Bạn đang đọc Bút Tháp – Chương 111: Bóng Sao Xa – 20
Dưới mái vòm kính, sảnh tiệc sáng rực nhưng im lìm.
Giáo hoàng ngồi tại vị trí cao trong sảnh, ông ta lớn tuổi, tóc bạc trắng, cuộc sống an nhàn lâu năm khiến đường nét khuôn mặt trở nên tròn trịa.
Nhưng quanh năm tại vị cũng khắc sâu vẻ uy nghiêm vào khuôn mặt đó.
Giáo hoàng nghiêm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giám mục Coven có vóc người nhỏ gầy, đường nét cứng nhắc, lúc này bởi vì quá mức kích động, cơ trên má run rẩy một cách mất tự nhiên.
“Thưa điện hạ, mấy ngày qua tôi theo lệnh ngài, chuyên tâm nghiên cứu nguyên nhân của các vụ tai nạn người tuyết, cũng như lo liệu buổi lễ Sao tàn.
Đột nhiên phát hiện một chuyện cực kỳ khủng khiếp…”
Giáo hoàng ngắt lời Coven, đồng thời ra hiệu với vệ binh hai bên: “Đi theo ta, đây không phải là nơi để báo cáo tin tức.”
Nhưng dường như Coven không nghe thấy mệnh lệnh của Giáo hoàng, há miệng chuẩn bị nói tiếp.
“Giám mục Coven!” Giọng Giáo hoàng càng nghiêm hơn.
Lúc này, một vị lãnh chúa ngồi gần Coven lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Có tin tức liên quan đến người tuyết sao?”
Lời này vừa nói ra đã đánh thức gần như phân nửa đại sảnh, mọi người nhao nhao bàn luận.
Dưới cái nhìn nghiêm khắc từ Giáo hoàng, Coven âm thầm liếc nhìn Úc Phi Trần, Úc Phi Trần ngồi trong bóng tối, nâng ly về phía Coven.
Như vừa nhận được sự khích lệ vĩ đại, Coven lại kiên định thưa: “Điện hạ, không kịp nữa rồi, lễ Sao tàn nhất định phải dừng lại! Bằng không người tuyết sẽ hoành hành khắp Đế quốc.”
Mọi người ngờ vực, nhưng vẻ nghi hoặc trên mặt Giáo hoàng và hai hồng y giám mục bên cạnh lại…!không quá tự nhiên.
Úc Phi Trần ngó sắc mặt khó lường của Giáo hoàng, cảm thấy lão già này yếu đuối hơn so với hắn nghĩ.
Nếu hắn ở vị trí đó thì sẽ trực tiếp cho vệ binh kéo người kia đi.
Song, Giáo hoàng là lãnh tụ của một tôn giáo, tạm thời không có quyền quản lý đối với giới quý tộc.
Con dân giới quý tộc đều sống trong nỗi ám ảnh về người tuyết, nghe tin tức có thể liên quan đến người tuyết dĩ nhiên sẽ vội vàng muốn biết.
Nếu Giáo hoàng ngăn cản thì trông ông ta có vẻ quá bất an.
Sau rốt, Giáo hoàng nói: “Coven, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi biết, thưa điện hạ.” Coven nhìn thẳng vào Giáo hoàng, tay phải bật một máy chiếu thu nhỏ.
Đồ thị được chiếu rõ ràng trên vách tường, hai đường cong cùng lên, cùng xuống đại diện cho số lần thí nghiệm dập sao và tần suất xuất hiện của người tuyết.
Ngay cả mỗi rạng sáng, khi cả hai cùng rơi về 0, cũng được vẽ rõ ràng.
“Xin thứ lỗi, mãi đến phút cuối tôi mới phát hiện được mối liên hệ giữa hai sự việc.
Thưa điện hạ, số lần người tuyết xuất hiện và tần suất thí nghiệm dập sao gần như trùng khớp.
Tôi nghi ngờ người tuyết chính là sản phảm phụ của quá trình dập sao! Chúng ta chỉ mới thử nghiệm ở quy mô nhỏ trong thời gian ngắn, nhưng đã gây ra nhiều sự cố người tuyết trên khắp Đế quốc như vậy.
