Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 71


Đọc truyện Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ FULL – Chương 71


Nghĩ tới việc di tích thượng cổ ba năm mở một lần, Liễu Khê cảm thấy gấp gáp, hơn nữa, ở trong di tích thượng cổ, Kiêu Dương gặp nam chính Tu ma.

Tuy rằng nàng không hiểu tại sao một Luyện Khí kỳ lại được đi vào trong di tích thượng cổ.
Tuy rằng nàng xuyên qua làm nữ phụ, có thể dùng các kỹ năng của nữ phụ, nhưng so với người thạo nghề vẫn còn chênh lệch không ít.

Liễu Khê đã quyết tâm không làm sự trói buộc của Ngọc Thanh, tự nhiên muốn luyện tập những gì nữ phụ biết thành thục.
Các loại kiếm pháp, pháp thuật của nữ phụ đã khắc sâu trong đầu của Liễu Khê, thậm chí ngay cả bản năng cũng có thể tạo ra phản ứng, điều này làm Liễu Khê vui vẻ vô cùng, bởi vậy mấy ngày nay nàng bắt đầu luyện tập.
Tay sờ kiếm quyết, Liễu Khê nắm chặt thanh kiếm trong tay, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, trong đầu nghĩ về chiêu thức của Bích Hải kiếm pháp, kiếm khí xuất hiện, Liễu Khê vung tay.
Ban đầu có chút mới lạ, nhưng dần dần cũng quen thuộc, động tác càng lúc càng nhanh, kiếm quang lòe lòe, gần như bao phủ lấy Liễu Khê.

Vận chân nguyên chuyển vào thân kiếm, từng mũi kiếm cắt không khí, quét về những hòn đá cây cối xung quanh, những nơi kiếm đi qua đều để lại dấu vết.
Tập lại những kiếm pháp của nữ phụ năm lần, sau đó học lại những pháp thuật của nữ phụ một lần, bỗng nhiên cảm nhận được tiếng sấm nổi lên bốn phía của động phủ, ánh lửa bỗng bắn ra bốn phía, những đóa hoa, cây cổ thụ sinh sôi bỗng dưng hoang vắng, khắp nơi đều là đá vụn và khói đen.
Liễu Khê dùng hết chân nguyên trong cơ thể, bây giờ nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đan điền trống rỗng, cả người không còn chút sức lực, ngay cả kiếm cũng không cầm nổi.
Khó khăn xoa mồ hôi trên trán, Liễu Khê lết vào trong động, ngồi lên ghế, rót một ly linh trà.

Linh trà ấm áp chảy từ cổ họng vào dạ dày, một chút linh lực bao lấy tứ chi của Liễu Khê, cuối cùng nàng cũng cảm thấy có chút sảng khoái, duỗi lưng sau đó vỗ mặt một cái.

Tu chân quả nhiên là chuyện vất vả nhất, mà nếu không khó và vất vả thì trên đời này chắc hẳn ai cũng là người tu chân rồi.
Liễu Khê thở dài, đả thông tinh thần, đi tới chỗ sư phụ ngồi, nàng không nên quấy rối hắn, khôi phục sức khỏe trước rồi tính.
Tìm một chỗ trống, Liễu Khê tìm trong trí nhớ, khoanh chân ngồi thiền, đan điền trống trơn bắt đầu vận chuyển, cố gắng hấp thu linh khí trong không khí, bù lại chân nguyên đã dùng hết.
Đợi tới lúc Liễu Khê mở mắt ra, trời đã tối sẩm, nhìn trời để đoán thời gian, Liễu Khê đứng dậy đi tới chỗ Ngọc Thanh ngồi.

Qủa nhiên xung quanh thân thể Ngọc Thanh là linh khí bình thản đang vờn lấy hắn, khuôn mặt lạnh lùng ở trong linh khí lại cảm thấy dịu dàng một chút.
“Đại hội tỷ thí của tông môn vào tháng sau, con không tham gia” Liễu Khê quyệt miệng, buồn bực nói.
“Sao vậy?” Ngọc Thanh đang ngồi khoanh chân mở mắt ra hỏi.
“Kỹ năng chưa thuần thục” Liễu Khê nghĩ nghĩ, thành thành thật thật trả lời.
“…” Ngọc Thanh nhíu mày, nếu là người ngoài dám nói mấy lời này với hắn thì chỉ sợ đã bị hắn thu thập rồi, nhưng chuyện này là do Liễu Khê nói, mấy lời trách mắng kia nói không ra được.
“Sư phụ…” Liễu Khê lo sợ nhìn Ngọc Thanh, cúi đầu nói “Đều do con không chịu cố gắng”
Nhưng mà thời gian thật sự rất ngắn, chỉ một tháng, nàng không biết mình có thể nắm giữ được hết tất cả các kỹ năng của nữ phụ hay không, nếu như nàng thua thôi thì chả sao, nhưng nó sẽ làm Ngọc Thanh mất mặt, hơn nữa còn vụ di tích thượng cổ làm nàng lo lắng lắm cơ.
“Chẳng qua là tỷ thí nội môn thôi” Ngọc Thanh thản nhiên mở miệng “Con không muốn thì thôi, còn ba năm, ta sẽ dạy cho con, bế quan!”

