Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 19


Đọc truyện Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ FULL – Chương 19


Liễu Khê cũng muốn một chén cháo như Liễu Nam Hàm, cháo rất sánh, mang theo mùi gà khiến người thèm ăn.
Dùng bữa sáng xong, Liễu Nam Hàm đứng lên chuẩn bị đi làm, anh là trụ cột của Liễu gia, ba Liễu đã giao phần lớn bộ phận công ty vào tay Liễu Nam Hàm.
Liễu Khê thì thoải mái hơn, ba Liễu nuôi con gái theo nguyên tắc nuông chiều, Liễu Khê thích gì được nấy, thậm chí không ép Liễu Khê phải học cái gì, chỉ cần Liễu Khê vui vẻ là tốt, dù sao phần cổ phần của Liễu Khê ở công ty đủ để cô sống sung sướng cả đời, huống chi còn có một ông anh yêu em gái như mạng che chở.
Miễn cưỡng ngồi trong phòng khách, một người hầu bưng dĩa hoa quả để lên bàn, cẩn thận mang cái nĩa cắm ở cạnh, cười nói với Liễu Khê “Cô chủ, cô Tô, đây là mẻ hoa quả mới mua được ông chủ cho vận chuyện bằng máy bay đem về, mời nếm thử”
Thái độ của người hầu rất cung kính nhưng sự cung kính này chỉ dành cho Liễu Khê, còn thái độ với Tô Yên chỉ là khách khí mà thôi.

Cũng phải, thân phận của Tô Yên ở nhà họ Liễu có mấy phần xấu hổ, nói qua, cô ta cũng chỉ dựa vào sự yêu thích của Liễu Khê mà sống.
Tô Yên nở nụ cười, kinh hỉ nói “Có lê sao? Liễu Khê mau nếm thử đi, hoa quả này rất quý đấy”
Cúi đầu nhìn dĩa trái cây, dĩa hoa quả được cắt rất đẹp, phần vỏ và hạt đều bị lấy ra, chưa nói tới hương vị, chỉ cần nhìn hình dáng cũng đủ khiến người khác yêu thích.

Liễu Khê đột nhiên cảm thấy tâm lý của Tô Yên rất mạnh, lúc nào cũng mang theo cái miệng và bộ dạng của chủ nhân, không biết là đơn thuần hay ngu xuẩn.
Nói thế nào cũng đã học đại học, phải biết một chút đạo lý sống chứ.
Liễu Khê nhớ lại, cô nhớ rất kỹ cảnh này, ngày đó lúc hoa quả vừa ra thị trường, cô có chọn mấy quả sau đó trả tiền.

Cô lấy khoảng hai mươi quả mà tới bốn mươi đồng tiền làm cô đau lòng một hồi.
“Liễu Khê, lát nữa chúng ta đi shopping đi, hôm nay bên Dior và GUCCI có mấy bộ quần áo và túi xách mới đó” Tô Yên ngồi cạnh ăn hoa quả với Liễu Khê, vui vẻ đề nghị.
Liễu Khê sững sốt, Dior, GUCCI đều là những nhãn hàng nổi tiếng, trước kia vì viết tiểu thuyết nên cô từng tìm tòi trên internet, nhìn đống giá của mấy hãng này cô thật sự muốn khóc nhưng với gia thế của nữ phụ thì mua mấy thứ này không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhưng dựa vào lời nói thì bây giờ Tô Yên cũng muốn mua thì phải? Theo như cô biết, bây giờ tiền học phí và sinh hoạt đều là do Liễu gia ra tiền giúp cô ta, hơn nữa Tô Yên cũng không làm thêm thì lấy đâu ra tiền để mua mấy thứ này?
“Không muốn đi, trời nắng muốn chết, đi ra ngoài đen da” Liễu Khê ôm lấy cái gối mềm bên cạnh, ôm vào lòng, không để ý nói.
Tô Yên thấy thái độ này của Liễu Khê thì nóng nảy vô cùng, cô ta nhìn trúng mấy bộ quần áo với túi xách trên mạng nhưng mà không có Liễu Khê đi cùng thì ai trả tiền mấy thứ đó chứ? Cô ta đã nói với bạn học là qua một tuần sẽ mua mấy thứ này.
Thật ra đồ mà Tô Yên mặc đi học rất bình thường nhưng nhãn hàng lại là đồ hiệu.