Một khi quy trình dập sao chính thức bắt đầu vào tối nay, tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng ấy.”
Trong ngôn ngữ chung thiếu rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, tốc độ nói của Coven cũng cực kỳ nhanh, nửa ngôn ngữ chung, nửa là bí ngữ, nhưng ý chính rất rõ ràng: Dập sao gây ra sự xuất hiện của người tuyết.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.
Tất cả những người có mặt đều biết về người tuyết và đều hiểu rõ sáng kiến “dập sao”.
Nhưng người tuyết là sinh vật thể kỳ quái, còn dập sao là hành động vĩ đại, dùng chân lý chinh phục vì sao của Tòa Thánh.
Hai chuyện này sao có thể liên quan đến nhau?
Thế nhưng đường cong của đồ thị đã phơi bày hết thảy, cộng thêm giọng điệu chắc chắn của giám mục Coven, trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể phản bác.
Một quý tộc có trí nhớ xuất sắc bừng tỉnh: “Tôi nhớ rồi.
Lần đầu tiên người tuyết xuất hiện chính là không lâu sau lễ Sao tàn đầu tiên.
Chẳng lẽ có liên quan thật sao?”
Vừa nói xong, người nọ nhận ra những người khác đều im thin thít, bèn tự giác ngậm miệng.
Sự im lặng như đang ép buộc Giáo hoàng phải lên tiếng.
Nhưng trước nhiều người thế này, chuyện ông ta có thể nói chẳng có bao nhiêu.
Giáo hoàng Paul nhìn chằm chặp vào biểu đồ: “Không thể hấp tấp suy đoán mối quan hệ giữa sự vật chỉ vì chúng có xu hướng tương tự nhau.”
“Chuyện này…”
“Nhưng mà…”
Giáo hoàng khoát tay: “Nhưng chuyện có liên quan đến an nguy của con dân Đế quốc, không thể xem nhẹ.”
Dưới tầm mắt của mọi người, Giáo hoàng Paul trong bộ lễ phục lộng lẫy chậm rãi bước xuống, đến bên cạnh đỡ vai Coven: “Đứa trẻ ngoan.”
Sau đó, ông lướt mắt qua chúng giáo sĩ, giọng nói vững vàng: “Dừng tất cả những thí nghiệm liên quan đến dập sao.
Số lượng sao được dập tắt trong buổi lễ tối nay giảm xuống còn một.
Từ hôm nay đến khi tìm ra nguyên nhân chính thức, việc dập sao sẽ bị đình chỉ vĩnh viễn.”
Trước tình cảnh thế này, giới quý tộc cũng đã biết rõ ngọn nguồn.
Vài lãnh chúa nhỏ muốn nịnh hót đã bắt đầu tán dương tấm lòng của Giáo hoàng đối với con dân.
Giáo hoàng nói: “Các vị, Tóa Thánh Chân lý nhất định sẽ tìm ra ngọn nguồn mối liên hệ giữa hai sự việc, bảo đảm dập sao có thể an toàn mang đến nguồn tài nguyên cho Đế quốc.”
Windsor và một vị trưởng bối bên cạnh liếc nhìn nhau.
Shiramatsu nhìn bọn họ, bĩu môi, đám quý tộc phong kiến lại bắt đầu toan tính rồi đây.
Mới nãy họ còn mang cả bụng ý kiến với việc Giáo hoàng dập sao ăn tiền.
Giờ ông ta vì con dân, không dập nữa, thì họ lại xót ba trăm địa tinh.
Tóm lại, bọn họ chẳng bao giờ vừa lòng, ai cũng muốn không làm mà hưởng.
Mệnh lệnh được truyền xuống, vốn dĩ phải là một buổi dập tắt 300 tân tinh hân hoan, náo nhiệt, lại biến thành dập một ngôi sao chẳng bõ bèn gì.
