Bạn đang đọc Bút Tháp – Chương 107: Bóng Sao Xa – 16
Những tài liệu này là do Shiramatsu phân loại và gửi trực tiếp cho hắn qua một con chip, chứ không dùng mạng lưới chung do Tòa Thánh giám sát.
Một nền văn minh với khoa học kỹ thuật lớn mạnh có thể không cần hoàng đế, đương nhiên cũng chẳng cần Giáo hoàng.
Nhưng nó phải có nguồn nguyên liệu dồi dào và năng lượng vô tận.
Vô số hành tinh trong vũ trụ chính là nguồn nguyên liệu và năng lượng của thế giới này.
Đối với giới quý tộc và lãnh chúa, quyền sở hữu một thiên hà rộng lớn là một trong những tài sản quý giá nhất.
Thiên thể ở thế giới này được chia làm ba loại: tân tinh, địa tinh và tử tinh.
Tân tinh tự bốc cháy, phát ra ánh sáng và nhiệt độ liên tục, là nguồn năng lượng lớn nhất của nhân loại.
Khi nhiên liệu cạn kiệt, chúng sẽ lụi tàn và nguội đi, trở thành địa tinh – nơi con người cư trú và sinh sống, một số địa tinh ẩn chứa các khoáng sản và tài nguyên quý hiếm.
Khi tuổi thọ của địa tinh kết thúc, nó sẽ sụp đổ và tan rã, trở thành vùng tử địa hủy diệt ánh sáng, phi thuyền đã vào thì không thể thoát ra, được gọi là “tử tinh”.
Quá trình phát triển của ba giai đoạn rất dài, nhưng nền văn minh này cần có địa tinh, càng nhiều càng tốt.
Cuối cùng, trong quá trình nghiên cứu cách sử dụng năng lượng tân tinh nhiều hơn và tránh vùng tử tinh, Tòa Thánh đã phát hiện một chân lý khác và phát minh ra một loại thiên thể nhân tạo, gọi là “kính tinh”.
Phóng kính tinh vào giữa tân tinh và tử tinh, tử tinh sẽ liên tục cắn nuốt năng lượng từ tân tinh, cứ như thể tử tinh đã phản chiếu chính nó thông qua mặt kính này.
Chủ Thần nghe rồi hỏi một câu: “Một bước ngoặt à?”
“Đại loại thế.” Úc Phi Trần đáp.
Như thế sau này, tốc độ bốc cháy của tân tinh sẽ nhanh hơn gấp trăm lần, chỉ vài năm đã có thể biến thành địa tinh rồi.
Mỗi một địa tinh lụi tắt, sẽ có càng nhiều địa tinh được tạo ra, cung cấp nơi ở cho con người.
Nhằm kỷ niệm sáng kiến này, Tòa Thánh dùng ngày khối tân tinh đầu tiên lụi tàn làm “lễ Sao tàn”.
Ngày này hằng năm, Tọa Thánh sẽ phóng kính tinh đến các tân tinh sắp tàn.
Người dân có thể thưởng thức khoảnh khắc tân tinh vụt tắt và kính tinh chói sáng, chúc mừng một thắng lợi khác của Chân lý, rằng nó đủ mạnh để chinh phục ánh sáng vĩnh cửu của các vì sao.
Ngày trước, kỹ thuật của kính tinh còn chưa hoàn thiện, một năm Tòa Thánh có thể dập tắt mười tân tinh, Nhưng năm nay, kỹ thuật có bước đột phá quan trọng.
Giáo hoàng dự tính một lần có thể dập tắt hơn ba trăm tân tinh.
Nghe xong, Chủ Thần thản nhiên nói: “Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ cạn kiệt tân tinh hiện có thôi.”
Úc Phi Trần tán thành, nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này.
Hắn đang nghĩ đến chuyện khác cơ.
Tòa Thánh nắm giữ mánh khóe chế tạo địa tinh cấp tốc, chẳng khác gì khai thác một mỏ vàng vô giá và quyền hạn này là duy nhất.
Giới quý tộc và lãnh chúa làm gì có ai không muốn mở rộng lãnh thổ của mình, làm gì có ai không muốn chiếm lấy những địa tinh mới sinh đó?
Lần dập tắt ba trăm địa tình này chính là mồi nhử của Tòa Thánh.