Tuy Ngọc Thanh tin bản thân có thể bảo vệ Liễu Khê, nhưng hắn không thích nhìn bộ dạng buồn bã của nàng, Liễu Khê của hắn phải là người thoải mái nhất thế gian này.
“Đa tạ sư phụ” Liễu Khê nở nụ cười ngọt ngào, cùng bế quan với Ngọc Thanh, nàng có người chỉ điểm rồi ~
Nắm chặt bàn tay nhỏ, vì tương lai, nàng phải liều mạng mà làm!!
Sắp tới kỳ tỷ thí nội môn của Tử Tiêu tông, Liễu Khê tới tìm chưởng môn, tỏ vẻ mình không tham gia.

Về phần nguyên nhân, đơn giản vô cùng, nói đại sư huynh không tham gia, nàng không có hứng tham gia.
Nguyên nhân Lăng Cổ không tham gia rất đơn gian, chân nguyên của hắn còn hỗn loạn chưa chải vuốt tốt, quan trọng hơn là mặt của hắn đã bị hủy.

Khuôn mặt của hắn bây giờ giống như có mấy con giun màu hồng nhạt ở trên mặt vậy, nhìn kinh khủng vô cùng, Liễu Khê thấy hắn cũng bị dọa tới mức hồn phách bay đi mà.
Thật sự rất thê thảm, khó trách lúc nàng tìm được chưởng môn thì nghe được mấy sư đệ sư muội nói tới khuôn mặt của hắn.

Còn có không ít sư muội nâng tay bảo có gặp cũng không thể yêu được nữa.
Mấy vị sư muội này vốn ái mộ Lăng Cổ, một phần là do Lăng Cổ có tu vi cao, dung mạo xuất chúng, lại dịu dàng.


Nhưng bây giờ dung mạo của hắn đã bị hủy, tính tình cũng thay đổi, cả người âm u đáng sợ, đệ tử tu vi cao ở Tử Tiêu tông không thiếu, cho dù kém hơn Lăng Cổ nhưng không thua mấy.
Nhân khí của Lăng Cổ bỗng dưng tuột dốc không phanh, mà chính hắn nghe được tin đồn cũng hận Liễu Khê vô cùng, thật sự muốn đem Liễu Khê nghiền thành tro.
Cho nên Liễu Khê không tham gia tỷ thí nội môn, nhưng lúc nàng xuất quan thì nghe nói nữ chính Kiêu Dương tiến bộ thần tốc, trong lúc tỷ thí nội môn đã lên tầng sáu của Luyện Khí kỳ, một tháng mà tiến bộ như vậy quả thật là kỳ tài.
Quả nhiên là ánh sáng của nữ chính, Liễu Khê có chút ghen tị, nhưng mà, nghiêng đầu nhìn sư phụ của mình, dù sao nàng cũng đã có sư phụ, quá đủ.
Vì di tích thượng cổ mà Liễu Khê và Ngọc Thanh cùng nhau bế quan khổ tu, đối với Ngọc Thanh mà nói, bế quan ba năm là thời gian ngắn, không có ích lợi gì cho mấy, tất cả thời gian đều dùng để chỉ dạy Liễu Khê.
Liễu Khê cũng cố gắng không ngừng, mỗi ngày đều dùng hết sức để học, sau đó ngồi phục hồi chân nguyên, mỗi ngày đều là nội dung buồn tẻ đó lặp lại, nếu không phải có Ngọc Thanh ở chung thì Liễu Khê sợ bản thân không thể kiên trì lâu như vậy.
Điều làm cho Liễu Khê cao hứng là tu vi của nàng không chỉ tăng lên, mà trong ba năm khổ tu, việc vận chuyển chân nguyên càng thêm tự nhiên, pháp thuật, kiếm thuộc cũng càng thêm thành thạo.
Thời tiết hôm nay rất tốt, trời xanh lam, thậm chí không thấy một đám mây, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi thở của mùa thu.
Đã tới ngày di tích thượng cổ mở, bên trong có vô số kỳ trân dị bảo, đạo pháp Tiên Kiếm, dị thú pháp bảo, chỉ cần có thể sống sót đi ra thì nhất định sẽ mang theo nhiều thứ khiến người khác đỏ mắt.
Tử Tiêu tông có hơn một trăm đệ tử tham gia vào di tích thượng cổ, Liễu Khê thấy được Lăng Cổ và Kiêu Dương.

Lăng Cổ mang mặt nạ màu xanh, chỉ để lộ đôi mắt hung ác, lúc ánh mắt đó nhìn về phía Liễu Khê thì toát ra hận ý khiến người kinh hãi.

