Đọc truyện Bút Kí Huyền Môn – Chương 11: Hỗn độn giới
sư phụ… đợi con
– ngươi làm nam nhi kiểu gì vậy, mới đi có chút đã kêu mệt là sao?
sư thái bực bội nói
– sư phụ, cũng đã đi nửa ngày rồi, con đói chết mất rồi sư phụ
Dương Vũ nói vừa dứt câu thì đột nhiên sư thái dừng lại, mắt đảo qua hai bên, tay trái khẽ động bắt một ấn quyết bất ngờ đánh thẳng vào hư không, từ nơi hư không nơi sư thái tung một đòn rơi ra một đạo nhân ảnh, đầu dơi thân khỉ, hai mắt tỏa ra lục quang nhìn qua thập phần kì quái, nằm co quắp đau đớn trên mặt đất
sư thái nhìn thấy con yêu thú này thì khẽ nhíu mày, lập tức lấy ra long uyên phất trần quét một đường trước mặt con yêu thú kia, chỉ trong thoáng chốc chỉ nghe con yêu vật kia kêu lên một tiếng chói tai rồi tan biến thành mây khói
– sư phụ, nó là con gì vậy
– dạ đầu tinh
sư thái nhàn nhạt nói
– ta đã cảm thấy khí tức của nó từ khi đến đây, thật không ngờ dám theo dõi chúng ta
nói đoạn sư thái tiến lại chỗ con yêu thú kia, bốc một nhúm đất nhỏ liếm một chút liền nhăn mặt
– Ặc….đắng quá
Dương Vũ thấy vậy thì bụm miệng cười:
– sư phụ…cho dù người đói thì cũng không đến mức đó chứ
sư thái nghe vậy thì cũng không giận dữ, nói:
– ta đoán không sai, nó là đến từ hỗn độn giới
– hỗn độn giới???
Dương Vũ ngạc nhiên hỏi
– đó là cái gì vật sự phụ?
nghe vậy thì sư thái có chút lười giải thích, nhưng vẫn nói
lúc đó sau khi bàn cổ phân chia trời đất, có dùng một chiếc búa để quét hết hỗn độn linh khí để cho tam giới có được ánh sáng, sau đó những thể hỗn độn khí này tụ hợp lại với nhau sinh ra hỗn độn giới, tồn tại song song với trời đất
– vậy nó ở đâu vậy sư phụ?
Dương Vũ phấn khích hỏi tiếp, chỉ thấy sư thái trầm ngâm một lúc mới nói:
– ta cũng không biết, chỉ biết là nơi đó tồn tại vô hạn dị thần tà thú, sức mạng lấy được từ hỗn độn chi lực, uy lực thập phần cường đại, bất quá đó là thế giới một chiều, nên dù người ngoài không thể tiếp cận nhưng những tà vật kia cũng không thể trở ra
Dương Vũ nghe vậy thì ồ ồ gật đầu, suy nghĩ một chút lại thấy bất hợp lý hỏi:
– chẳng phải người nói chúng có hỗn độn chi lực cực kì cường đại sao, tại sao người lại dễ dàng giết một con như vậy?, vả lại tại sao nó có thể trốn thoát ra dương giới được?
sư thái nghe vậy thì cười ha hả, câu này hắn hỏi rất hay, cũng vì bả đang nói nói chính điều này với hắn
– tà vật cũng có nhiều loại, có loại có tu vi cường đại, có loại có những khả năng đặc biệt, giống con dạ đầu tinh này, nó có thể bế khí ẩn hình, thực chất nếu ta không có thông thiên nhãn thì cũng vô pháp nhìn ra chân thân của nó
ngập ngừng một chút lại nói
– còn về việc nó có thể ra thế giới này thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất là có người đã triệu hồi nó ra, đối thủ có thể triệu hồi được dị thú từ hỗn độn giới thì cũng quả thật không tầm thường.
trên đường đi, sư thái nói với hắn rất nhiều điều lý thú, thế nhưng vì cái bụng đói của hắn nên chẳng lọt được chữ nào vào đầu, cái thứ mà hắn nghe thấy duy chỉ có tiếng ùng ục trong bụng hắn
hơn nửa canh giờ sau thì sư thái nói đã đến nơi, thấy trước mặt là một đạo quán bên ngoài biển đề ba chữ lớn ” Ngũ Tiên Quán” nhìn qua có vẻ khá sang trọng, bên ngoài cửa là hai tên đạo sĩ mặc đạo bào xanh lam, tay cầm đào mộc kiếm đang thủ thế
trong lòng sư thái hài lòng không ít, Ngũ thượng tiên nhân đúng là có nhiều kì tài, phái thẳng hai chân nhân ra chỉ để canh cổng, liền tiến lại hai người bọn họ, chắp tay hành lễ nói
– bần đạo Liễu Giao tiên tử xin đến dự hội, phiền hai chân nhân vào bẩm báo dùm một tiếng
hai tên đạo sĩ nhìn một sư thái một con nít dắt díu nhau thì cười khinh miệt, một tên hắng giọng nói:
– chẳng hay môn đồ của tiên tử đâu? đừng nói với ta là thằng bé này nhé.
liễu giao sư thái cũng chẳng nói nhiều, gật gật đầu tỏ vẻ xác nhận, hai tên đạo sĩ kia thấy vậy thì nhìn nhau cười tủm tỉm, một tên hành lễ rồi chạy vào trong, hồi lâu sau mới thấy đi ra nói với sư thái:
– mời vào.
liễu giao sư thái cùng Dương Vũ dắt nhau đi vào, thấy bóng hai bọn họ đã đi xa, hai tên chân nhân kia nói chuyện với nhau:
– này, ngươi nghe đến tên liễu giao tiên tử này chưa
– chưa từng nghe qua
tên kia cười khinh khỉnh đáp
– cái gì mà tiên tử, có con lớn từng ấy mà còn dám vác mặt tới đây, quả thực là bại hoại