Đọc truyện Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ FULL – Chương 53
“Liễu Khê” Hôm nay, Liễu Khê phiền muộn vì chuyện của người kia cả một ngày, vừa ra khỏi cửa đã thấy có người gọi to, quay đầu thì thấy Phương Duy.
Bên cạnh Phương Duy có một người đàn ông, khuôn mặt hai người giống nhau khiến cho mọi người vừa nhìn đã biết họ có quan hệ huyết thống.
Khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng, hắn mím môi mang theo mấy phần lệ khí khiến người khác sợ hãi, so với Phương Duy nhã nhặn thì mỗi cái nhấc tay nhấc chân của hắn mang theo mấy phần người đứng trên và người có dị năng cao cấp mạnh mẽ.
Càng bắt mắt là trên mặt của hắn có một vết sẹo, có điều vết sẹo kia không khiến hắn trở nên dữ tợn mà mạnh mẽ hơn, Liễu Khê so sánh một chút, vẫn là người đàn ông nhà mình khủng bố hơn.
[Đinh! Nam chính Phương Hàm xuất hiện, độ hảo cảm với người chơi là 70]
Liễu Khê không thể không thừa nhận, quả nhiên là vừa thấy đã yêu, độ hảo cảm rất cao.
Hình như bọn họ tới tìm riêng mình, chắc có chuyện gì đó.
“Anh Phương, lần nào cũng thấy anh vội vàng, hiếm khi tìm tới chơi với em đó! Người này là?” Liễu Khê nở nụ cười vui vẻ, sau đó làm vẻ mặt nghi ngờ, liếc mắt nhìn Phương Hàm một cái, sau đó dời mắt không tự nhiên.
Đôi mắt đen thâm thúy kia mang theo sự vô tình khiến người khác sợ hãi, nhìn thế nào cũng không ra người này thích mình đó.
Liễu Khê nghĩ thầm trong lòng.
“Đây là anh trai của anh, Phương Hàm, Liễu Khê gọi anh ấy là anh Hàm là được” Phương Duy là em trai ruột của Phương Hàm, sớm nhìn rõ tâm tư của anh trai với Liễu Khê.
Mỗi ngày khi bước vào phòng đều có thể thấy anh đứng trước cửa sổ, hai tay ôm ngực nhìn Liễu Khê chơi đùa với mấy đứa trẻ, ánh mắt kia lộ vẻ dịu dàng, chậc chậc, hắn không thể nghĩ cái từ dịu dàng kia lại dùng trên người anh trai hắn đó!
Hắn giới thiệu hai người với nhau, có chút sốt ruột, anh, dù gì người trong lòng cũng ở trước mặt, sao mặt anh lại còn lạnh lùng hơn trước vậy? Người không biết còn tưởng anh đang đối mặt với zombie đó!
“Chào anh Hàm” Liễu Khê tự nhiên đưa bàn tay trắng nõn ra.
“Chào” Phương Hàm đưa bàn tay cấm lầy bàn tay mềm mại không xương kia, cảm giác bàn tay trong lòng còn ấm áp hơn noãn ngọc, nhịn không được rung động, con người càng tối đen, sau đó buông tay ra như không có chuyện gì.
Hai người không nói chuyện gì, không khí yên tĩnh lại, Phương Duy gấp tới mức giơ chân, nở nụ cười pha trò “Liễu Khê, hôm nay tìm em là có chuyện muốn nói”
Mặt hắn thận trọng “Lúc này chúng tôi hi vọng em có thể phối hợp để kiểm tra thân thể em một chút, Lô giáo sư trong phòng thí nghiệm muốn nghiên cứu dị năng của em và người khác có gì khác biệt.
Đương nhiên, nếu em không muốn thì tụi anh cũng không ép buộc”
Liễu Khê nghe xong thì cảm thấy căng thẳng, không tự chủ được nghĩ tới trường hợp giải phẫu máu chảy đầm đìa kia, giống như bản thân bị trói trên đài thì nghiệm, bị người cắt mổ thân thể ra, cả người run rẩy vì sợ hãi.
“Chỉ là kiểm tra, tuyệt đối không làm em tổn thương” Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Liễu Khê, lòng Phương Hàm chợt đau, trầm giọng nói.
Điểm mấu chốt của hắn chính là không để người trong căn cứ bị thương hay ép buộc họ cống hiến người, bọn họ đã trải qua cùng nhau rất nhiều, gần như có thể nói là cùng sống cùng chết, bọn họ là chiến hữu, là đồng bọn cũng là an hem, bọn họ tin tưởng hắn, hắn sao có thể cho mọi người thất vọng?