Họ gióng trống khua chiêng, tuyên bố quyền lực của mình với toàn dân.
Như thế, Tòa Thánh có thể dùng việc khai thác địa tinh làm điều kiện hiệp nghị với giới đại quý tộc, yêu cầu họ phải dâng ra thứ gì đó.
Hắn tự đặt mình vào vai một giáo hoàng đầy tham vọng, cảm thấy việc đám quý tộc kiểm soát lãnh thổ của mình thật sự rất khó chịu.
Nếu trong tay hắn nắm con át chủ bài như vậy, cho dù không ép giới quý tộc giao quyền thống trị thiên hà, cũng sẽ dùng dao mềm xẻ thịt, dần biến bọn họ thành chủ nhân trên danh nghĩa, chỉ có tiếng mà không có thực quyền.
Giới quý tộc không thể không nhượng bộ.
Một khi bản thân không lùi bước mà kẻ khác lại đồng ý, chẳng mấy chốc thực lực của thiên hà sẽ rơi vào thế yếu.
Cứ như vậy, tất cả thiên hà sẽ nằm trong tay Tòa Thánh.
Bởi vì nhượng bộ một lần, sẽ có vô số lần tiếp theo.
Cách duy nhất họ có thể bảo vệ trận địa chính là đồng loạt từ chối, đáng tiếc, chuyện này là không thể.
Vì nhất định sẽ có người không chịu nổi cám dỗ.
Nhưng Giáo hoàng sẽ không ngồi yên, nhất định ông ta sẽ châm dầu vào lửa, vừa lung lạc giới quý tộc, vừa bồi dưỡng một quân vương vâng lời, đồng thời chèn ép người chống đối.
Tóm lại, mạch nước ngầm ở hành tinh thủ đô đã bắt đầu dậy sóng, sát khí khắp nơi.
Thậm chí đây có thể sẽ là một bước ngoặt trong lịch sử.
Hắn nói suy đoán của mình, rồi bảo: “Nếu đã thế sẽ rất khó lật đổ Tòa Thánh.
Tôi cần lập lại kế hoạch.”
“Murphy nói đúng,” Chủ Thần nhận xét, “cậu rất có khuynh hướng độc tài.”
Úc Phi Trần tin chắc rằng nguyên văn lời của Murphy còn chướng tai hơn Chủ Thần thuật lại cả trăm lần.
Cái đồ vẽ tranh xấu òm.
Hắn phân bua: “Nhưng anh công nhận tôi nói đúng mà.
Giáo hoàng sẽ suy tính như thế thôi.”
Chủ Thần gật đầu nhẹ đến mức khó nhận ra.
Úc Phi Trần: “Anh còn ý kiến gì khác à?”
Nói mới thấy lạ, dường như hắn có thể dễ dàng đoán được Chủ Thần muốn nói gì…!Chỉ mỗi mình Ngài thôi.
Mà đối với chuyện này, hắn cũng rất chắc chắn.
“Có, câu cuối cùng của cậu ấy.” Chủ Thần đáp.
“Giáo hoàng đã có một lựa chọn ngu xuẩn,” Ngài nói, “nếu muốn nắm giữ quyền lực tối cao lâu dài, thì tuyệt đối không được đụng vào quyền lực thế tục.”
Úc Phi Trần thầm nghĩ, chẳng phải chính anh là người nắm giữ quyền lực tối cao đấy à?
Oán thầm xong lại cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy anh nói rất đúng.
Khi Tòa Thánh quyết định tranh giành quyền lực thế tục, tức là đã hạ thấp thân phận, xông pha vào chiến trường của địch.
Hắn: “Anh đang chỉ bảo tôi đấy à?”
“Đâu có,” Chủ Thần mỉm cười, “cậu suy nghĩ thêm vài ngày rồi cũng hiểu được thôi mà.”
Úc Phi Trần: “Nhưng nếu ông ta không tranh giành quyền lực thế tục để củng cố quyền hạn của mình, một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra thứ ông ta đang thống trị là…!một pháo đài hão huyền được xây dựng bằng bí ngữ, sau đó lật đổ ông ta.”
Cách nói chuyện của người này khiến lời hắn nói trở nên thật thấp kém.
