Bút Kí Huyền Môn

Chương 63: Thanh lí môn hộ


Đọc truyện Bút Kí Huyền Môn – Chương 63: Thanh lí môn hộ

-sư phụ ngươi có phải là Viễn chân nhân, Viễn Lăng hay không?

Dương Vũ lạnh lùng hỏi 

Tên Triệu Kha kia khi nghe Dương Vũ nhắc đến cái tên này thì vẻ mặt lập tức thay đổi, không còn có thể cười được nữa, hơn nữa còn xuất hiện đôi chút ngạc nhiên 

-đó là sư thúc của ta 

Hắn đáp, Dương Vũ có vẻ như đã hiểu ra, lập tức quay mặt đi hướng khác, khẽ thở dài một hơi rồi nói 

-vậy xem ra sư phụ ngươi chính là Ngôn Thừa Chí, Ngôn chân nhân 

-tại…tại sao ngươi biết 

Tên Triệu Kha lắp bắp, tới lúc này thì hắn đã nhìn nhận Dương Vũ không phải kẻ tầm thường, ngay cả sư phụ của hắn mà Dương Vũ cũng biết, về phía Dương Vũ, ngay sau khi nghe tên Triệu Kha kia sác nhận thì mới từ từ nói rõ 

-tứ đại hộ pháp của Lương Hoa sơn thì chỉ có Viễn Lăng và Ngôn Thừa Chí là ở bài vị chân nhân, dĩ nhiên chưa từng tham gia lăng hoa hội, vậy nên nếu ngươi không biết đến Liễu tiên phái ta thì chắc chắn ngươi là đệ tử của một trong hai người đó 


rồi vừa tiến lại phía tên Triệu Kha kia lạnh lùng mà nói 

-ngươi không những học được sự gian manh của sư phụ ngươi, hơn nữa sự vô liêm sỉ của hắn mà ngươi cũng kế thừa không ít 

Từng câu từng chữ mà Dương Vũ thốt lên như chọc điên tên Triệu Kha, khiến hắn biến chuyển sắc thái liên tục, trên mặt đã lộ vẻ tức giận tột cùng, liền đoạt lấy thanh kiếm của tên đạo đồng kia mà chĩa thẳng vào mặt Dương Vũ 

-súc sinh, ngươi là ai mà dám nói ta như vậy 

Đổi lại, Dương Vũ vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, đi tới trước hai bước cho lưỡi kiếm chạm chúng vào yết hầu của mình, gằn lên từng chữ 

-đâm đi, ngươi dám không 

Tên này thấy vậy thì cơn giận dữ bắt đầu lui bớt, thay vào đó là một sự sợ hãi đến khó tả, tên nam nhân kia quả là có một ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến một tay cầm kiếm mà không dám đâm tới, hơn nữa còn có chút run rẩy, khẽ lùi ra sau một chút rồi ấp úng nói 

-đừng…đừng ép ta ra tay 

Dương Vũ vẫn giữ nguyên ánh mắt đó mà không nói gì, vì hắn quá hiểu về sư phụ của hắn, chính là tên Ngôn Thừa Chí kia, không những là một tên bại hoại mà còn rất nhát gan, cư nhiên đệ tử của hắn cũng chẳng khá hơn là bao, con nhà tông không giống lông thì cũng phải giống cánh, Triệu Kha đến bây giờ tay run lẩy bẩy, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra, đột nhiên hét lên một tiếng rồi nhảy lên chém tới một nhát trước mặt Dương Vũ

Vừa đảo mắt thấy kiếm đang chém tới, Dương Vũ khẽ lách nhẹ qua một bên, đường kiếm của tên Triệu Kha vừa đưa tới thì đã chém trượt, tính rút kiếm về thế nhưng Dương Vũ đã nắm chặt lấy cổ tay hắn mà bẻ một cái, rắc một tiếng, nghe như tiếng sương cốt bị bẻ vậy, tên Triệu Kha kia liền buông kiếm mà kêu lên oai oái, không ngừng ôm bàn tay mà gào lên như lợn bị chọc tiết 

Tên đạo đồng kia thấy sư phụ bị như vậy thì có chút gấp gáp chạy tới, sác định sư phụ hắn không bị ảnh hưởng tới tính mạng thì mới đứng lên, tính tiến lại chỗ Dương Vũ nhưng bị ánh mắt của hắn một lần nữa khuất phục, lại phải chạy về phía sư phụ hắn 

Dương Vũ nhìn tên thảm hại kia một hồi thì cũng đã thấy ngứa mắt, lại thêm tiếng kêu thảm thiết của hắn thì có vẻ như không thể chịu nổi thêm, cúi xuống nhặt thanh kiếm lên mà tiến về phía hai sư đồ kia, tên tiểu đồng thấy hắn trong tay cầm kiếm, ngữ khí lại lạnh lùng như vậy thì vội tiến lại hai bước, quỳ rạp xuống mà cầu xin 

