Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 31: Phiên ngoại: Lâm Giai Giai Chương trước


Đọc truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi – Chương 31: Phiên ngoại: Lâm Giai Giai Chương trước

Edit: Akito

Lâm Giai Giai từ trên bàn học ngẩng đầu dậy, vẻ mặt mờ mịt, nhìn lão sư đang giảng bài trên bục, đầu óc cô mơ mơ màng màng.

Lâm Giai Giai phản xạ có điều kiện mà nhìn về chỗ ngồi phía trước, cái nữ nhân cô ghét kia đã thực sự biến mất, chẳng lẽ cô đang nằm mơ, nhưng sự tình trong giấc mộng lại rất chân thực.

Lăng Tuyết thực biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Người trong mộng là cô lại cũng không phải là cô, cô nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh.

Chuông tan học vang lên, Lâm Giai Giai từ trên chỗ ngồi đứng dậy, nhất thời không để ý, cái bàn ba chân liền ngã trên mặt đất, cái sự tình này vốn rất xấu hổ, thế nhưng Lâm Giai Giai không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng rất bình tĩnh, chậm rãi mang cái bàn dựng lên.

Lại nhìn người xung quanh, bọn họ nhìn cô một cái liền dời ánh mắt đi, cũng không có chú ý gì đối với cô, không hề giống như trước đây lộ ra vẻ trào phúng, phía trước thái độ chán ghét châm biến bây giờ lại là làm lơ.

An Dung trước kia bắt nạt cô nhìn thấy ánh mắt của cô, chỉ ‘hừ’ một tiếng liền dời đi ánh mắt, trong lòng Lâm Giai Giai càng tỏ ra nghi ngờ, chẳng lẽ sự tình nhìn thấy trong mơ đều là thật.

Đang đứng ngây ngốc, trong phòng học liền xuất hiện hai người đàn ông, trong tay khiêng bàn học, cái bàn học này là mới tinh đấy, mang đến vị trí của Lâm Giai Giai, đem bàn học mới đặt trước mặt cô.

“Các anh làm gì vậy?” Lâm Giai Giai hỏi, bàn học của cô thật lâu trước kia đã hỏng rồi, là bị người trêu cợt, dùng dao găm rạch nát, một cái chân bàn cũng bị đập gãy.


“Đây là trường học an bài, bàn học của cô bị hư, đương nhiên là phải thay cái mới rồi.” Một nhân viên công tác trường học nói.

Lâm Giai Giai bĩu môi, trước kia sao không có nghĩ đến, hiện tại lại muốn đổi cho cô, bất quá Lâm Giai Giai hiểu rõ tình huống bây giờ của mình, chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”

“Là tôi bảo bọn họ đổi cái bàn cho cô.” Lãnh Ngạo tay nhét ở trong túi quần, đi đến trước mặt Lâm Giai Giai, từ trên cao nhìn cô.

Thời điểm Lâm Giai Giai nhìn thấy Lãnh Ngạo phản xạ có điều kiện liền bắt đầu cau mày, Lâm Giai Giai cũng có chút nghi hoặc phản ứng của mình, theo lẽ thường thời điểm nhìn thấy Lãnh Ngạo, có lẽ cô phải rất vui vẻ cùng hào hứng, vì cái gì trong lòng của cô lại phản cảm như vậy, không có khả năng a.

“Anh đây là ý gì?” Lâm Giai Giai không biết vì gì, tay rất ngứa, rất muốn cùng Lãnh Ngạo đánh một trận, tặng cho hắn một cái ném qua vai.

Lãnh Ngạo nhíu mày, “Cô không cao hứng sao? Tôi thay cô chuẩn bị một cái bàn học mới đấy.”

“Cảm ơn.” Lâm Giai Giai nhàn nhạt nói, ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạo, vóc dáng hắn cực cao, gương mặt đẹp trai, con mắt sáng ngời, giống như ngôi sao trên bầu trời.

Trong trí nhớ đây là lần đầu tiên cô đứng gần Lãnh Ngạo như vậy, thế nhưng trái tim Lâm Giai Giai lại không cảm thấy bất luận kích động nào.

“Cái bàn học này cô vừa lòng không?” Lãnh Ngạo thấy Lâm Giai Giai ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt thận trọng, không biết vì điều gì, Lãnh Ngạo rõ ràng cảm thấy mình có chút khẩn trương, chạm chạm sống mũi.


“Ah, cảm ơn.” Lâm Giai Giai hướng Lãnh Ngạo nói.

Lãnh Ngạo vênh cái cằm lên, hỏi: “Lần trước tôi bảo cô làm bạn gái của tôi, cô suy nghĩ xong chưa?”

Bạn gái, chuyện này xảy ra khi nào? Lâm Giai Giai ‘Xùy ~~’ một tiếng, cô căn bản là không nhớ rõ, quá nhiều sự tình đều chệch đường ray rồi, không thấy Lăng Tuyết, hiện tại Lãnh Ngạo lại bảo cô trở thành bạn gái của hắn.

Cái chuyện này trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ đấy, làm bạn gái Lãnh Ngạo? Lâm Giai Giai do dự, không nói gì.

Ánh mắt Lãnh Ngạo dần phai nhạt, nói: “Nếu cô đã không trả lời, tôi liền xem như cô đồng ý rồi đi, từ hôm nay trở đi, cô chính là người của tôi.”