Người dân bên ngoài không rõ sự tình, dẫu sao Giáo hoàng cũng chưa bao giờ công bố sẽ dập tắt bao nhiêu sao.
Bọn họ vẫn ca ngợi Tòa Thánh và Chân lý như mọi khi, rồi bước vào đêm lễ rộn rã.
Khi ngôi sao kia được dập tắt, Giáo hoàng như già đi mấy tuổi, thở dài một hơi: “Hy vọng ngày mai người tuyết sẽ không xuất hiện.”
Dứt lời, ông ta quay sang Coven: “Vì sao trên bước đường tìm kiếm chân lý…!luôn đầy rẫy sai lầm? Con trai à, nếu phát hiện này chính xác thì đêm nay con đã cứu được rất nhiều người đấy.
Còn nếu sai, con sẽ không phải chịu bất kỳ khiển trách nào.”
Ông ta vỗ vai “đứa trẻ” Coven bốn, năm chục tuổi như một học trò vô cùng yêu mến.
Coven kính cẩn cúi đầu: “Điện hạ, thật ra đây không phải phát hiện của tôi.”
Úc Phi Trần thấy sự việc tiến hành theo kế hoạch, đang định dời mắt khỏi Coven, nghe thấy lời này, lại đảo mắt trở về.
Hắn có linh cảm không tốt lắm.
Giáo hoàng: “Hửm?”
“Đây là gợi ý của giám mục Dombert, y nhờ công tước Landon tìm mọi cách mang suy đoán này đến cho tôi, bấy giờ tôi mới nghĩ đến việc nghiệm chứng số liệu…!Giám mục Dombert luôn rất nhạy bén, y có thể nhìn thấu mối liên hệ bên trong sự vật.” Coven bày tỏ.
Đây không phải những gì Úc Phi Trần muốn ông ấy nói.
Coven là một trong số những người đi theo Dombert, nên mới hành động theo sắp xếp của hắn.
Hắn dặn Coven nói ra mối liên hệ giữa người tuyết và việc dập sao ngay tại sảnh yến tiệc, chứ không bảo ông ấy khai báo nguồn gốc, hắn muốn Coven nói đây là kết luận do chính ông bất ngờ tìm ra, không hề liên quan đến bất kỳ ai.
Xem ra là do buổi xét xử của Dombert sắp đến, Coven không kiềm chế được, muốn lấy công chuộc tội cho anh.
Con người một khi theo đuổi ai hoặc vật gì, sẽ làm ra những hành động mất lý trí.
Đẩy Dombert ra sẽ chỉ khiến Giáo hoàng chú ý thôi.
Úc Phi Trần chưa bao giờ cảm thấy chuyện mình gặp người tuyết hai lần chỉ là tình cờ.
Nhưng ván đã đóng thuyền.
Ánh mắt từ khắp nơi ngay lập tức đổ dồn về Úc Phi Trần.
Windsor: “Thật thế ư?”
Sự việc ồn ào trước đó ai ai cũng biết, bây giờ nhắc tên Dombert, mọi người sẽ nghĩ đến Landon.
Lời đã ra khỏi miệng giám mục Coven, không thể thu hồi.
Úc Phi Trần đối mặt với tầm mắt của người khác, mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ bản thân may mắn mới có thể kết bạn đời với một omega ưu tú như vậy.
Một linh mục mang vẻ mặt phiền muộn, hỏi: “Vì sao giám mục Dombert có thể nảy ra suy đoán lạ lùng như vậy?”
“Chuyện này có liên quan đến trải nghiệm của chúng tôi.” Úc Phi Trần đáp, “lần đầu tôi và anh ấy gặp phải người tuyết là trên phi thuyền.
Người tuyết phá hỏng thiết bị chuyển tiếp, chúng tôi mắc kẹt trong động trùng rất lâu.
Mọi người đều biết rằng, khi chuyển tiếp động trùng mở ra, hai địa điểm trong vũ trụ chồng lên nhau, phi thuyền có thể xuyên qua hai nơi.”
Coven gật đầu: “Nguyên lý dập sao cũng thế.
