Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 42


Đọc truyện Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ FULL – Chương 42


Rút cây trâm đâm trên tay, máu từ vết thương chảy càng lúc càng nhiều, lại nhìn bàn tay bị đâm một lỗ, khóe môi Tề Hằng Chi nâng lên, giống như không cảm nhận được sự đau đớn.
Cúi đầu nhìn biểu tình dữ tợn của Liễu Như Yên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ta vặn vẹo mấy phần, hai mắt đỏ bừng mang theo hận ý khiến cho Tề Hằng Chi kinh ngạc vô cùng.
Bàn tay xoa hai mắt Liễu Như Yên, Tề Hằng Chi nở nụ cười nhẹ “Ánh mắt thật xinh đẹp, có ý tứ”
Rất có ý tứ, thê tử chưa qua cửa của hắn hận hắn, sự hận thù của nàng ta giống như muốn đem hắn vào chỗ chết vậy.

Lục trí nhớ của hắn, hình như hắn chưa làm ra lỗi gì với nàng ta thì phải.
Tề Hằng Chi vốn không có chút hứng thú hay chờ mong gì với hôn ước này nhưng bây giờ lại có chút hưng phấn, đôi mắt xinh đẹp khiến người khác phải yêu thích kia, mang theo sự hận ý lẫn phòng bị khiến hắn phải mê mẩn.
Ngón tay chậm rãi dịch xuống, đặt lên đôi môi phấn nộn của Liễu Như Yên, xoa cánh môi nàng ta.

Đôi môi mềm mại dính một ít máu, tăng thêm mấy phần yêu dã.
Ánh mắt Tề Hằng Chi tối lại, nàng ta càng khiến người khác mê muội hơn mẫu thân nhiều.
Tề Hằng Chi nhớ tới mẫu thân của hắn, vị công chúa ung dung đẹp đẽ quý giá kia, gả cho phụ thân hắn, dĩ nhiên, ông ta đã có ý trung nhân.

Mẫu thân hắn ngay cả Tề hầu cũng chưa thèm bỏ vào mắt chứ đừng nói một thị thiếp bé nhỏ kia.
Cuộc sống vốn vô cùng bình thản, nhưng tới năm hắn năm tuổi, thị thiếp kia mang thai.

Có lẽ vì Tề lão hầu gia sủng ái quá nên nàng ta quên mất thân phận của mình, cũng có lẽ, nàng ta đã có suy nghĩ đó từ lâu.

Thị thiếp kia tìm được cơ hội đẩy hắn vào mặt hồ đông lạnh, lúc đó là ngày đông giá rét, nước đóng thành băng.

Không ai hiểu tại sao mặt băng kia bị vỡ khiến hắn ngã xuống đó.
Sau đó hắn sốt mấy ngày, may mắn lắm mới cứu được cái mạng nhỏ này.
Sau khi lành bệnh, mẫu thân cầm lấy tay hắn đi tới chính sảnh, phụ thân hắn ngồi ở đó, tiếc là ông ta không thèm nhìn đứa con suýt chết này mà nhìn thị thiếp đang quỳ gối ở giữa đầy lo lắng.
Hắn nhìn thấy mẫu thân vốn dịu dàng hiền lành rộng lượng kia nhẹ nhàng nói một chứ “Đánh”
Thị vệ không chút do dự giơ cao cây trượng lên, hung hăng đánh lên người thị thiếp kia, khiến nàng ta ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Thị thiếp kia thét chói tai, khóc lóc cầu xin tha thứ cho tới khi chỉ có thể rên rỉ thống khố, hai chân nàng ta chảy ra dòng máu đỏ tươi chói mắt, đó là dấu hiệu đứa nhỏ bị đánh rớt.
Tề lão hầu gia bị trói một bên, mặt đỏ bừng, gân xanh ở thái dương nổi lên, điên cuồng gọi tên thị thiếp kia, sau đó nhìn mẫu thân hắn, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt bà vậy.
Cuối cùng, thị thiếp kia bất động, nằm sấp trên mặt đất rên rỉ khó khăn, quần áo vốn thuần trắng lại bị máu đỏ nhuộm thành máu đỏ rực tiên diễm, toàn thân bị đánh không chỗ nào nguyên vẹn, nơi đùi có một bãi máu loãng, đó là thai nhi trong bụng thị thiếp đó.
Tế Hằng Chi tiếc nuối nghĩ, thật ra hắn rất chờ mong vị đệ đệ tương lai này.
“Hằng Chi, nhớ kỹ, nữ nhân ác độc đều do hoàn cảnh mà xuất hiện” Thần thái của mẫu thân hắn không thay đổi, khóe mắt vẫn như cũ, mang theo sự tự cao tự đại lẫn tàn nhẫn, khiến cho tim hắn phải rung động.