“Tôi cũng không có đáp ứng, Lãnh Ngạo, mong anh đừng tự tiện làm chủ.” Lâm Giai Giai lạnh giọng nói, ồ, cô từ khi nào nói chuyện có thể lạnh lùng cùng khí thế như vậy.

Vẻ mặt Lãnh Ngạo biến đổi, thần sắc có chút tức giận lại có chút thương tâm.

Lâm Giai Giai đi ngang qua Lãnh Ngạo đang đứng đấy bất động, ra khỏi phòng học, hiện tại đầu óc cô có chút loạn, như thế nào chỉ mới ngủ một giấc sau đó thế giới đều trở nên không giống với lúc trước.

Vừa ra khỏi phòng học, liền trông thấy một nam nhân mặc áo blouse trắng, tựa người vào ban công, dáng người cao ngất, nhìn có vẻ thoát tục, hắn đeo mắt kiếng gọng vàng, khí chất nho nhã mang theo một chút lạnh lùng.


Lâm Giai Giai nhìn thấy người này, trong lòng khẽ động, cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm, Lâm Giai Giai vượt qua hắn chuẩn bị đi WC.

Một cánh tay duỗi ra kéo Lâm Giai Giai lại, Lâm Giai Giai quay lại nhìn hắn nói: “Giáo Y.”

Đây là Giáo Y của trường.

Giáo Y híp mắt quan sát Lâm Giai Giai, ánh mắt gợn sóng, mang theo một tia thật sâu nghiên cứu tìm tòi, dò xét một tấc một tấc ở trên mặt cô, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.

“Có chuyện gì sao?” Lâm Giai Giai hỏi.

Giáo Y đại thúc quan sát Lâm Giai Giai, sắc mặt của cô lãnh đạm, không còn dáng vẻ tươi cười tùy tâm, cũng như nụ cười chân chó của trước kia.

Giáo Y đại thúc thả cánh tay Lâm Giai Giai ra, nhàn nhạt hỏi thăm: “Cô không phải cô ta?”

“Cái gì?” Lâm Giai Giai cảm thấy có chút không thể hiểu được.

Con ngươi Giáo Y đại thúc cực lạnh, sau đó khóe miệng cong lên nở nụ cười, “Tôi nhận lầm người.”

Nói xong liền rời đi, Lâm Giai Giai nhìn bóng lưng của Giáo Y, góc áo blouse trắng bay bay.

Lâm Giai Giai lắc đầu, cô cần phải tỉnh táo lại, chuyện kế tiếp lại khiến cho Lâm Giai Giai càng thêm hết chỗ nói rồi.


Ba cô nghe nói Lãnh Ngạo muốn cô làm bạn gái hắn, bây giờ lại muốn đón cô trở về Lâm gia, thế này gọi là chuyện gì a, đem cô đuổi đi, hiện tại lại muốn đón cô về.

Lâm Giai Giai không có nghĩ tới sẽ trở về Lâm gia, tuy bây giờ cô lẻ loi một mình, nhưng lại cảm thấy rất tự tại, chính mình nuôi sống mình.

Lúc này lại cùng cô chơi bài tình thân, nói với cô lúc ấy có bao nhiêu bất đắc dĩ, Lâm Giai Giai chỉ biết cười cười, thời điểm không cần mình liền kéo ra ngoài đỡ đạn, tạp chí thông báo đoạn tuyệt quan hệ bây giờ cô còn lưu giữ đấy.

Lâm Giai Giai không biết rốt cuộc là ai đã sống trong thân thể của cô, nhưng vẫn thật tâm cảm tạ người đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cuộc sống của mình có thể tự do như thế, không cần mỗi ngày nghe ba ba nói cái gì phải vì gia tộc, phải vì cái gia đình này trả giá hết thảy.

Bọn họ vốn căn bản không phải là cha mẹ thân sinh của cô, chỉ là vợ chồng Lâm gia kết hôn thật lâu vẫn không có con, trong lòng mê tín dị đoan, liền trước nhận nuôi một đứa bé, tự nhiên sẽ có phúc sinh con.

Lâm Giai Giai chính là đứa bé được nhận nuôi này, đã bị đuổi ra khỏi nhà, đương nhiên sẽ không lại mò 

về.

Nếu học viện Ace không có khai trừ, cô vẫn liền ngày ngày đến trường, Lâm Giai Giai cười cười, từ lúc nào da mặt cô lại dày như vậy, rõ ràng chỉ là một đứa con gái mồ côi, lại dám đến đi học ở trường quý tộc.

Từ khi cự tuyệt Lãnh Ngạo lúc trước, Lãnh Ngạo lại bắt đầu theo đuổi Lâm Giai Giai, có đôi khi cảm thấy tên này quá phiền, cô liền trực tiếp ném hắn qua vai.

Mà Lãnh Ngạo dường như hết sức quen thuộc với hình thức ở chung như vậy, trên mặt cũng không có lộ ra bất mãn, Lâm Giai Giai thoáng cái liền đơ rồi, chẳng lẽ Lãnh Ngạo ưa thích kiểu tính cách như này, người ta đối với hắn kính cẩn lễ phép, hắn lại cao ngạo xem thường, bây giờ đối với hắn lãnh đạm kiêu căng, động một chút liền đánh hắn, rõ ràng hắn lại ưa thích.

Này không phải hắn đang bị xem thường sao, biểu tình của Lâm Giai Giai rất quái dị, chắc không phải có quá nhiều người lấy lòng hắn, cho nên có người đánh hắn ngược lại hắn rất vui vẻ, thật là bệnh không nhẹ a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.