Chủ Thần nói: “Đó vì là ngay từ đầu ông ta đã sai rồi.”
Úc Phi Trần nhếch môi.
Chủ Thần cảm thấy vẻ mặt hắn rất lạ, không giống đang suy nghĩ chính sự: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì,” Úc Phi Trần mở tài liệu kia ra, “Shiramatsu tìm được từ điển bí ngữ của Dombert cho tôi rồi.
Không thì tôi đã bảo anh viết lại cho tôi một bản.”
Đóng cửa viết một năm thì may ra khôi phục được như cũ.
Chủ Thần nghe hắn nói thế liền trưng ra vẻ mặt khó tả, khiến Úc Phi Trần rất khoái trá.
Nuôi Shiramatsu lâu như thế cuối cùng cũng có chút giá trị.
Úc Phi Trần đã hơi hiểu được vì sao Chủ Thần điện hạ lại thu nạp nhiều tín đồ đến vậy.
Mấy ngay nay hắn bị ngăn cách với bên ngoài, nhưng nhờ có Shiramatsu vẫn cần cù lao động nên mới không hỏng việc.
Thứ Giáo hoàng thống trị là một pháo đài hão huyền được xây dựng bằng bí ngữ, bản từ điển này chính là đòn sát thủ để hủy diệt nó.
Nhưng Dombert kia dùng không tốt, đối với anh thứ này quá thuần khiết, anh vẫn luôn xem nó là giấc mộng cuối cùng, không phải thủ đoạn.
Úc Phi Trần đã dự đoán được khi cống bố thứ này sẽ mang đến đả kích cỡ nào cho Tòa Thánh, nhưng hiện tại hắn chưa dùng.
Thắp ngọn lửa đầu tiên cũng chẳng ích lợi gì, để nó làm lá bài cuối cùng khiến pháo đài sụp đổ mới đúng đắn.
Hắn vẫn luôn theo đuổi cái đẹp trong tác phẩm của mình và sẽ không phí phạm sức lực, hoàn toàn trái ngược với mấy bức tranh xấu òm của Murphy.
Trước đó, hắn phải xem thật nhiều tài liệu, còn phải đến gặp giới-quý-tộc-phong-kiến-thối-nát một chuyến, xem xem sự việc rốt cuộc là thế nào.
Nỗi lo cuối cùng chính là nên để Windsor làm hoàng đế hay là cái người thứ ba kia.
Sự kiềm chế giữa các thế lực rất phức tạp, lập trường của hoàng đế vô cùng quan trọng.
Một chuyện quan trọng khác nữa là buổi xét xử của Dombert.
Úc Phi Trần: “Anh tự chuẩn bị tài liệu xét xử nhé.”
Qua chốc lát hắn quay đầu nhìn, Chủ Thần đã về với giường và gối rồi.
Mấy ngày nay Ngài đã bị giày vò quá lâu, tài liệu trễ hai ngày cũng chẳng sao.
Úc Phi Trần dời mắt trở lại màn hình trang tài liệu xét xử đã mở sẵn.
Hai công việc được tiến hành rất thuận lời.
Nhất là khi hắn được lời nói của Chủ Thần đánh thức, kế hoạch đối phó với Tòa Thánh được cải biến rất nhiều và ngày càng khả thi.
Hắn đắm chìm trong đó, khi xong việc mới hơi thả lỏng.
Đêm đã muộn, xem ra Chủ Thần đang ngủ rồi.
Hắn tắt các thiết bị điện tử, rửa mặt rồi đến phía bên kia giường, định đánh một giấc.
Trước kia, khi ngủ giường đơn cùng Anphil, anh sẽ ngủ trong lòng hắn.
Lần này giường rất rộng nên ai cũng đúng mực.
Nhưng chẳng ngủ được.
Mới đầu suy nghĩ chuyện Tòa Thánh, sau lại cân nhắc mối quan hệ với vị thần nào đó.
Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường nét bên kia.
Hắn nhích đến gần, rồi chồm dậy nhìn Ngài.
Cảm thấy bản thân nên tín ngưỡng Ngài, nhưng hắn lại không ngoan đạo.
Nhìn một hồi, lại thò tay vuốt sợi tóc vàng, hương vĩnh miên chẳng biết từ bao giờ đã lan tỏa khắp bóng đêm..