Đọc truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi – Chương 4: Lãnh vương tử
Edit: Akito
Đối mặt với thái độ có lý chẳng sợ của Giáo Y kiêu ngạo, Ninh Thư cũng choáng váng, có loại cảm giác không phản bác được.
Ninh Thư trên trán đỉnh băng gạc đã rời đi, nhưng Giáo Y vẫn nhìn cô, còn đưa mắt nhìn thẳng đến lúc không thấy bóng lưng Ninh Thư đâu nữa.
Ninh Thư dựa theo trí nhớ nguyên chủ, về tới phòng học, nói thật, thời điểm nhìn thấy lớp học, trong nội tâm Ninh Thư bỗng kích động, từ mười lăm tuổi cô đều ngốc ở trong bệnh viện, về sau cũng chưa từng đi học lại.
Nhưng mà điểm nhiệt tình ấy lập tức bị dập tắt, Ninh Thư đứng ở cửa phòng học muốn đi vào, lại bị lão sư mang kính mắt ngăn ở cửa.
“Lâm Giai Giai, vô cớ trốn học đến trễ, tiết này không cần học, đứng ngoài hành lang đi.” Lương lão sư nhàn nhạt nói, ánh mắt dưới gọng kính lộ ra thần sắc xem thường, “Đừng ảnh hưởng tới việc học của những người khác.”
Trong lòng Ninh Thư rất không thoải mái, nhưng cũng biết là trứng chọi đá, liền ngoan ngoãn đứng ở cửa, Lương lão sư hừ một tiếng, một bộ hình tượng phụ nữ trung niên cay nghiệt, khác xa hoàn toàn hình tượng một kỹ sư của nhân loại.
Ace là học viện quý tộc, trong trường học địa vị của lão sư không có cao hơn học sinh, hơn nữa thân phận những học sinh này cũng không phải lão sư có thể chọc được.
Hiện tại ở Ace cô chính là nhân vật bị mọi người đều hô đánh, cái Lương lão sư này đương nhiên cũng bỏ đá xuống giếng rồi, như vậy có thể nịnh nọt ba cái vương tử như thần ở trường.
Trong trí nhớ của Lâm Giai Giai, lúc trước toàn bộ mọi người trong trường học đều trêu đùa Lăng Tuyết, Lương lão sư lúc đó cũng hạ thấp ném đá, dốc sức liều mạng khó xử Lăng Tuyết, thế nhưng Lăng Tuyết xoay người, Lương lão sư lại thay đổi thái độ, nịnh nọt Lăng Tuyết.
Giống như cỏ bên đường, gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
Ninh Thư đứng ngoài hành lang, nghe được tiếng huýt sáo cùng cười vang trong lớp, một ít người còn đứng lên quan sát cô ánh mắt mang theo khinh thường cùng đùa cợt.
Ninh Thư: …
Nguyên chủ rốt cuộc đã làm gì, khiến nhiều người hận cô như vậy, như có mối thù giết cha vậy, Ninh Thư cẩn thận hồi tưởng lại một lần, hình như cũng không có làm chuyện gì ah, chỉ là giống như điên tìm Lăng Tuyết phiền toái thôi.
Liều mạng nhảy nhót, phục hồi tinh thần lại dường như chọc giận rất nhiều người.
Ninh Thư câm nín, ở cái thế giới này, Lăng Tuyết tuyệt đối là nữ chính, thế giới này đều là chuyển động quay quanh nhân vật chính, lại như Lăng Tuyết như này, chỉ cần động động ngón tay, liền có vô số người chạy theo cô ta như vịt, không quan tâm tới ý niệm sùng bái mù quáng, cũng không phải là mị lực, mà là khủng bố.
Thế giới này sẽ như thế nào a?
Ninh Thư cảm thấy chính mình có quá nhiều chuyện rồi, mình bây giờ nhiệm vụ đều sờ không tới bến, hoàn toàn không có đầu mối, tư duy thực sự trải rộng toàn nhân loại, đây là cấp độ thế giới.
Chân Ninh Thư có chút đau, liền đứng một chân, một hồi lại đổi sang chân kia, thật vất vả chờ đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, liển thây một đám người hùng hổ từ trong phòng học đi ra, đem Ninh Thư vây vào giữa.
Lại là đám người đánh Ninh Thư ở WC, An Dung chính là nữ sinh ấn đầu Ninh Thư vào tường, trong miệng cô ta nhai kẹo cao su, nâng cằm, nghênh ngang kéo mí mắt nhìn Ninh Thư, âm dương quái khí nói: “Oh, còn dám đi học, xem ra là không biết động não ah.”
Thân thể Ninh Thư thoáng run rẩy một cái, cỗ thân thể này sợ hãi người trước mặt, nhớ đến bên trong kịch tình nữ hài kêu An Dung này là tay chân bên cạnh Lăng Tuyết, đem nguyên chủ đánh hết sức, mỗi ngày đều bị thương.
Trong lòng nổi lên cảm xúc oán hận lại sợ hãi, nếu như nói Lăng Tuyết là người nguyên chủ hận nhất, thì nguyên chủ đối với cái này An Dung hận ý so với Lăng Tuyết không thể ít hơn,dù sao rất nhiều chuyện đều là An Dung tự mình động thủ.