Hắn cảm thấy, mẫu thân hắn lúc này đẹp tới mức khiến người ta khó thể quên.
Ngày đó, hắn đã nghĩ sẽ tìm người giống mẫu thân để cưới làm thê tử của mình.
Bây giờ hắn đã tìm được rồi.


Tề Hằng Chi cúi đầu, toàn thân bởi vì vui sướng mà run lên, nắm lấy cây trâm ngọc bích kia, giọng nói mềm nhẹ như nói với người mình yêu “Tín vật đính ước của Yên nhi, ta nhận, tới lúc đó, bản hầu sẽ dùng đại kiệu tám người nâng đón nàng vào cửa!”
Sau đó cười dịu dàng rồi hôn lên đôi môi dính máu của Liễu Như Yên, nụ hôn nhẹ như lông chim nhưng lại mang theo sự độc chiếm.
Liễu Như Yên mở to hai mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc, nàng ta chưa từng thấy Tề Hằng Chi như thế.

Nàng đã từng thấy sự cao ngạo, lãnh khốc, tàn nhẫn của hắn.

Nàng vĩnh viễn không thể quên sự hèn mọn của nàng ở kiếp trước, sự hèn mọn lúc nàng quỳ xuống cầu hắn giúp nàng, nam nhân này đã cười lạnh và nói ra lời nói tàn khốc nhất.
Mà bây giờ, nam nhân lại bắt đầu dây dưa với nàng, thật sự buồn cười!
Nữ tử mảnh mai thanh lệ nằm trên nhuyễn tháp, nam tử phiêu dật như tiên cúi đầu hôn môi, tư thế thân mật giống như đôi uyên ương hôn nhau, người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn họ chính là cặp tiên đồng ngọc nữ trời sinh.
Ngửi được mùi vị ngọt ngào trong không khí, Tề Hằng Chi lấy một bình ngọc trong tay, đổ viên thuốc màu trắng nhét vào trong miệng Liễu Như Yên.
Dưới mùi vị kích thích kia, Liễu Như Yên vốn phải động tình lại bắt đầu khôi phục sự tỉnh táo, ánh mắt hung ác nhìn Tề Hằng Chi.
Đừng tưởng rằng như thế thì nàng ta sẽ cúi đầu với hắn, căn bản là không có khả năng, sẽ có một ngày nàng giết chết hắn.
Tề Hằng Chi thấy ánh mắt kia thì cười khẽ “Yên Nhi bảo bối, ánh mắt như vậy khiến ta phải động tâm, ta muốn…”
Câu nói kế tiếp nhỏ tới mức không thể nghe được nhưng mặt của Liễu Như Yên lại thay đổi.

Tề Hằng Chi mỉm cười đem cây trâm nhét vào trong vạt áo, để bên ngực, sau đó nhìn vạt áo của Liễu Như Yên, vuốt nếp nhăn cho nàng ta, sau đó dùng tư thái thong dong cao quý rời khỏi đó, hắn đi đã lâu, nếu như tùy tùng không thấy hắn sẽ làm ầm cho coi.

Thấy bóng dáng rời đi của Tề Hằng Chi, Liễu Khê không khỏi dùng tay xoa cánh tay còn lại của mình.

Tề Hằng Chi này là một tên biến thái chính cống!!!!!!
Hai má đột nhiên nóng bừng, Liễu Khê bây giờ mới nhớ, Liễu Như Yên được giải giục tình hương rồi nhưng nàng thì sao đây? Liễu Khê khóc không ra nước mắt, nàng cảm thấy cả người bốc lên cổ dục vọng chưa từng có, khó khăn xoay xoay thân thể, thậm chí còn cảm thấy sự nóng bóng từ người mình.
Liễu Như Yên đã có thể động đậy, đứng lên, chỉnh sửa lại người, sau đó dùng khăn lau vệt máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn chỗ Liễu Khê đang ẩn thân.
“Hừ” Liễu Như Yên hừ một tiếng, dùng cây trâm đẩy đẩy hương liệu bên dưới lên, mùi vị càng lúc càng đậm.

Cho dù lần này nàng ta tính sai thì Liễu Khê vẫn trúng giục tình hương, bây giờ ngươi sẽ làm gì đây?
Nàng ta nở nụ cười, thuốc này càng ngửi lâu thì càng kịch liệt, Liễu Khê, lần này ngươi phải cố gắng nhé! Về phần Tề Hằng Chi, mắt Liễu Như Yên lộ lên sự hận thù, hai tay nắm chặt, ngươi đợi đó cho ta, cho dù xuống địa ngục nàng cũng phải kéo hắn xuống cùng.
Liễu Khê cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng mềm, run rẩy ôm cột nhảy xuống, nghiêng ngả chạy tới dùng trà đổ lên hương liệu, một lát sau khói dập tắt.
“Tiểu thư?” Bích Thủy bưng chậu nước ấm vào, lúc nãy nàng bị nha hoàn bên người đại tiểu thư kéo đi, bây giờ mới về, gọi một tiếng, không nghe Liễu Khê trả lời thì hoảng hốt mở cửa.
Hai gò má của Liễu Khê nóng bừng, giọng nói khàn khàn “Bích Thủy, nghĩ cách gọi Lan Lăng hầu tới cho ta, mau lên!”
Nàng không rõ tại sao lại tìm hắn, nhưng mà dù sao chuyện này cũng phái xảy ra.