-cao nhân …cao nhân xin tha mạng..xin tha mạng 

Thế nhưng Dương Vũ cũng chẳng quan tâm, vẫn tiến lại phía tên Triệu Kha kia, một kiếm chém xuống, tên tiểu đồng thấy một cảnh này thì kinh tâm lạc phách, khẽ nhắm mắt lại mà chờ tới lượt của mình, thế nhưng chờ một hồi mà không có gì sảy ra, chỉ đến khi nghe có tiếng kim loại rơi xuống đất thì mới giật mình mà nhìn lại, thấy sư phụ hắn vẫn chưa chết, lại quay qua thấy Dương Vũ đang cầm một nhúm tóc, hóa ra hắn chỉ định cắt vài sợi tóc của tên Triệu Kha kia, có chút bình tâm thì mới quay về phía sư phụ hắn 


Dương Vũ cầm trong tay một nắm tóc của tên Triệu Kha kia thì có vẻ như suy nghĩ cái gì, đưa tay về phía trong người tính lấy gì đó thì lại có chút chán nản, đúng vậy, hắn tính lấy phù, thế nhưng bây giờ thì làm gì còn lá phù nào cho hắn, mọi thứ pháp khí hắn đều đã bỏ lại trong huyệt động kia, bây giờ muốn thi pháp cũng là vấn đề nan giải, suy nghĩ cái gì thì lại tiến về phía tên Triệu Kha kia, lục lọi trong người hắn một lúc thì lấy được một lá lam phù, đến lúc này mới thở dài một hơi, quay qua phía tên tiểu đồng kia mà nói 

-đáng lí ra là ta đã phế pháp thân của sư phụ ngươi, bất quá trong người không mang theo phù ấn, ngươi muốn sống thì mau tìm một cái nghề nào tích đức mà làm, đừng đi theo hắn nữa 

Nói rồi một mạch quay đi, tên tiểu đồng nghe hắn nói vậy thì có chút suy nghĩ, lại chạy tới phía sư phụ hắn mà đỡ dậy, tên Triệu Kha kia sau khi thấy Dương Vũ rời đi thì có chút nóng giận quát lên 

-ta thề….ta thề …có thành quỷ ta cũng phải giết ngươi 

Quay trở về tiệm thuốc của Lương Sinh lão bá, Dương Vũ đứng trước cửa một lúc, tính đẩy cửa đi vào nhưng có chút do dự, đến một lúc sau mới có thể đưa tay đẩy cửa thì cánh cửa đột nhiển mở ra, đứng phía trong là Lương Sinh lão bá, thấy hắn đang đứng phía bên ngoài thì Lương bá mới hỏi 

-cậu đang bị thương mà còn đi đâu vậy?

-à, tôi chỉ muốn đi dạo chút thôi 

Dương Vũ bâng quơ, lại nhìn về phía Lương bá thấy trong tay ông ấy là một cái giỏ đi chợ thì mới thấy có chút khó hiểu 

-Tại sao bá lại không để Thu Linh đi chợ?

-hây da, chuyện dài lắm, cậu đi vào đi, một lát nữa tôi sẽ kể cậu nghe 


Nói rồi Lương bá tiến lại dìu hắn vào bên trong, Dương Vũ thấy vậy thì có ý mình có thể tự đi được, kêu Lương bá muốn đi đâu thì cứ đi, Lương bá cũng không cố kị nữa mà lập tức tiến ra ngoài để cho Dương Vũ tự đi, mặc dù có chút kì quái nhưng hắn vẫn chỉ nghĩ là chuyện thường tình, tiến vào trong sân rồi tự ý ngồi vào một cái ghế gần đó, hít thở vài hơi thì phía trong Thu Linh cũng đi ra ngoài, thấy hắn ngồi đó thì nàng cất tiếng hỏi 

-sao bây giờ huynh mới quay về?

Dương Vũ nghe thấy giọng nàng thì thoáng chút giật mình, khổ sở quay ra phía sau tùy tiện nói 

-tôi muốn đi dạo một chút, sẵn tiện thăm thú nơi đây thôi 

Nghe vậy thì nàng cũng không nói gì thêm, lại tiến về phía hắn rót lấy hai tách trà, đưa cho hắn một li, lúc này Dương Vũ mới nhớ ra việc ban nãy nên mới nói 

-tôi không có ý gì đâu, nhưng tại sao Lương bá không để cho cô đi chợ vậy?

Thu Linh nghe hắn hỏi vậy thì có chút ngập ngừng, buông tách trà xuống, vẻ mặt có chút nghiêm trọng 

-dạo gần đây trong thôn có sảy ra rất nhiều việc kì quái, những gia đình trong thôn bị mất tích rất nhiều con gái, mấy ngày trước họ tìm thấy thi thể của vài người, đều là trong tình trạng bị khô héo, chết rất thảm khốc, cha tôi vì thế cũng không muốn cho tôi ra ngoài, ban nãy tôi cũng chốn cha để đi xem náo nhiệt thôi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.