Búp Bê Tóc Đen

Chương 7: Cậu Học Trò Bướng Bỉnh


Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 7: Cậu Học Trò Bướng Bỉnh


Cô ơi , tình hình là em không học nổi.
Mắt em hình như không thấy chữ…
…Nó…
chỉ thấy mỗi cô thôi …
* * * * * * *
Suốt cả quãng đường , Kim My và bà Hoa không nói với nhau câu nào ; chỉ thi thoảng nghe loáng thoáng tiếng bà Hoa **** mấy tay thanh niên ** đởn vì hành động đi ẩu , cực thiếu cẩn thận của chúng …
Bất chợt khi hai người đi ngang qua một chiếc xe buýt , My bỗng nhớ đến Mike : ” Đã mấy ngày rồi Mike không đi chuyến xe buýt ấy , có chuyện gì với anh không nhờ ? “
Lúc My kịp dứt ý nghĩ cũng là khi chiếc Spacy phanh gấp lại trước cửa ngôi biệt thự có cổng sắt to oành :
– Cháu xuống bấm chuông đi !!
Bà Hoa ra lệnh cho Kim My , cô lại hơi thấy tự ái : ” Chẳng lẽ tôi là osin của bà sao ? “

Nghĩ trong bụng thôi chứ không dám nói ra miệng , Kim My lật đật làm theo lời bà Hoa như một con rối .
Lại một tràng các tiếng ” Ding dong ! Ding dong ! Ding dong ! ….” nổ ra , ngôi nhà vẫn im lìm như nhà hoang . Kim My thấy bực , vội nói :
– Đấy , cô thấy chưa ? Rõ ràng là em í không thík cháu hay sao ấy …
Chưa kịp hết câu , thì bà Hoa đã chặn ngay giữa họng Kim My :
– Nó kia kìa… – My nhìn theo hướng tay bà Hoa …
Từ trong nhà , một bóng con trai cao lớn bước ra …
* * * * * * *
– Thằng này … Mày làm gì đấy hả ? Sao lại để cô giáo chờ lâu thế chứ ?
Tôi thấy hơi ngại với từ ” cô giáo ” mà bà chủ vừa gọi , dù gì thì cậu em này kém tôi cũng có một tuổi thôi hà .
Vào nhà đã được gần 15 phút mà tôi chỉ nghe được mỗi tiếng của bà chủ . Tiếng bà ta to và the thé như xé vải đến nỗi mặc dù tôi có thấy cậu em kia cử động miệng mồm , nhưng nghe ra thì cứ như một đoạn độc thoại không có người trả lời ấy .
Tôi là người ngoài , thôi thì an phận nghe họ cãi cọ vậy ( vì dù có nói thì tôi cũng có biết gì đâu ) :
– Thôi , tại hôm nay có cô giáo nên dì tha không hỏi tội mày đấy , mày cứ thử để tái diễn thêm lần nữa xem…
Giọng bà chủ đầy dọa nạt , nhưng xem ra lại chẳng có tí miligram gì đối với cậu em kia ; mặt cậu ta vẫn nghênh nghênh , vênh vênh kiểu ” không sợ trời không sợ đất ” có phần dễ ghét nhưng cũng…dễ yêu…(_ _”) :
– Được rồi , hai đứa làm quen với nhau đi , rồi còn vào học nữa …
Bà chủ huých vai tôi một cái , tôi giật bắn mình , vội ậm ừ chào hỏi :
– Chào em …Chị là Kim My , em tên là gì ?
Cậu em liếc tôi một cái , rồi quay đi ngay , như không muốn bị tôi phát hiện ; nhưng rất tiếc là tôi đã nhìn thấy rồi :
– Vũ… – Một câu trả lời gọn lỏn , không thưa gửi , không chủ ngữ lẫn vị ngữ .
” Mình thật sự có từng quen biết con người láo lếu này sao ? ” – Ngay ấn tượng ban đầu đã tệ thế này , lại thêm hôm qua bị bỏ bom nữa ; tôi thật sự thấy nghi ngờ câu nói của bà chủ hôm nào : ” Cô chắc chắn là khi cháu gặp và nói chuyện rồi thì cháu sẽ nhanh chóng yêu quí nó thôi , thằng bé rất dễ mến … “