Có người bạn học nhận ra logo của nhãn hàng xa xỉ này nên luôn hâm mộ và ghen tị, thậm chí còn có lời đồn Tô Yên chính là cô chủ nhà giàu.

Tô Yên vô cùng hưởng thụ loại cảm giác được hâm mộ và truy phủng này, ngay cả mấy nhân vật nổi tiếng trong trường cũng tỏ vẻ hảo cảm với cô ta.
Về phần tiền bạc khi mua đống đồ xa xỉ đó của Tô Yên toàn là do nữ phụ trả.

Không thể nói nữ phụ là một cô gái hào phóng, có lẽ vì cuộc sống từ nhỏ đã giàu sang, cha và anh trai lại không ngăn cản việc dùng tiền nên cô luôn hào phóng với người mình để ý.

Ở trong mắt cô, Tô Yên muốn mua gì thì đều có thể mua giúp.

Thậm chí nữ phụ có lúc tùy hứng tặng cho Tô Yên đồng hồ Patek Philippe 20w.
Dần dần, Tô Yên cũng bắt đầu chủ động rủ Liễu Khê đi shopping, chỉ cần cô ta thích thì Liễu Khê đều mua cho cô ta.

Mà Tô Yên, càng ngày càng không để ý tới giá của đống đồ đắt tiền đó, dù sao cũng có một người coi tiền như rác mua cho, ngu gì không lấy.
“Liễu Khê, sau khi chúng ta đi shopping xong có thể tới quán café chờ Hàng thiếu tan tầm, lúc đó cậu có thể đi chung với Hàng thiếu đó!” Tô Yên nghĩ một hồi thì tung con mồi Hàng Diệc Phàm ra.

Cô ta biết Liễu Khê rất si mê Hàng Diệc Phàm.
“Chờ hắn làm gì?” Liễu Khê lười biếng nhắm mắt, nữ phụ đúng là rất thích Hàng Diệc Phàm nhưng cô thì không.

Nhưng mà với giọng điều này thì Tô Yên có quen biết với Hàng Diệc Phàm.

Không phải nói sau khi Liễu Khê đuổi Tô Yên đi thì hai người mới gặp đã yêu sao? Logic tình yêu thật quỷ dị!
Thái độ của Liễu Khê khác với trước kia khiến Tô Yên nghi ngờ, trước kia, lúc nào nhắc tới Hàng Diệc Phàm thì Liễu Khê đều mang theo sợ chờ đợi lẫn ngại ngùng, sao lần này thái độ lại khác thường vậy?
Một cô giúp việc dẫn một chàng trai tuấn tú đi vào nói “Cô chủ, cậu Hàng đến”

Hàng Diệc Phàm? Liễu Khê liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên là nam chính, khuôn mặt rất đẹp, nhưng mà cũng chỉ có thế.

Nghĩ thế, Liễu Khê cũng không đứng dậy, lười biếng gật đầu với Hàng Diệc Phàm.
Trong mắt Hàng Diệc Phàm mang theo sự quỷ dị, sao hôm nay thái độ của Liễu Khê lại kì lạ như thế, trước kia mỗi khi thấy hắn đều cười rất vui vẻ mà? Nghĩ tới mục đích hôm nay tìm tới Liễu Khê thì nở nụ cười nói “Sao hôm nay không ra ngoài?”
“Hàng thiếu, Liễu Khê vừa nói muốn ra ngoài để đi shopping, khéo thật!” Tô Yên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàng Diệc Phàm với nụ cười dịu dàng kia thì đỏ mặt.

Nghĩ từ trước đến giờ Liễu Khê chưa bao giờ từ chối Hàng Diệp Phàm nên tự chủ trương trước.

Cô ta là vì tốt cho Liễu Khê và Hàng Diệc Phàm mà thôi.
Hàng Diệc Phàm biết Tô Yên là cô nhi được Liễu gia giúp đỡ, bộ dạng coi nhưng cũng thanh tú chỉ là so với Liễu Khê kiều diễm thì kém không ít, nhưng mà xem như biết điều.

Hơn nữa lời nói này cũng hợp với tâm ý của Hàng Diệc Phàm.
Hắn tới Liễu gia là muốn nhờ Liễu Khê giúp đỡ thuyết phục Liễu Nam Hàm đầu tư vào hạng mục của công ty nhà hắn, tiền vốn lần này cần không ít, nếu như Liễu Khê ra mặt thì hắn nắm thêm không ít lợi thế.

