Đọc truyện Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ FULL – Chương 73
Xuyên qua khu rừng, Ngọc Thanh dẫn đám đệ tử của Tử Tiêu tông vào sơn động, đi qua con đường khúc chiết, sơn động tối và yên tĩnh bỗng sáng lên, khiến mọi người phải kinh ngạc.
Trước mắt mọi người là cảnh sắc xinh đẹp khiến người khác nói không nên lời, ánh mặt trời chiếu từ trên xuống, những gốc thảo dược xanh mướt, cây hoa mọc xum xuê, còn có mấy linh thú dịu hiền chơi đùa, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi vị bình thản.
“Các ngươi nghỉ ngơi nơi này hai ngày, ta đã hạ cấm chế ở cửa sơn động” Ngọc Thanh lộ vẻ mặt thoải mái với các đệ tử Tử Tiêu tông.
Hắn phát hiện nơi này từ lâu về trước, lúc này vào di tích thượng cổ, vừa vặn đi vào trong rừng cây này, còn vừa vặn mang những người này nghỉ ngơi ở đây một vài ngày.
Lúc ở rừng đã thu thập không ít linh thảo, còn có thể bắt được linh thú.
Tuy đám đệ tử chưa ai bỏ mình, nhưng cũng bị thương không ít, cũng nên nghỉ ngơi hồi phục một chút mới có thể đi tới nơi tiếp theo.
Dàn xếp cho các đệ tử Tử Tiêu tông xong, Ngọc Thanh dẫn Liễu Khê lên Tiên Kiếm bay lên trời, sau đó bay thẳng đi.
Ngọc Thanh nắm thắt lưng của Liễu Khê, chân dẫm lên Tiên Kiếm, xuyên qua đám cây rong rừng, vừa đi vừa nói về những nơi hắn đã từng đi qua.
Nhìn từ trên xuống dưới, những ngọn núi hùng vỹ kia cứ như mấy cục bánh bao nhỏ vậy, con sông rộng lớn giống như thắt lưng màu xanh, nhìn cứ như một món đồ chơi thu nhỏ.
Tiên Kiếm thấp xuống, sau đó bay qua đám cây cối, tới lúc Tiên Kiếm chậm lại, Liễu Khê thấy rõ hai người đứng ở cửa động, kinh ngạc nói “Người kia hình như là Lăng Cổ, người còn lại không biết”
“Tu ma giả” Ngọc Thanh thản nhiên nói “Không đáng sợ”
Tu ma giả? Không lẽ là một trong đám người ở hậu cung của nữ chính? Liễu Khê nhớ rõ tên này, tên này vừa thấy nữ chính đã cưỡng bức nữ chính lên giường, sau này bị nữ chính ngược đi ngược lại.
Liễu Khê thấy hai người dùng thái bộ bình thản đi vào sơn động, bỗng có chút nghi ngờ, có thể đạt được nhất trí nhanh vậy sao? Nàng chết thật đây, hai tra nam.
“Sư phụ, chúng ta đi xuống đi.
Trăm vạn đừng để hai tên trứng thối này thực hiện được” Liễu Khê nói với Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh gật đầu, ở khoảng cách xa với cửa động, tay lật một cái, Tiên Kiếm dưới chân bay về phía sơn động, sau đó đâm vào nó.
Một tiếng nổ vang lên, Tiên Kiếm chặt ngang sơn động.
Liễu Khê cảm nhận được khí thế trời đất rung chuyển.
Đợi sau khi đám khói tản ra, ngọn núi vốn hùng vĩ trở thành độ cao ba, bốn trượng.
“!!” Liễu Khê trừng to mắt, dùng tay xoa xoa mắt, ngọn núi trước mắt thật sự bị kiếm của Ngọc Thanh phá hủy rồi sao?
Sau nhìn thấy bộ dạng nhàn nhạt của Ngọc Thanh, người ta căn bản không dùng quá nhiều lực, quả nhiên là người giới tu chân.