Liễu Khê cắn chặt môi dưới, thở ra một ngụm nhiệt khí, lúc này nàng xem hệ thống ngăn cản thế nào.
“Vâng” Bích Thủy thấy Liễu Khê có chút khác biệt, nghe mệnh lệnh của nàng, có chút chần chờ nhưng vẫn quyết định nghe theo lời nàng.

Lan Lăng hầu là vị hôn phu của tiểu thư, chắc không có gì đâu.
Chỗ của Hàn Chỉ không ai dám tới gần, Bích Thủy chỉ liếc mắt cái đã thấy hắn.
Tự mình bơm hơi một chút, sau đó nàng cẩn thận tới gần Hàn Chỉ, nghĩ cớ cho bản thân.

Hàn Chỉ không để ý tới Bích Thủy, nàng gần như muốn khóc, người khác nhìn nàng thật đáng sợ.
“Hàn Chỉ đi đi, theo ta nhớ, hình như nha đầu kia là nha hoàn của Liễu nhị tiểu thư thì phải” Tề Hằng Chi nở nụ cười, Liễu nhị tiểu thư kia cũng rất thú vị, hắn muốn xem trò.
Hàn Chỉ nghe được lời nói của Tề Hằng Chi, không chút do dự đi theo Bích THủy.
Vừa mới vào cửa, đi qua bình phong thì Hàn Chỉ đã thấy Liễu Khê với đống quần áo hỗn độn, cuộn lấy bản thân, trong miệng là tiếng rên nho nhỏ.
Hai má đầy mồ hôi, mái tóc dán lên trán, hai mắt ngập người đầy mê người, nàng lúc này mang theo mấy phần quyến rũ dụ hoặc người khác, da thịt bạch ngọc lộ ra mang theo mấy phần hồng nhạt, nghe được tiếng bước chân thì lộ khuôn mặt khao khát.
Tim Hàn Chỉ chợt rối loạn, hung hăng đá then cửa xuống, sau đó dùng tay nâng mặt Liễu Khê lên, chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng cuốn lấy, hai má nóng bỏng không ngừng cọ xát lên tay Hàn Chỉ.
Có lẽ với người khác, vết sẹo trên mặt Liễu Khê là thứ kinh tởm, nhưng trong mắt Hàn Chỉ đó là sự dụ hoặc khiến hắn mất đi lý trí.
Độ nóng rực tràn khắp thân hắn, Hàn Chỉ cảm thấy máu dồn lên, hô hấp cũng khó khăn, nuốt mấy ngụm nước miếng, miệng lưỡi khô rát, ngây ngốc nhìn động tác của Liễu Khê.
Liễu Khê cảm thấy thẹn vô cùng, đặt thân thể gầy gò lên người Hàn Chỉ, giọng nói vừa thống khổ vừa đậm dục vọng “Hàn Chỉ…”
Vừa nói vừa vươn cái lưỡi phấn nộn, liếm lấy lỗ tai Hàn Chỉ, sau đó cắn một cái khiến cho lỗ tai của Hàn Chỉ dính một ít nước miếng.
Hàn Chỉ như bị trúng tà, cúi đầu ôm lấy Liễu Khê, sự kích thích từ lỗ tai khiến cả người hắn tê dại, dục vọng dưới thân cứng lên.
“Liễu Khê!!” Thanh âm của Hàn Chỉ mang theo sự tức giận lẫn áp lực, khi thấy bộ dạng ý loạn tình mê của nàng, con ngươi đen mang theo chút gió lốc.
“Hàn Chỉ, Hàn Chỉ…” Liễu Khê mặc kệ sự cảnh cáo của Hàn Chỉ, cắn một cái trước ngực hắn, đầu lưỡi vươn liếm bộ ngực của hắn, dù cách bộ quần áo nhưng vẫn cảm nhẫn được hai viên đậu của hắn đứng thẳng lên.
Hai mắt Hàn Chỉ đầy tơ máu, trong mắt tràn đầy dục vọng, nhìn quần áo trên nhuyễn tháp kia, tùy tiện nhặt một cái bao lấy thân thể Liễu Khê, sau đó ôm nàng vào ngực, đá cửa phòng.
“Ta mang người đi” Hàn Chỉ chỉ bỏ lại một câu, sau đó ôm Liễu Khê ra khỏi Vân phủ.

Đầu Liễu Khê vùi vào ngực của Hàn Chỉ, tim đập rất mạnh.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.