Búp Bê Tử Thần

Chương 8


Bạn đang đọc Búp Bê Tử Thần – Chương 8

Đã là cuối thu. Không khí se se lạnh và đừng đàn chim bắt đầu bay về phương Đông tránh rét.. Cây cối trong khuôn vườn nhà Vier đã chuyển gần hết thành màu vàng, thỉnh thoảng lại có một cơn gió quét qua, cuốn theo những chiếc lá. Nước hồ trở nên lạnh ngắt, tưởng chừng sắp đóng băng cả rồi. Ấy vậy mà vẫn có một kẻ rỗi hơi đang ngồi nghịch nước – Ju.
Chỉ ba ngày nữa thôi, chàng sẽ phải cùng Vier đi tìm Han – Kẻ nắm giữ kí ức của chàng. Chắc chắn đây sẽ là một chuyến đi khó khăn nếu gã ta không chịu giao ra ” kí ức ” mà chàng đánh mất, Vier bảo vậy.
Cuộc đời thật lắm chuyện trái ngang, kẻ muốn bình yên thì lại chẳng được yên bình, kẻ muốn được mạo hiểm thì suốt ngày phải quanh quẩn bên bốn bức tường. Ý nghĩ đó khiến chàng bật cười, rồi nụ cười bỗng lập tức trở thành cái méo miệng khi chàng thấy Vier đang từ từ tiến đến : Chàng vẫn không ưa nổi con búp bê này – quá lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhận thấy sự khó chịu ở Ju, nhưng Vier mặc kệ, nàng vốn không thân với Ju là mấy ( mặc dù Ju do chính tay nàng chăm sóc ), rồi nàng thản nhiên ngồi xuống cạnh Ju, tìm kiếm chuyện để nói.
_ Ngươi không lạnh à? – Nàng hỏi.
_ Không, còn cô ? – Ju nói.
_ Búp bê làm gì có cảm giác. – Vier hờ hững đáp.
Im lặng.

Ju có vẻ hối hận vì trót lỡ miệng, làm tổn thương người ta, nhưng vẻ hối hận đó lập tức biến mất sau câu nói tiếp theo của Vier :
_ Đùa đấy, Ta gần như là một con người hoàn chỉnh rồi. Làm gì có chuyện không có cảm giác ! Ngốc như ngươi mới không biết thôi – Nàng cười.
_ Ê ! Cô bảo ai ngốc !?
_ Chẳng những ngốc mà còn khó tính nữa.
_ Quá đáng thật. – Ju nói kèm theo cái liếc mắt chết người.
_ …
_ Nhưng nếu như thế… Lúc bị Ginryo tấn công, cô cũng đau chứ ? – Chàng đột nhiên nhớ ra.

_ Không hẳn vậy, Ginryo yếu xìu hà. – Vier nói, giọng pha một chút…Tự cao.
_ Giả tạo quá.
_ Ngươi nói ta giả tạo cái gì ?
_ Rõ ràng là đau mà. Lúc đó ta cảm nhận rất rõ nỗi đau của ngươi.
_ …..
Ừ, quả thật rất đau. Nhưng Vier luôn sống khép kín như vậy từ sau cái chết của Tử Thần. Con búp bê vốn được hưởng cuộc sống sung túc là thế, giờ lại phải liều mạng bảo vệ chàng trai mười lăm tuổi ( Nói thế thôi chứ thực tế là không có tuổi ^^ ) Đúng là ở đời có ai biết được chữ ” ngờ “….
Mặt hồ phản chiếu cái bóng méo mó của hai con người đang ngồi cạnh nhau, họ im lặng nhìn mặt trời dần khuất sau dãy núi, tất cả bình yên lạ lùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.