“Không phải muốn cứu người sao?” Ngọc Thanh bị đôi mắt trợn tròn của Liễu Khê chọc cười, đồ đệ này sao có thể đáng yêu như vậy, càng nhìn càng thích.
“A, a” Liễu Khê đi tới cửa động, lấy một viên ngọc màu đen, viên ngọc nương theo gió mà trưởng thành, quấn quanh lôi điện đang nổ bùm bùm, hóa thành một đạo tia chớp màu đen, phá hủy cấm chế ở cửa động, thạch ấn màu đen không chịu nổi một chiêu, trong nháy mắt xé rách, ngay cả cửa động cũng bị phá hủy.
Tu ma giả và Lăng Cổ đã cùng nhau chặn Kiêu Dương thanh tỉnh, dễ dàng xé rách bộ áo của nàng ta, lộ ra thân thể mềm mại như ngọc đầy mê người, trong mắt Kiêu Dương là sự tuyệt vọng khôn cùng, hận không thể lập tức cắn lưỡi tự sát nhưng lại bị Tu ma giả nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
Không nghĩ ngay sau đó núi trời rung chuyển, cửa động lại bị người phá hủy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự không ổn trong mắt, lập tức mặc quần áo, Lăng Cổ tùy ý một chút, đem quần áo ném lên người Kiêu Dương, sau đó chạy vội ra ngoài thì thấy Liễu Khê đứng ở cửa động một mình.
“Liễu Khê! Lại là ngươi!” Lăng Cổ chỉ thấy một mình Liễu Khê, không cảm nhận được hơi thở của Ngọc Thanh, ánh mắt âm độc, da mặt co rúm, càng lộ vẻ xấu xí, khủng bộ.
Đối với việc Liễu Khê phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn đã hận không thể ăn sống Liễu Khê, oan gia ngõ hẹp, lần này hắn phải làm thịt Liễu Khê.
“Sư phụ, giao bọn họ cho người” Liễu Khê lười đánh sống đánh chết với hai người kia, thân thể nhoáng một cái đã vòng qua hai người, chạy vào trong sơn động.
Hai người kinh hãi nhấc đầu thì thấy một bóng người chậm rãi lộ ra, đứng trên cao nhìn bọn họ, ánh mắt này giống như bọn họ đã là người chết.
Trong sơn động, Kiêu Dương trần trụi nằm trên mặt đất, khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ, giận dữ và tuyệt vọng, đôi mắt vốn đầy ánh sáng đã đầy sự tối tăm mờ mịt.
“Kiêu Dương” Liễu Khê tìm trong túi trữ vật một bộ quần áo, ném lên người Kiêu Dương, sau đó nâng nàng ta dậy, phát hiện thân thể nàng ta cứng nhắc, đánh mấy đạo chân nguyên giải huyệt cho nàng ta.
“Sư tỷ, muội hận” Kiêu Dương tựa vào lòng Liễu Khê, nàng ta không gào khóc mà nước mắt cứ chảy xuống không ngừng, làm ướt mảng áo trước ngực.
Liễu Khê phát hiện Kiêu Dương cả người đều đang run đẩu, cả người gắt gao dán chính mình, giống nhau bắt lấy một cây cứu mạng đạo thảo bình thường, trong miệng nỉ non đầy cõi lòng lấy oán hận hòa ủy khuất.
[Đinh! Nữ chính Kiêu Dương đối với đàn ông đã không còn chút cảm giác gì, chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hệ thống thưởng một cái bắt hồn phù, mong người chơi tiếp tục cố gắng]
Âm thanh thình lình vang lên khiến cơ thể Liễu Khê run lên, nhiệm vụ hoàn thành nhanh vậy sao? Liễu Khê cắn chặt răng nói với Kiêu Dương “Khóc có ích lợi gì? Nín mau, chỉ cần tu luyện thành công thì muội có thể hoành hành tại giới tu chân!”