Mà nếu như nói mấy lời này ở Liễu gia cũng không ổn nên hắn muốn ra ngoài tìm chỗ im ắng để nói.
Liễu Khê bị lời của Tô Yên làm cho ngẩn người, rõ ràng là Tô Yên muốn ra ngoài thì có.

Dám đổi trắng thay đen trước mặt cô, cô ta muốn chọc tức cô đấy à?
“Tôi muốn ra ngoài khi nào? Tô Yên, đừng tự chủ trương trước mặt tôi” Liễu Khê cười lạnh, miệng không chút tình cảm và khách khí nói với Tô Yên.
Lời nói châm chọc được nói ra, Tô Yên xấu hổ vô cùng, mặt trắng bệch, trong lòng thầm oán Liễu Khê.

Cô ta nói như vậy chẳng qua là để tác hợp Hàng Diệc Phàm với Liễu Khê, cũng vì tốt cho Liễu Khê mà thôi, ai dè Liễu Khê không thèm.

Nhất thời, trong mắt mang theo phần tủi thân nhìn Liễu Khê, đôi mắt rưng rưng nước mắt, mũi ửng đỏ mang thêm hai phần mùi vị cho Tô Yên.

Bộ dạng nước mắt đẫm lệ mông lung này làm cho Hàng Diệc Phàm sáng mắt, không nghĩ tới Tô Yên cũng có mấy phần phong thái.
“Liễu Khê, Tô Yên cũng chỉ muốn khuyên em ra ngoài một chút thôi, đừng nói thế” Hàng Diệc Phàm đảo mắt nhìn bộ dạng lạnh lùng của Liễu Khê, cho rằng Liễu Khê ghen nên đổi biện pháp, trong lòng tự đắc giảng hòa, thâm tình nói “Đã lâu chúng ta không hẹn hò, anh muốn cùng em đi chơi một lúc”
Nếu cô nhớ không lầm thì Hàng Diệc Phàm luôn có thái độ có lệ với nữ phụ, hôm nay ân cần như vậy là có chủ ý gì?
Liễu Khê nghi ngờ không thôi, nâng ngón tay sờ cằm, nhìn thoáng qua Tô Yên sau đó cười “Chỉ có hai chúng ta thì Tô Yên làm sao?”
Cô muốn xem tại sao Hàng Diệc Phàm và Tô Yên lại muốn cô ra ngoài.
“A, ba chúng ta đi shopping trước, đợi đến lúc ăn trưa thì tớ tự động tránh đi, không làm bóng đèn quấy rầy bữa ăn của hai người” Tô Yên dịch người vào ôm lấy cánh tay của Liễu Khê, cố gắng đè áp oán hận xuống, cô ta không cần đánh mất cơ hội lần này.
Liễu Khê đẩy tay Tô Yên ra, trong lòng cũng có chút thú vị, hai người này sao đều muốn cô ra ngoài? Có chủ ý gì? Dù sao chiều nay cũng không có việc gì, đi bộ một chút cũng không sao, quan trọng là có thể xem diễn.
Hàng Diệc Phàm lái xe, Liễu Khê miễn cường ngồi ở ghế sau, Tô Yên do dự một lát sau đó ngồi ở ghế sau với Liễu Khê.
Trung tâm thương mại bán đồ xa xỉ, người bán hàng trong đó đều rất ân cần lễ phép, huống chi Liễu Khê lại là khách quen ở đây.

Dù sao Liễu Khê luôn tiêu tiền như rác ở mấy khu trung tâm như vậy.
“Cái này, cái này, còn có cái này… Gói đi” Liễu Khê không thèm thử, đi một vòng chỉ mấy cái sau đó lấy quần áo mà mình vừa mắt ra, dù sao dáng người của cô lúc này rất đẹp, tuyệt đối là móc treo đồ tuyệt vời nhất.
Con mẹ nó, cái cảm giác cuồng mua sắm này thật sự rất tuyệt.
Người hướng dẫn mua hàng cười toe toét, thái độ với Liễu Khê càng nhiệt tình, đây thật sự là vị khách quý, một ngày như vậy thì tháng này có thêm không ít tiền thường, nếu ngày nào cũng gặp khách hàng như vậy thì thật tốt.
Tô Yên cẩn thận hơn, thử bộ này rồi bộ khác, sau đó chọn ba bộ quần áo váy, thật ra thì cô ta muốn mua thêm mấy bộ nhưng nghĩ tới còn đi mấy shop khác nên mới khắc chế mình.
“Cô Tô, xin hỏi cô muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?” Người hướng dẫn cầm quần áo mỉm cười nhìn Tô Yên.
Tô Yên sửng sốt nhìn về Liễu Khê đang ngồi trên ghế, Liễu Khê không để ý tới ánh mắt của Tô Yên, cúi đầu chơi di động.
“Liễu… Liễu Khê, cậu trả?” Tô Yên cắn môi, lúng túng hỏi.
“Quần áo của tôi đã trả tiền hết rồi, cô quá chậm” Liễu Khê nghe được lời nói của Tô Yên thì ngẩng đầu oán hận, có chút kỳ quái khi sắc mặt của Tô Yên lại khó coi như vậy.