“Lãnh vương tử đến rồi, Lãnh vương tử đến rồi…”
Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai của đám con gái, hai bên hành lang đều đứng đầy nữ sinh, chính giữa để trống ra một con đường, ba cái vương tử mang theo hào quang hướng phòng học Ninh Thư đi tới, giống như trung tâm vũ trụ, chung quanh đều là tiếng thét chói tai.
Ánh mắt Ninh Thư tập trung ở người đi đầu tiên, dáng người cao ngất, khuôn mặt lãnh khốc, nhưng loại lãnh khốc này mang theo một sự non nớt, lộ vẻ kiệt ngao khó thuần (bướng bỉnh), kiêu ngạo lại đẹp trai.
Ninh Thư cảm thấy trái tim trong lồng ngực nhảy lên bang bang, mặt liền đỏ rần, Ninh Thư tỏ ý, cái này hoàn toàn là phản ứng của cơ thể, cùng cô không có quan hệ.
Vốn An Dung ngang ngược sau khi nhìn thấy ba cái vương tử, tức khắc liền trở nên điềm đạm đáng yêu, khí tức hung hăng càn quấy trên người thoáng cái liền biến mất, cảm giác như biến thành người khác vậy.
Lại nhìn nữ sinh xung quanh, trên mặt đều đỏ bừng, hoặc rụt rè, hoặc nhiệt tình, hoặc lãnh diễm, tóm lại là tất cả các loại hình bày ra trước mặt ba cái vương tử.
Trong lòng Ninh Thư một cỗ cảm xúc phẫn nộ u oán, đều là hồ ly tinh, những…người này là hồ ly tinh.
Ninh Thư trên mặt đầy hắc tuyến, nguyên chủ chính là rất yêu thích cái tên Lãnh Ngạo này, dâng ra linh hồn của mình để nghịch tập nhân sinh, cũng không quên muốn đem Lãnh Ngạo cứu thoát khỏi mị lực của Lăng Tuyết.
“Lãnh vương tử,ngài tới tìm Lăng Tuyết sao, Lăng Tuyết ở trong lớp, tôi đi gọi giúp ngài.” An Dung nhu hòa lại kích động nói, chạy nhanh vào phòng học gọi Lăng Tuyết.
Quên nói một điều, nguyên chủ và Lăng Tuyết lại là bạn học cùng lớp, nghiệt duyên ah.
Đối với tình huống bên ngoài, Lăng Tuyết đã sớm biết, nghĩ đến chính mình một Tu Chân giả lại phải đi ra ngoài gặp những người phàm tục này, trong thâm tâm Lăng Tuyết không thoải mái, nhưng lại nghĩ đến ba cái đầu củ cải này có thể thay mình giải quyết một ít phiền toài nho nhỏ.
Lại giúp cô ở trong trường học thong thả ung dung, có đôi khi quyền thế cũng rất có lợi, Lãnh vương tử nói một câu, muốn gây khó dễ một người, quả thực rất dễ dàng.
Lăng Tuyết buông xuống khó chịu trong lòng, bất quá toàn bộ nữ sinh trường học đều thích vương tử, hắn lại yêu thích mình, Lăng Tuyết tuy là Tu Chân giả, nhưng cũng là nữ nhân, lòng hư vinh so với nữ nhân bình thường còn mạnh hơn.
Lăng Tuyết cười cười, ra cửa phòng học, dùng tay vén tóc của mình, mỉm cười, ngay khi nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Lăng Tuyết ai cũng cảm thấy có mùi thơm của cánh hoa từ trên trời rơi xuống, làm cho lòng người say mê.
Ninh Thư nhìn Lăng Tuyết, trong lòng tán thưởng, quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cao quý ngạo nghễ, lại làm cho người ta nhịn không được muốn đến gần.
Mà ngay cả Ninh Thư thời điểm trông thấy Lăng Tuyết, trong nội tâm liền sinh ra một cỗ thân thiết, xúc động muốn tới gần cô ta, dường như đối phương chính là người mình thích nhất, yêu nhất.
Trong lòng Ninh Thư hoảng sợ, đây là cái tình huống gì, quầng sáng nhân vật chính lớn như vậy, Ninh Thư cẩn thận suy nghĩ một chút, đoán chừng nguyên nhân là bởi vì linh khí.
Lăng Tuyết là Tu Chân giả, hấp thụ linh khí Đất Trời, loại linh khí này là đồ vật thân thiết mà thân thể cần có nhất, bản năng cơ thể khát vọng linh khí, liền đối với cơ thể Lăng Tuyết sinh ra sự gần gũi.
Ninh Thư nghĩ đến nguyên chủ, bằng một ý niệm – yêu thương đối với Lãnh Ngạo, sinh tồn chống chọi quầng sáng nhân vật chính cùng khát vọng linh khí của cơ thể.
Lăng Tuyết thấy những người này ánh mắt si mê nhìn mình, ngay cả Lãnh Ngạo khốc soái (đẹp trai) cũng là một bộ dạng ngây dại, trong lòng rất đắc ý, không uổng công cô dùng rất nhiều linh khí để cải tạo cỗ thân thể này.
Trước kia ở giới Tu Chân, nữ nhân thật sự khó sống, nữ tu sĩ có thể bằng năng lực của mình đứng lên không nhiều, phần lớn đều là phụ thuộc vào nam nhân, để tồn tại liền trở thành lô đỉnh, nhưng bây giờ những nam nhân này trước mị lực của cô đều không có cách nào tự kiềm chế được.