“Ừ, em tin anh Hàm, em đồng ý phối hợp!” Liễu Khê nhanh chóng thu lại cảm xúc, trong sách ngoài nữ phụ thánh mẫu ra, Phương Hàm cũng là người đàn ông có thể bảo vệ người khác ở mạt thế này, nếu không phải Phương Hàm có thủ đoạn và chế độ nghiêm khắc thì căn cứ này đã sớm hỗn loạn như các căn cứ khác, hắm ám, dơ bẩn, căn cứ này là nơi duy nhất che chở cho người già, đứa nhỏ và phụ nữ.
Cô vốn đến là để cứu vớt thế giới, không phải sao?
Giọng nói của Liễu Khê mềm nhẹ, có sự ngọt ngào của cô gái, trong đó còn có sự kiên định và tin tưởng dễ nghe được, đây không phải là sự hồn nhiên không hiểu chuyện mà là do trải qua mất mát mới có được sự chân thành này.
Muốn tìm kiếm bí mật trên người Liễu Khê thì phải mang cô vào phòng thí nghiệm, có rất nhiều phương pháp, bọn họ không chỉ có phương pháp này, có điều sự tin tưởng đổi lấy sự tin tưởng này là sự thật tâm nhất.
[Độ hảo cảm của nam chính Phương Hàm đối với người chơi tăng lên 20 điểm, độ hảo cảm của nam phụ Phương Duy đối với người chơi tăng lên 20 điểm]
“Tốt, chúng ta đi thôi” Phương Duy nhìn Liễu Khê sâu sắc, hắn không nhìn nhầm người.
Phòng thí nghiệm là nơi nghiêm mật nhất căn cứ, ở đây chia thành hai bộ phận, nơi càng nhiều người bảo vệ thì càng bí mật, Liễu Khê chưa từng bước vào vị trí trung tâm, chỉ đi vào thông đạo đã có áp lực khiến người khác chịu không nổi.
“Phương Hàm, cậu tới rồi” Một ông lão với mái tóc hoa râm buông dụng cụ trên tay xuống, nhìn hai người với ánh mắt hiền lành.
Nếu không phải trong mắt ông lão thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng thì Liễu Khê đã xem ông ấy là một ông lão bình thường.
“Liễu Khê, lão đã nghe về cô, nếu không có cô thì căn cứ này đã gặp nguy hiểm, lão thay mặt mọi người cảm ơn cô” Ông lão chỉ liếc mắt đã nhận ra Liễu Khê, thận trọng cảm ơn cô.
Liễu Khê được sủng mà sợ hãi, lúng túng nói “Ông khách khí rồi, đây là điều con phải làm”
“Thật ra lúc này tôi cũng muốn tìm hiểu bí mật trên người cô, bây giờ có rất nhiều người có dị năng, nhưng phần lớn chỉ thuộc ngũ kỳ: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, dị năng chữa khỏi và tinh lọc chỉ có mình cô.
Nếu có thể phân tích được nguyên lý tinh lọc của cô thì hẳn có thể tìm được phương pháp khắc chế virus zombie” Lô giáo sư đi thẳng vào vấn đề.
“Vâng, con cũng hi vọng như thế” Liễu Khê gật gật đầu.
“Đứa trẻ tốt, haha” Lô giáo sư cười ha ha, sau đó đưa Liễu Khê vào một gian phòng thí nghiệm.
Ở trong đó có mấy trợ thủ đang bận bù đầu, đầu tiên là lấy ống máu đầu tiên trên người Liễu Khê.
Một người khác đem ống tiêm có chất lỏng màu lam rót vào trong tĩnh mạch của Liễu Khê, sau đó có một biểu đồ lớn biểu hiện tốc độ lưu động máu của Liễu Khê và trạng huống bên trong thân thể của cô.
“Thử xem có thể tinh lọc được hay không” Một nghiên cứu viên giữ chặt con chuột bạch nhỏ, che miệng và tứ chi của nó lại, sau đó rót virus zombie vào trong miệng nó.
Qua vài giây thì con chuột bạch kia bắt đầu biến dị, hai mắt đỏ bừng, lộ ra khí thế khiến người khác sợ hãi, thân thể không hư thối mà phồng lên, lông trắng dựng đứng.
Lông màu trắng kia vừa nhìn đã biết rất sắc bén, nếu cô đụng vào kiểu gì cũng bị đâm xuyên qua.
Liễu Khê đặt tay lên trên người con chuột bạch, sử dụng dị năng, bàn tay nhanh chóng xuất hiện ánh sáng màu lam dịu dàng.
Sau đó nghe tiếng thét chói toi từ cổ họng con chuột bạch, chất lỏng màu trắng trên người chậm rãi tản ra, ánh mắt màu đỏ biến trở về màu đen.
Hai người tập trung tinh thần viết lại quá trình thí nghiệm, Lô giáo sư thì chú ý vào biểu đồ tình huống thân thể và hiện tượng của Liễu Khê.
