Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 71
TẤT CẢ VÌ YÊU
Chưa đây một ngày sau, các mặt báo nổi tiếng ở Tokyo đã nhanh chóng đăng tin: Tổng giám đốc Công ty Nero sẽ đính hôn với Tiểu thư độc nhất nhà Hanagakushi vào Thứ bảy tuần này! Quả là một tin tức vô cùng nóng hổi, nó không những gây ra những xì xào bàn tán bên phía các cổ đông của Công ty Nero, mà lại còn đem đến cho Mike Kintaru không biết bao những lời dè bỉu, trách móc – đặc biệt là từ phía Lê Ni Na và những người bạn của Phương Kim My.
– Anh có thể đối xử với Kim My như thế này hay sao? – Ni Na thẳng tay ném tờ báo mới ra lò vào mặt Mike, ngay giữa đại sảnh Công ty Nero – Trong lúc nó mất tích, anh có thể thản nhiên cử hành hôn lễ sao? Anh có còn là con người không, Mike Kintaru? Anh có biết vì anh Kim My đã đau khổ thế nào, vậy mà anh vẫn vô tình như vậy?
Nói một hồi thấy Mike vẫn không có động tĩnh gì, Ni Na tức khí lao vào đánh thùm thụp vào ngực anh, vừa đánh vừa khóc rất nhiều. Nhỏ mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh, mặc kệ những lời khuyên can của Tiểu Thiên và Ah Lee đang đứng bên cạnh; hôm nay, nhất định nhỏ phải dạy cho tên đáng chết không có nhân tính này một bài học, bắt hắn nhất định mở mắt thật to mà nhìn đời cho kĩ, phải thấm thía đủ những đau khổ mà bạn thân nhỏ đã phải chịu trong suốt thời gian qua.
– Anh có biết vì anh mà ba năm qua… – Ni Na cố kìm tiếng nấc, nắm tay vẫn không ngừng đập mạnh vào bả vai Mike – Anh làm sao hiểu được, từ một Phương Kim My dù nợ nần chồng chất nhưng lúc nào cũng yêu đời, lúc nào cũng nở nụ cười; chỉ vì một thằng khốn như anh mà ba năm qua, một Phương Kim My vốn dĩ luôn đáng yêu như vậy đã trở nên trầm tính hẳn, nó không còn thích ăn kem nữa, không còn thích cười một cách thật lòng… Trước mặt người khác, nó lúc nào cũng giả bộ cười đùa, nhưng ai mà chẳng biết tối nào nó cũng lôi sợi dây chuyền ra ngắm rồi khóc một mình…
“Ni Na à, kia có phải là…”
“Mày nói gì vậy Tiểu Kim My?… Kìa, mày chạy đi đâu đấy? Kim My!”
– Từ ngày anh bỏ đi, nó nhìn đâu cũng thấy anh, nhìn ai cũng chỉ thành một Mike Kintaru. – Ni Na bồi hồi nhớ lại những góc kí ức của ba năm trước, nhớ về một thời Kim My hoảng loạn, quả thật rất đáng sợ – Anh làm sao hiểu cảm giác của nó mỗi khi thấy ai đó giống anh lướt ngang qua, nó liền chạy đuổi theo đằng sau, để rồi cuối cùng cái nó nhận được là gì…
“Không… Không phải là Mike sao?”
“Mike nào, cô bị điên hả? Mau buông áo tôi ra! Buông ra!”
…
“Ni Na, hôm nay tao lại nhầm anh ấy với một người khác… Có phải tao bị điên rồi hay không?”
“Kim My, sao mày lại ngốc như thế chứ?”
– Anh làm sao biết được mỗi lần đi xe buýt, nó đều ngoái nhìn sang bên cạnh, cười một mình để rồi khi có một người khác ngồi vào nơi đó, nó đã khóc không thành tiếng… Những lúc đi ngang qua nơi nó và anh đã từng đến, nó đều đứng nhìn ngơ ngẩn, vô thức nước mắt cũng chảy ra… Anh làm sao biết được, vì lúc đó anh còn đang bận ở bên một người khác. Còn bận cười đùa, tạo dựng tương lai… Anh vốn dĩ chẳng hề coi Phương Kim My ra cái gì!