Tiếng hét này làm Kiêu Dương ngơ ngẩn, luống cuống lau nước mắt, hít hít mũi nói “Muội…muội đã biết”
Vì sao hai người kia lại làm việc đó với nàng ta mà không kiêng nể gì? Còn không phải là ỷ vào tu vi cao hơn nàng ta sao? Kiêu Dương hạ quyết tâm, nhất định phải tu thành tiên, không để người tùy ý làm nhục.
Nhiệm vụ hoàn thành, Liễu Khê bất chấp bây giờ đang ở trong di tích thượng cổ, đỡ Kiêu Dương chạy nhanh ra ngoài sơn động thì thấy Ngọc Thanh đang đợi nàng, còn tu ma giả và Lăng Cổ thì biến mất.
Ngọc Thanh thấy Liễu Khê đỡ Kiêu Dương, ánh mắt xuất hiện chút khó chịu, ngón trỏ bắn ra một viên đan dược vào miệng Kiêu Dương.
Một dòng nước ấm chảy vào cơ thể Kiêu Dương, đan điền ấm áp, Kiêu Dương có sức lực, ngại ngùng nhìn Liễu Khê, im lặng buông tay.
“Sư phụ” Liễu Khê vội vàng hô, thấy Kiêu Dương hồi phục tinh thần thì chạy nhanh tới trước mặt Ngọc Thanh, nàng có dự cảm thời gian chết của mình sắp tới.
“Sao vậy?” Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt bất an của Liễu Khê, rùng mình, tay kéo Liễu Khê vào lòng, nhưng lòng hắn lại xuất hiện từng đợt bất an.
“Sư phụ, nếu con chết, người nhất định phải nhớ con, con sẽ tìm người” Ánh mắt của Liễu Khê kiên định, cầm hòm chứa hạt châu ra, hít sâu, lấy ra bắt hồn phù vừa được hệ thống thwongr.
Nàng nhớ rõ, hệ thống từng nói sẽ thưởng cho nàng một đạo cụ nếu hoàn thành nhiệm vụ ở tu chân văn, cái này dùng để bắt nam nhân của nàng đi, lúc này, thử một chút.
Linh phù kia sáng lên, đồ án trên mặt rất bình thường nhưng lại mang theo loại uy áp bức người.
Kiêu Dương không biết Liễu Khê muốn làm gì, chỉ là cảm giác được sau này sẽ không thể gặp sư tỷ, đem cảm giác thất lạc lúc buông tya đè xuống, muốn đi qua thì thấy Liễu Khê dán linh phù lên mặt hộp.
Hệ thống trong hòm không thể động đậy, trơ mắt nhìn linh phù biến thành các loại hạn chế, khống chế bản thân chặt chẽ.
Khống chế này không phải là loại khống chế ở thế giới tu chân này mà là khống chế ở bản thể của nó.
Liễu Khê, sao nàng ta biết thứ này có thể hạn chế nó? Hệ thống hoảng hốt nhưng không có cách thoát khỏi.
“Cho dù hắn là virus thì ngươi cũng vậy” Liễu Khê cảm nhận được dao động kịch liệt từ trong hòm, nó mang theo sự nổi giận và không cam lòng, rốt cục thở dài một tiếng, may mắn nàng đã thành công.
Linh phù này có tác dụng với lập trình, nếu có tác dụng với hắn thì cũng có tác dụng với hệ thống.
Không đợi Liễu Khê yên lòng thì một sức mạnh cường đại truyền tới, đây là đặc thù lúc chuyển hoán.
Liễu Khê bối rồi, tay đột nhiên bị Ngọc Thanh cầm chặt.
Tiếp theo, một màu đen xuất hiện.
Liễu Khê vốn nghĩ đã trở về phòng do hệ thống thiết trí, nhưng mà, cho dù mở mắt vẫn một màu đen.
Ngoài bàn tay truyền hơi ấm ra.
“Sư phụ…” Liễu Khê cẩn thận kêu to, đây là đâu?