Liễu Khê thu tay lại, con chuột bạch kia tuy khôi phục lại nguyên dạng nhưng thân thể lại không động đậy, nó không còn hơi thở.
“Đã chết” Một người thí nghiệm cầm thân thể mềm mại của con chuột bạch, nếu có thể cứu được thì những người trúng virus zombie có thể cứu được rồi.
“Thử lại lần nữa xem” Liễu Khê đột nhiên mở miệng, nếu như sử dụng năng lực chữa khỏi và tinh lọc cùng một lúc thì con chuột bạch nhỏ bị trúng virus lúc nãy có lẽ có cơ hội sống.
Người trợ lý nghe vậy thì mang một con chuột bạch khác tới, lúc này, tay Liễu Khê xuất hiện hai màu lam và trắng cùng lúc, ánh sáng càng long lanh hơn bình thường, ánh sáng bao phủ Liễu Khê làm cô xinh đẹp thánh khiết hơn, nhìn giống như thiên sứ không thuộc thế giới này.
Đợi sau khi ánh sáng tan hết, virus trên con chuột bạch biến mất, hơn nữa đôi mắt màu đen của nó rất linh động, bộ dạng có tinh thần.
“Thành, thành công!!” Một người trong phòng thí nghiệm không kìm được kích động, cẩn thận đưa con chuột bạch bỏ vào trong lồng thủy tinh công nghiệp, bọn họ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi xem còn có virus zombie ẩn núp hay không.
Lô giáo sư ở cạnh thở dài, cách vận hành dị năng của Liễu Khê không khác gì những người có dị năng khác, bọn họ đã sờ soạng được một chút quy luật kích phát dị năng, xem ra bọn họ phải thăm dò thêm chút nữa.
Lô giáo sư nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Liễu Khê, biết cô sắp trụ không nổi, để Phương Hàm đưa Liễu Khê trở về nghỉ ngơi, hẹn ngày mai Liễu Khê lại tới.
Đây là lần đầu Liễu Khê sử dụng hai loại dị năng cùng một lúc, lúc vận hành có chút cố hết sức, xem ra cô cần phải luyện tập nhiều.
Bây giờ cô cảm giác như không còn chút sức lực, có điều Liễu Khê nghĩ tới bản thân ở tại căn cứ còn an toàn hơn những người có dị năng khác phải ra ngoài giết zombie, nếu như oán hận thì hơi quá đáng.
Đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Liễu Khê hít sâu một hơi, duỗi thắt lưng, tuy rằng cả người mệt mỏi nhưng vẫn có thể lết được, ừ, mai phải cố gắng hơn hôm nay! Phương Hàm nhìn bộ dạng đáng yêu của Liễu Khê, khóe miệng cứng ngắc nâng lên một chút.
Chuyện Phương Hàm và Phương Duy làm rất nhiều, ma Liễu Khê phải về ký túc xá nghỉ ngơi, hai người không quấy rầy được nên chỉ dặn dò hai binh lính bảo vệ Liễu Khê cho tốt, sau đó vội vàng nói lời tạm biệt.
Tịch Ấu Vân ở phía xa thấy hai người đàn ông kia ssi khỏi, chỉ còn Liễu Khê và hai người bảo vệ thì đi tới, cầm lấy tay Liễu Khê với vẻ mặt áy náy “Liễu Khê!! Cuối cùng tớ đã tìm được cậu rồi! Cậu không biết tớ lo cho cậu bao nhiêu đâu, tìm cậu sắp phát điên rồi!”
Vừa nói vừa nghẹn ngào, đôi mắt phiếm hồng, mái tóc mềm mại dán vào hai bên má, khuôn mặt nhìn giống như kích động khi gặp sau chia ly cửu biệt.
Liễu Khê sửng sốt, Tịch Ấu Vân cũng đã tới căn cứ, có điều, cô cảm giác… rất quỷ dị.
“Tịch Ấu Vân?” Liễu Khê nhỏ giọng hô một tiếng, nếu như cô nhớ không lầm thì cô ta bỏ cô lại mà trốn, sao bây giờ lại có bộ dạng tình thâm ý trọng vậy?
“Liễu Khê, thấy cậu thì tớ cũng yên tâm!” Tịch Ấu Vân giống như không khống chế được cảm xúc của mình, ôm chặt Liễu Khê, khóc lớn, trong tiếng khóc mang theo mấy phần vui sướng, kích động và thoải mái.
Liễu Khê dại ra, ai tới nói cho cô biết Tịch Ấu Vân bị cái quái gì với đi, cô đã tưởng tượng được cảnh tượng hai người gặp nhau nhưng tuyệt đối không tưởng tượng như vậy!!!