Ni Na càng đánh càng hăng, lực của nắm tay nhỏ giờ rất mạnh; nhưng Mike vẫn đứng nguyên ở nơi đó, ánh mắt anh dường như chẳng hướng vào đâu cả, lặng lẽ…
“Mike… Mike, sao anh cứ nhìn ra chỗ cô gái đó vậy? Bộ quen hả?”
“Mái tóc… rất giống…”
“Giống ai?”
…
Mái tóc dài với những sợi tóc đen mềm, rất giống Búp bê tóc đen!
“OWW! Chuyện lạ, chuyện lạ!”
“Gì mà hét ầm lên vậy Myu-chan?”
“Yuki-chan à, bộ không thấy bữa nay onii-chan ăn kem sao, mà lại còn là vị vani nữa? Chẳng phải ảnh ghét nhất đồ ngọt sao, hôm nay ăn kem, thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây mà…”
“Phải ha… Sao tự dưng Mik-kun thích ăn kem vậy?”
…
Chỉ là vì trong vô thức, bất giác nhớ đến em…
– Tại sao, tại sao Kim My lại ngốc nghếch như thế chứ? Tại sao nó lại dành tình cảm ột người như anh? Anh chết đi, đồ khốn… Chết đi và trả lại Kim My cho tôi, trả nó lại đi! – Ni Na khóc rống lên, nước mắt như mở vòi mà chảy mãi không cạn.
Mike khẽ nhắm hai mắt lại, anh im lặng lắng nghe tiếng con tim ai đó đang đập. Chẳng phải anh đã quyết định rõ ràng rồi hay sao? Để cứu Phương Kim My, thì dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, anh cũng không màng… Nghĩ vậy rồi, Mike đẩy Ni Na ra khỏi mình, anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nhỏ và hai người bạn bên cạnh:
– Các người hãy cút hết đi! Để tôi yên!
– Anh còn dám… – Ni Na vùng lên, quyết định sống mái với Mike một phen; nhưng do có cánh tay của Tiểu Thiên chặn lại nên nhỏ đành ngắc ngứ – Sao, sao lại cản tôi chứ?
– Chúng ta về thôi. – Tiểu Thiên không cười cũng chẳng giận, thanh âm nhất mực ôn hòa – Nói chuyện với một người bảo thủ như anh ta, dù có dùng tới vũ lực, cũng chưa chắc anh ta đã chịu trả lời thật lòng.
– Nhưng… – Ni Na vẫn rất giận, nhỏ siết hai nắm tay lại thật chặt.
– Đúng đó, chúng mình cứ về thôi, ở đây nói mãi cũng đâu mang Kim My về được. – Ah Lee khuyên nhủ – Mình đã nhờ một vài tay chân của ông già đi tìm, chúng ta cứ về kí túc xá đợi tin đã…
Biết mọi người có lí, Ni Na đành nhẫn nhịn quay đi, không quên buông lại một câu:
– Tôi cầu mong cho anh chết đi, đồ vô nhân tính.
Đợi bóng hai cô gái khuất hẳn sau cửa kính dẫn ra bên ngoài đường, Tiểu Thiên mới chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Mike. Cậu thấy trong đôi mắt đó tồn tại một ngọn lửa mạnh mẽ, bất diệt; dường như ứng với tình cảm quyết liệt mà Mike đang dành cho Kim My hiện giờ, mãnh liệt không bao giờ tắt. Một đôi mắt kiên định và có hồn như vậy, lẽ nào không đáng để người ta tin tưởng hay sao?
– Tôi tin anh.
Tiểu Thiên khẽ nói, rồi cũng quay người theo đường hai cô gái vừa bước đi.
“Tin” – Chỉ một chữ thôi mà khiến Mike không kìm được lòng cảm kích? Giống như Thái Vũ, Tiểu Thiên cũng tin tưởng vào anh; tin rằng quyết định của anh là đúng đắn…
– Cám ơn.
“Meme à, ở bên anh như vậy, em có thực sự hạnh phúc không?”
“Ưm”
“Nhưng anh đã khiến em khổ nhiều rồi?”
“Ưm”
“Thế tức là sao, em cứ “ưm” mãi như vậy?”