“Con muốn trở về sao?” Liễu Khê ở trong bóng đêm không thấy được bieur tình của Ngọc Thanh, nhưng lúc nghe câu nói, Liễu Khê do dự, trong lòng dao động.
Đúng thế, cô muốn trở về, cô nhớ ba mẹ, nhớ ngôi nhà ấm áp kia!
Nhưng mà, cô luyến tiếc hắn! Ở một lúc nào đó, trong lòng cô, hắn đã rất quan trọng.
“Con, con không biết…” Liễu Khê mờ mịt, có đôi khi lựa chọn chính là bỏ qua, cô luyến tiếc.
Ngọc Thanh không nói gì, ánh sáng trong đôi mắt sáng lên, lòng gào lên không ngừng, giữ lại cô ấy! Đem cô ấy giữ lại bên người mày vĩnh viễn!
“Ta… đưa con… về!” Đem ác niệm trong lòng đè ép xuống, khó khăn nói những lời này, Ngọc Thanh cảm thấy cơ thể không còn sức lực.
Tay đè vào trái tim, nơi này không cảm nhận được gì cả.
Sao hắn có thể để cô ấy khó xử đây?
“Sư phụ…” Liễu Khê bối rối nhìn Ngọc Thanh, cho dù không thể thấy rõ, tay chần chờ nâng lên đặt lên má Ngọc Thanh, nhịn không được thở một tiếng.
Đột nhiên, bóng đêm xung quanh Liễu Khê trở thành những con số kỳ quái chạy qua, hai mắt bị một bàn tay che lại, bên tai là âm thanh của Ngọc Thanh “Đừng nhìn”
Đừng nhìn, đừng nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, cho dù Liễu Khê đã biết hắn là một chuỗi lập trình, nhưng hắn hi vọng Liễu Khê có thể nhớ bộ dáng hình người của hắn trong kịch bản!
Hắn không muốn thấy sự khác thường và ghét bỏ trong mắt Liễu Khê!
Thân thể Liễu Khê chậm rãi trong suốt, chậm rãi biến mất.
[Đã lâu không gặp, lúc này ngươi trốn không thoát] Một âm thanh máy móc vang lên, nó thật sự không ngời người kia lại vì linh hồn của người chơi mà bại lộ bản thân.
[Chỉ một mình ngươi mà có thể đối phó ta sao?] Âm thanh của Ngọc Thanh đầy sự khinh thường, mang theo sự cuồng ngạo lạnh lẽo.
[Không thử sao biết] Âm thanh máy móc lại vang lên, một chuỗi lập trình nhanh chóng vận chuyển, gần như biến thành tia sáng.
Liễu Khê mở mắt, ngây ngô nhìn trước mắt, đây là phòng ngủ của cô, cô đang nằm trên máy tính, còn màn hình máy tính thì tối đen như mực.
Cô không tin béo lấy mình, cô đã về nhà, nhìn đồng hồ treo tường, vẫn là thời gian sau khi cô xem chương trình.
Cô đã trở lại, còn hắn? Hắn ở nơi nào?
Liễu Khê ngơ ngác đứng thẳng, nước mắt rơi xuống dưới, thật ra, lúc hắn nói sẽ đưa cô về nhà, cô đã thở dài một hơi nhẹ nhõm, bởi vì hắn đã giúp cô chọn lựa.
“Sư phụ…” Giọng Liễu Khê run run, thật ra kết cục đã sớm định sẵn rồi phải không? Hắn biết rõ bản thân sẽ không vì hắn mà ở lại!
Đột nhiên màn hình máy tính tối đen lóe lên, chậm rãi xuất hiện mấy chữ.
Bảo bối, đừng khóc!
Chỉ lóe mấy chữ như vậy rồi màn hính tối đen, không động tĩnh.
Ánh đèn đường ở thành thị vừa sáng lên, từ một cửa sổ sáng đèn truyền ra tiếng khóc của một cô gái, chậm rãi phiên tán ra ngoài..