Mà Kiêu Dương lại khiến người khác giật mình, ba năm trước nàng ta chẳng qua chỉ là một Luyện Khí kỳ bình thường, thế nhưng bây giờ đã vào Khai Quang kỳ, từ Luyện Khí kỳ tới Cơ Trúc kỳ rồi tới Khai Quang kỳ, tốc độ này thật sự không thể nói được, khó trách các đệ tử từ trên xuống dưới của Tử Tiêu tông đều kinh ngạc, quả nhiên là một thiên tài.
Ngoài Ngọc Thanh, Tử Tiêu tông còn có ba vị trưởng lão đạt tới mức Nguyên Anh kỳ, tổng cộng là bốn người, hơn nữa có Liễu Khê, Lăng Cổ và sáu đệ tử Kim Đan kỳ, trận này cũng đủ làm người sợ hãi.
Cửa để vào di tích thượng cổ là một trận pháp lớn, đợi sau khi trận pháp mở ra, Liễu Khê đi vào, vừa vào đã cảm thấy một cổ lực mạnh mẽ hút nàng vào, thậm chí bên tai còn có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù.
Sau một hồi choáng váng, Liễu Khê cảm nhận được làn cỏ mềm mại, mở mắt, một cổ linh khí nồng đậm đập vào mắt, xung quanh là cây cỏ, một gốc cây đại thủ đột ngột mọc lên, cực kỳ lớn, từ trong rừng cây còn có thể nghe được tiếng tru của linh thú và mãnh thú.

Đệ tử của Tử Tiêu tông tập trung một chỗ, không dám tự tiện hành động, trước khí bước vào di tích, chưởng môn đã nói, nếu tùy ý đi bậy thì rất dễ bỏ mạng.
“Sư tỷ” Kiêu Dương tìm được Liễu Khê, thấy Ngọc Thanh đang nói chuyện với trưởng lão khác, lúc này mới dám đi tới.

Ánh mắt Ngọc Thanh sư thúc nhìn về phía mình lúc nãy thật sự rất khủng khiếp, giống như muốn bằm nhỏ nàng ta vậy, thế nhưng sư tỷ lại đứng cạnh sư thúc một cách tự nhiên, thật sự rất lợi hại.
“Kiêu Dương” Liễu Khê thản nhiên gật đầu.
Sau khi các trưởng lão nghị luận xong, bắt đầu phân công, điều khiến Liễu Khê ngoài ý muốn là Kiêu Dương ở trong đội ngũ của Ngọc Thanh, Liễu Khê liếc mắt nhìn về phía Lăng Cổ, nhưng mặt hắn bị đồ che nên không rõ thần sắc.
Một đội hơn hai mươi người, Ngọc Thanh dẫn đầu, lệnh mọi người đi theo hắn vào rừng cây, trong rừng có các loại linh thảo linh thú, dĩ nhiên cũng có độc thảo và mãnh thú.
Liễu Khê sắc mắt thấy một gốc cây hỏa trúc vạn năm, định đi qua lấy, vừa mới vươn tay thì một đạo kiếm quang xuất hiện, Liễu Khê né tránh thì thấy một đám người phái khác chạy vội tới trước linh thảo, nhổ khóm hỏa trúc bỏ vào hộp ngọc.
Liễu Khê cũng không tính làm ồn, dừng chân, nhóm người kia lại gấp đôi số lượng nhóm Liễu Khê, thấy nhóm ít hơn, bọn chúng được tiện nghi khoe mẽ, cười lạnh nói “Tất cả các linh thảo trong rừng cây này đều là của Bát Tiên Môn ta,chư vị đạo hữu vẫn nên đi chỗ khác tìm đi”
Liễu Khê nhíu mày, nở nụ cười lạnh, những người này phần lớn là ở Khai Quảng kỳ và Dung Hợp kỳ, người có tu vi lợi hại nhất cũng chỉ ở Kim Đan kỳ như nàng, nhưng chỉ một người mà thôi, đám người này bị mù rồi sao?
Vì vậy nàng đem chân nguyên vốn thu liễm phát ra, một cỗ khí thế khiến người khác sợ hãi xuất hiện khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Người kia nhất thời run rẩy không dám nói gì, này, người này lại là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
“Đem tất cả linh thảo trên người giao ra đây, nếu không…” Liễu Khê không nói hết, lật tay, Tiên Kiếm xuất hiện, cùng lúc đó vang lên tiếng nổ lớn, trên mặt đất xuất hiện một cái khe không đáy “Khe này đủ chôn các ngươi”
“Ta… Chúng ta có thể đem khóm hỏa trúc vạn năm cho tiền bối, nhưng mà tiền bối đừng làm quá mức như vậy” Người nó đổ môi hôi lạnh nói.
Đột nhiên một cỗ uy áp truyền tới, khác với sự nhàn nhạt của Liễu Khê mà chứa đầy sát khí, rét lạnh thấu xương, ập lớn như mãnh hải, khiến người ta phải chết chìm trong nó.
“Đồ đệ của ta dĩ nhiên có thể hoành hành ngang ngược!” Ngọc Thanh chậm rãi đi tới, chỉ một ánh mắt của hắn đã đủ đông cứng đám đệ tử Bát Tiên Môn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.