Dùng kính tinh mở ra con đường để tân tinh và tử tinh chồng lên nhau.”
“Sau lần đó, chúng tôi mới biết đến nguy cơ trong động trùng.
Cha Hopper có thể làm chứng.
Nhưng chúng tôi chợt nghĩ, động trùng do phi thuyền sử dụng đã nguy hiểm đến vậy, không phải động trùng giữa các hành tinh còn có quy mô lớn hơn nữa sao.”
Một vị linh mục chợt lên tiếng: “Chẳng lẽ khi kính tinh mở ra động trùng khổng lồ, năng lượng dao động quá lớn, gây ra dị thường trong phạm vi rộng hơn?”
Nhưng người đang nghe đồng loạt biến sắc, Úc Phi Trần im lặng.
Lời này phát ra từ chính miệng của người thuộc Tòa Thánh, không hề liên quan đến hắn và Dombert.
Tuy rằng hắn cũng chỉ đoán thôi.
Tòa Thánh làm được rất nhiều việc, bọn họ có thể chiếm lấy nhiệt lượng của tân tinh làm nguồn năng lượng, cũng có thể túy ý dập tắt chúng để đạt được địa tinh làm nơi sinh sống.
Nhưng liệu đây có thực sự là công nghệ mà Tòa Thánh hiện tại có thể kiểm soát một cách hoàn hảo?
Không gian biến dạng hình thành một động trùng khổng lồ giữa hai nơi xa xôi có thể sánh với hành tinh, hoạt động cường độ ấy làm sao có thể không ảnh hưởng đến không gian xung quanh.
Cứ như thế…!tai họa lặng lẽ buông xuống Đế quốc.
Không ngờ rằng cuộc đối thoại ngắn gọn này lại cho Shiramatsu không ít gợi ý.
Mấy ngày nay cậu ta như con vịt nhồi, bị nhét vô số kiến thức vào đầu.
“Anh nói không sai,” Shiramatsu nhìu mày: “Động trùng là con đường nối liền hai địa điểm, khi mở ra động trùng khổng lồ, năng lượng dao động quá dữ dội, làm biến dạng những không gian khác, e rằng đã tạo ra các lối nhỏ khác! Vô số động trùng cỡ nhỏ không ổn định rải rác khắp vụ trụ, có lẽ một người đang đi…!thì…”
Shiramatsu thực sự khôn lớn rồi, Úc Phi Trần nghĩ.
Khi dập sao, khe nứt không gian trải rộng khắp vũ trụ.
Nếu nó xuất hiện trước mặt ai đó, người đó lại bước vào…
Thì sẽ bốc hơi ngay tại chỗ.
Liệu người đó có còn sống mà xuất hiện ở chỗ khác không?
Không.
Bởi vì đấy không phải con đường dễ đi, mà là một lối mòn ác nghiệt.
Bên trong là những trường lực phức tạp, cắn nuốt sinh mệnh, chôn vùi vật chất, chỉ có một bóng hình trắng muốt được chiếu ra ở đầu bên kia của động trùng, cũng chính là “người tuyết”.
Nó được kết nối với động trùng và không còn ở cùng chiều với thế giới thực, cho nên mới gây ra những thiệt hại kỳ lạ như vậy.
Người tuyết không phải một sinh vật khác, mà là con người bị biến dạng.
Nhưng những khe nứt không gian này chỉ có hại với con người thôi sao? Không hề, chỉ là một con người đột nhiên bốc hơi có thể dễ dàng được phát hiện, vài món đồ biến mất thì khó mà nhận ra.
Chúng không chỉ tồn tại bên cạnh con người, mà còn ngẫu nhiên xuất hiện khắp vũ trụ, nơi không trung sâu thẳm không người, thậm chí là những hành tinh kiên cố.
Ở những nơi không thể nhìn thấy, thế giới đã bắt đầu sụp đổ, tai họa đang nảy mầm.
Do đó, khi nhìn thấy biểu đồ Dombert mới nói, chi phối quyền lực vượt xa sức mạnh của chính mình, luôn là một ảo tưởng..