Hoàng đế đã gần kề, thời gian không còn nhiều nữa.

Dưới Giáo hoàng chỉ có mấy vị hồng y.

Giám mục Simons đang nằm liệt giường dưỡng thương.

Giám mục Coven thì không biết bị đả kích gì khiến tinh thần hỗn loạn, không thể xuất hiện.

Giám mục Kayan thì khăng khăng rằng bản thân non trẻ, không thể gánh vác trọng trách này.

Các giám mục khác cũng đều noi gương cậu ta, đóng cửa miễn tiếp khách.

Quay tới quay lui, người có thể thay thế Giáo hoàng trong lễ đăng cơ cũng chỉ còn mỗi giám mục Dombert.
Lễ đăng cơ rất rườm rà, Windsor đến thăm vào đêm trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu, thậm chí còn làm bộ làm tịch cầm theo bó hoa hồng.
“Các quý tộc đang ăn mừng cho tương lai của họ đấy.

Thúc đẩy bộ ngôn ngữ chung, nghiên cứu sách chân lý, thành lập các tu viện độc lập, tự đào tạo tu sĩ.

Họ tin rằng anh sẽ dẫn dắt họ đến tương lai này.” Windsor tủm tỉm cười: “Nhưng tôi lại thấy, khi dân thường có thể nhìn thấy chân lý, thì hồi chuông báo tử của giới quý tộc đã vang ầm rồi, nhưng không ai nghe thấy nó thôi.


Úc Phi Trần ngồi trên ghế sô pha nhung màu xanh đậm: “Ý cậu là gì?”
“Tìm kiếm sự tương đồng từ anh.” Windsor nói: “Tôi phái người theo dõi Giáo hoàng Paul, hiện tại lão rất an phận, chỉ là tinh thần hơi bất ổn.

Tôi tự hỏi…”
Cánh cửa phía sau Úc Phi Trần mở ra.

Anh quay đầu, nhìn thấy Dombert đến gần.

Dombert đang diện lễ phục dành cho hồng y giám mục, mũ miện rực rỡ và mái tóc vàng được tôn lên bởi áo choàng đỏ thẫm với những hoa văn ánh vàng.

Tay trái Ngài cầm quyền trượng, tay phải cầm chiếc vương miện bạch kim của Hoàng đế.
Windsor: “Xin chào, giám mục Dombert.”
“Chào cậu.”
Dombert đến sau lưng Úc Phi Trần, áo choàng đỏ kéo lê trên mặt đất, giống như một nhân vật bước ra từ bức tranh sơn dầu mang phong cách tôn giáo, trang nghiêm và tinh xảo.
Windsor nói: “Tôi đang nói chuyện về Giáo hoàng Paul với công tước Landon, tôi đang tự hỏi lão đã làm gì sai trong cuộc đời thất bại của mình.”
“Chỉ có một tình huống duy nhất một người có thể nắm giữ toàn bộ quyền lực của một quốc gia.” Dombert đặt quyền trượng sang một bên, cúi đầu và chỉnh sửa dải lụa trước ngực Úc Phi Trần, đoạn tiếp tục: “…!người đó phải cam đoan rằng anh ta sẽ luôn tỉnh táo, luôn đúng đắn và không tư lợi.”
Úc Phi Trần lại nghĩ đến Ngày vĩnh hằng tráng lệ của Chủ Thần.
“Còn anh thì sao?” Hắn hỏi.
Chủ Thần không trả lời hắn.
Windsor cắm hoa hồng vào bình hoa trong cung điện, tặng lễ vật xong, cậu ta nói: “Công tước, giám mục, chúng ta thương lượng đi.”
Úc Phi Trần: “Cái gì?”
“Nếu các anh định đi, có thể cân nhắc mang tôi theo.” Công tước Windsor vẫn trưng cái nụ cười ôn hòa, nhã nhặn mà thần bí khó lường, giống như đã nhìn thấy tất cả.
Dombert: “Ở lại không tốt sao?”
“Tôi ở đây nhiều năm rồi, hình như hơi chán.” Windsor bảo, “Tôi muốn trải nghiệm chế độ thống trị của nơi khác.”
Shiramatsu chẳng biết chui ra từ xó nào: “Cậu ta sắp đến tuổi trưởng thành rồi ấy mà, thân phận alpha sắp bị bại lộ trong Tổ chức Bảo vệ Quyền lợi Omega, cậu ta không muốn bị xã hội cô lập đó.”
Windsor thề thốt phủ nhận: “Đó chỉ là một trong số các nguyên nhân thôi nha.”
Úc Phi Trần quay lại nhìn Dombert, nom anh chẳng có vẻ gì là phản đối.
Tiếng của nhân viên phụ trách nghi lễ và thư ký từ bên ngoài truyền vào, buổi lễ sắp bắt đầu.
Đúng lúc này, một tiếng nhắc nhở vui vẻ vang lên: “Lời nhắc nhở nồng nhiệt từ Người Gác cổng: Tiến trình của thế giới đã thay đổi nhờ có sự tham gia của bạn, tiến độ chiếm lĩnh đã đạt 100%, chúc mừng bạn!”
“Trung tâm đã bị chiếm lĩnh, tháp Sáng thế sắp bắt đầu quá trình tiếp quản thế giới, bạn sẽ trở về vườn Địa Đàng trong 10, 9, 8…”
Chủ Thần nhẹ nhàng đặt chiếc vương miện sáng chói lên đầu Úc Phi Trần.
Khoảnh khắc tiếp theo, sương mù xám xịt quét qua và cảnh tượng kết toán quen thuộc hiện ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.