“Thì tức là ở bên anh, em học được cách cảm nhận hạnh phúc sau những đau khổ. Tuy rằng yêu anh đau thật nhiều, nhưng em cảm giác hạnh phúc cũng chẳng hề thua kém… Em nghĩ bất kì ai khi yêu phải một người lạnh lùng, đáng ghét như anh, nhất định phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng hi sinh một thứ quý giá nào đó; vì họ biết rằng cái họ nhận được lại còn đáng giá hơn gấp trăm lần thứ phải bỏ đi!”
“Vậy khi yêu anh, em đã bỏ đi thứ quý giá gì rồi?”
“Trái tim em”
“Thế em nhận được lại thứ gì đáng giá hơn gấp trăm lần?”
“Trái tim anh”
Mike chợt nhớ lại: Ở một nơi nào đó, trong một lúc nào đó; anh đã hỏi cô những câu trên, và cô cười tủm tỉm trả lời anh… Cuộc sống khi ấy, vốn dĩ chỉ có tiếng cười.
* * * * * * *
Chiều thứ sáu, một ngày trước khi hôn lễ được cử hành. Một buổi chiều trời mưa tầm tã, mưa như trút nước, mưa như khóc thay cho cuộc tình của hai người…
– Cuối cùng thì cô vẫn thất bại, cô bé ạ.
Giọng đàn bà vô cảm vang lên, đủ biết chủ nhân của giọng nói lạnh lẽo này là ai.
– Ngày mai con trai ta sẽ cưới Yuki, thiết nghĩ cô nên chúc phúc cho bọn chúng. – Tiếng cười khúc khích, rõ ràng mang hàm ý mỉa mai.
Cổ họng Kim My phát ra tiếng gầm gừ, dường như cô đang cố hết sức để cất tiếng.
– Giờ cô hối hận cũng chưa muộn đâu. – Phu Nhân Kintaru tiến lại gần Kim My, dùng bàn tay với những chiếc móng được vẽ và sơn tinh xảo, khẽ khàng nâng cằm Búp bê tóc đen lên – Chỉ cần cô chấp nhận thua cuộc, đứng trước mặt Mike mà nói cô không yêu nó, ta nhắt định sẽ thưởng lớn cho cô.
Kim My không biểu lộ cảm xúc gì, môi chỉ mấp máy.
– Thật đáng buồn…
– Haha, cô đang tự than thân trách phận sao? – Phu Nhân không kiềm được tiếng cười – Đó cũng là cái giá cô phải trả cho việc xen vào chuyện của người khác, giống như con đàn bà ******** đó…
Nói đến đây, không hiểu sao gân xanh trên mặt và cổ Phu Nhân Kintaru đã nổi lên rõ ràng. Bà ta nghiến răng khi nghĩ tới tình cảnh của mình, quả thật cũng chỉ vì một ******** mà gia đình tan nát…
Ngày xưa lúc bà hành hạ con đàn bà đó, nó không những không chịu bỏ đứa con đang mang trong bụng, lại còn mạnh miệng tuyên bố dù nó có chết thì trái tim Hàn Mạnh Sơn cũng mãi mãi thuộc về nó. Đáng lẽ bà đã kết liễu đời nó ngay lúc ấy nếu không có sự can dự của chồng bà. Đồ khốn, ông ta dám đánh bà chỉ vì con tiện tì đó; lại còn sắp xếp cho nó ở trong một căn biệt lớn giữa lòng Hà Nội, hơn nữa còn lạy lục van xin người thân giúp đỡ nó sinh đứa con trong bụng ra…
Kasumi Kintaru này sinh ra đã là đương kim Tiểu thư của một dòng họ lớn, từ trước đến nay chưa từng nếm trải mùi đời, chỉ một lần duy nhất nguyện hiến dâng trái tim ột người đàn ông tên Hàn Mạnh Sơn. Bà đã yêu ông ta bằng một trái tim khao khát, hết lòng chiều chuộng ông và cố gắng làm một người vợ tốt… Vậy mà chỉ vì lí do bà không thể sinh con, ông ta nỡ đối xử với bà như vậy hay sao? Hay thực chất ngay từ đầu, người ông ta yêu đã không phải là bà? Ông ta cưới bà chỉ vì gia sản của dòng họ Kintaru, hay còn do một lí do nào khác nữa?