– Mày không nói chuyện nghiêm túc được à ? – Bà chủ lại nạt Vũ , cậu ta im như thóc , làm tôi cũng thấy hơi sượng .
Chợt , tiếng di động của bà chủ vang lên , nghe giọng bà như có chuyện gấp lắm :
– Được rồi , tôi sẽ đến ngay …Được rồi …Anh cứ ở nguyên đó nhé …
Vừa dứt câu , bà chủ đóng cụp nắp điện thoại lại , nói với tôi và cậu cháu quí tử của bà :
– Thôi được rồi , thế hai đứa bắt đầu học đi nhé…Cô có công chuyện ở tiệm bánh … – Bà chủ vớ vội lấy cái mũ bảo hiểm rồi chạy ào ra ngoài cửa , vẫn không quên gióng theo một câu trước khi đi – My ơi , tí học xong có muộn thì nhờ thằng Vũ đèo về nhớ !
Nghe câu đấy của bà chủ mà tôi đờ người đi trong chốc lát…
* * * * * * *
Tình hình là bây giờ tôi đang ngồi chơi xơi nước lọc , trong khi học trò của tôi thì vùi đầu vào đống sách Tiếng Anh lớp 11 ( mà thật ra toàn là kiến thức lớp 12 ) :
” Haha , cho chít , ai bảo lúc nãy dám hỗn với tôi cơ ??? “
Tôi vừa tự cười thỏa mãn vừa lén liêng liếc sang thằng nhóc bên cạnh , xem khuôn mặt khổ sở của nó kìa…
Mặt nó dãn dần ra ột nụ cười , hai mắt nó nheo lại , đầu hơi lắc …
” Hả ? Đó có phải là gương mặt của một kẻ đang bí không làm được bài không ? ” – Tôi tự hỏi mình trong khi nó cười tươi như hoa mùa xuân , đẩy chồng bài tập về phía tôi :
– Cô , em làm xong rồi …

Trời đất , nhìn nó kìa : ” Liệu đây có phải là người hai mặt không ? Lúc nãy có bà chủ ở đây thì vẻ mặt lạnh lùng như băng , bây giờ khi chỉ còn mỗi tôi thì nụ cười như nắng mùa xuân đó là sao chứ ? ” .
Tôi bỗng thấy hơi sợ , chẳng lẽ đây là một tên biến thái giang hồ hay sao ?
Tôi vừa nghĩ vừa lôi bài nó ra xem …Loay hoay chấm chấm đựợc vài phút , tôi lặng người nhìn con 10 đỏ chót trên tờ giấy kiểm tra của nó :
– Em… – Tôi ấp úng , như không còn tin vào mắt mình – Em làm đúng hết các đề này rồi…thì còn thuê gia sư làm gì…
Tôi quay sang Vũ , cậu vẫn cười cười nheo mắt nhìn tôi :
– Sao ? Cô thấy em có giỏi không ? – Cái bản mặt nhơn nhơn làm tôi thấy ghét – Àh , thật ra hôm qua em có ở nhà đó …Đứng hai tiếng dưới cái trời đó chắc mệt lắm cô nhỉ ?
– Hai thái độ một trời một vực đó là sao ? – Tôi quát lên – Cậu đang định đùa tôi à ? Cậu cho tôi là học sinh đi làm việc thì buồn cười lắm sao ?
Đến giờ phút này thì tự trọng không cho phép tôi nhẫn nhịn nữa , rõ ràng là cậu em này và bà chủ đang có ý trêu đùa tôi :
– Tôi đến đây để dạy cậu học , chứ không phải đến làm con rối cho cậu giật dây…Thật là…
Tôi vừa nói vừa vơ hết sách vào cặp , đang định đứng lên thì …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.