Hàng Diệc Phàm không kiên nhẫn chạy đi hút thuốc rồi.
Gương mặt của Tô Yên trắng bệch, trán chảy đầy mồ hôi.

Cô ta làm gì có nhiều tiền như vậy để trả chứ, hơn nữa trước kia Liễu Khê đều đợi cô ta chọn xong mới trả tiền mà?

Cô ta cảm nhận được ánh mắt của những người khác nhìn mình, thậm chí còn nghe được tiếng cười nhạo, cô ta xấu hổ tới mức tay chân lạnh lẽo, không lẽ bảo cô ta nói với nhân viên là không muốn mua mấy thứ này sao?
Người hướng dẫn đi sau bây giờ mới nhìn ra, thì ra Tô Yên thử nhiều bộ quần áo như thế không có tiền mua.

Lúc nãy còn gọi vị khách kia trả tiền, cô gái này mặt dày quá đi, mấy bộ quần áo này đều là tiền vạn đấy.
Liễu Khê nhìn biểu tình của Tô Yên, cười lạnh, thì ra Tô Yên này luôn xem cô là tủ tiền.

Nghĩ lại, cô ta ăn của Liễu gia, ở tại Liễu gia, dùng của Liễu gia, vậy mà cuối cùng đoạt vị hôn phu của nữ phụ, phá hủy Liễu gia.

Từ trên người Tô Yên cô đã biết cói gì là bạch nhãn lang [1]!
[1] bạch nhãn lang: dùng cho mấy người kiểu lợi dụng xong vứt bỏ ý =))
Sau đó, một chàng trai dáng người cao ngất đi vào trong tiệm, ánh mắt Tô Yên sáng lên, người này cô biết, tuy rằng không rõ thân phận nhưng cô đã thấy bộ dạng kính trọng của mấy người kia với hắn.
Quan trọng hơn là chàng trai này có chút hảo cảm với cô ta, hơn nữa, Liễu Khê luôn ghen tị người này luôn đối xử đặc biệt với cô ta.

Cô ta phải thử một lần nếu không cái mặt này bị ném mất.
Cô ta bình tĩnh lại, mỉm cười “Anh Tiêu”
Không nghĩ tới Tiêu Kỳ không thèm nhìn Tô Yên mà đi lướt qua cô ta, tới trước mặt Liễu Khê.

Tô Yên ngây người, không tin nhìn Tiêu Kỳ, hắn không biết cô ta sao?
Liễu Khê ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, biểu tình ngốc lăng, cô nhớ rõ hắn là thái tử hắc đạo Tiêu Kỳ, chưa kịp nói chuyện đã bị ánh mắt của hắn dọa sợ.
Đó là ánh mắt hắc bạch phân minh, con người màu đen mang theo sự thâm thúy của bầu trời đen, khiến người khác đã nhìn là không dứt được cũng không dám nhìn thẳng vì sợ bại lộ tâm tư của mình.

Mà sâu trong ánh mắt đó mang theo sự dịu dàng và yêu thương.
Sau đó Tiêu Kỳ ngồi xổm xuống, tầm mắt của hai người giao nhau tại một chỗ, không hiểu sao tâm của Liễu Khê nhảy dựng lên.
Khoảng cách của hai người rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, bỗng nhiên hắn nâng tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Liễu Khê.
“Anh muốn em! Là người phụ nữ của anh!” Người đàn ông này hơi ngừng một chút, lời nói mang theo phần chiếm giữ, ấm áp trầm thấp “Hoặc là anh làm người đàn ông của em!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.