Phu Nhân lắc mạnh đầu, dường như không còn muốn nghĩ tới chuyện đó nữa. Dù sao thì hiện giờ, nguyện ước trước kia của bà cũng đã được thực hiện dù phải mang tiếng độc ác một chút, nhưng bà không muốn Yuki-chan rơi vào tình cảnh giống như mình… Cơn mơ màng của Phu Nhân bị tiếng ho của Kim My đánh thức, ngẩn ra mới thấy mình đang đối diện với cô gái Việt Nam có đôi mắt đen láy đầy mạnh mẽ và kiên định, chợt nhận thấy hoàn cảnh này có chút giống hệt với trước kia:
– Không, tôi nói buồn là buồn thay cho bà kìa… – Kim My cố kìm tiếng ho, tay ôm ngực rất chặt – Buồn cho bà vì bà có một người con hiếu thảo như vậy nhưng không biết nâng niu, trân trọng. Bà vốn dĩ chỉ coi Mike không khác gì một công cụ làm thỏa mãn mong muốn của bà, bà mặc kệ mọi cảm nhận của anh ấy, dù anh ấy thấy sao nhưng miễn làm bà vui lòng là được… Uổng công Mike đã luôn tôn trọng, yêu quý người phụ nữ mặc chiếc Kimono màu hoa đào, nhẹ nhàng, thanh thoát với mái tóc dài đen láy, trước mặt anh ấy múa điệu vũ “Tóc đen” vô cùng xuất thần; người mà Mike luôn mong muốn được gọi một tiếng “mẹ”… Tôi thấy thật tiếc cho cả bà và Mike!
– Hỗn láo! – Kèm theo câu nói là một cái bạt tai như trời giáng, trên má phải của Kim My còn hằn rõ năm vệt ngón tay đỏ bừng – Cô có quyền gì mà xía vào chuyện gia đình người khác? Hãy tự nhìn lại mình đi, cô chẳng khác nào đám cỏ ven đường để mọi người chà đạp và dẫm lên, cô chẳng có chút giá trị nào hết!
– Dù là cỏ cũng được, dù sao nó vẫn mạnh mẽ hơn bà. Dù có bị chà đạp hay dẫm lên, nó vẫn luôn ngẩng cao đầu mà sống…
Nói rồi Kim My vơ vội lấy mảnh thủy tinh gần đấy – hậu quả của việc cô ném bát cơm lúc sáng đập vào góc tường đối diện, khiến nó vỡ tan – rồi dùng nó cắt đứt mái tóc dài của mình, cắt đứt mái tóc cô đã nuôi bảy năm nay, và không ngày nào cô không nâng niu, giữ gìn nó.
– Mặc dù Mike thường khen mái tóc dài của tôi rất đẹp, nhưng tôi kì thực chẳng hề muốn có gì trên mình giống bà! – Kim My tuyên bố, bàn tay vì cầm chặt mảnh thủy tinh mà cũng rướm máu, như khóc thương ái tóc dài tội nghiệp.
Một lúc sau, trong nhận thức ngỡ ngàng của Phu Nhân Kintaru, trước mặt bà là một cô gái với mái tóc lỉa chỉa, không đều một chút nào; quần áo thì rách rưới, bẩn thỉu, đôi chỗ còn vương bùn đất và máu tươi… Nhưng dù có bị chìm trong một nơi toàn những điều đen tối như vậy, cô gái ấy vẫn phát ra những tia sáng thanh thoát, thật chẳng khác nào một thiên thần!
– Đồ điên, cô tưởng làm những chuyện này thì Mike sẽ đổi ý sao? – Phu Nhân lạnh lùng cười, kì thực trong lòng không tránh khỏi có chút cảm giác kì lạ.
– Tôi biết bà dùng tôi để uy hiếp anh ấy, cũng biết vì tôi Mike mới nhận lời… – Kim My bỗng nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt cong lại thành hình hai vầng trăng khuyết – Anh ấy đối với tôi như vậy, tôi còn mong gì hơn đây?
– Cô… – Phu Nhân Kintaru tím mặt.
– Nhưng chỉ xin bà, sau này làm ơn đối tốt với anh ấy một chút, Mike đã chịu khổ nhiều rồi. – Kim My yên lặng một lúc như lấy hơi, rồi cô khẽ khép hờ hai mắt – Và anh ấy… anh ấy cũng rất yêu quý bà như một người mẹ thật sự.