Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 65
Chúng tôi đặt chân đến Honshu là lúc trời sẩm tối. Dù rất mệt vì vừa mới đi tàu nhưng tôi vẫn hí hửng bắt Mike dẫn ngay tới Công viên Takato Joshi ở Nagano để ngắm hoa. Vậy là cuối cùng tôi sắp được nhìn thấy Đạm Mặc Anh và Thác Anh rồi! Ý nghĩ đó làm cả người tôi sướng run, tôi chạy như bay về phía trước – vừa chạy vừa vẫy tay với Mike:
– Anh à, đi nhanh lên! Sao anh chậm quá… Nhanh lên anh!
Bất chợt, tôi nhìn thấy một tia sáng kì lạ phát ra từ đôi mắt nâu của Mike, rồi anh hoảng hốt hét lên:
– Meme, cẩn thận đằng sau!
Nhưng khi tôi còn chưa kịp định thần nhìn xem rốt cuộc có cái gì ở sau lưng mình thì “rầm” một tiếng – tôi ngã oạch ra đất. Ôi, nhục chết mất thôi… Tôi khóc thầm trong lòng, không ngớt rủa cục gạch đáng chết ở đâu hiện ra. Mèn ơi, liệu có ai đang nhìn tôi không nhỉ? Xấu hổ đến chết mất, lớn đến từng tuổi này rồi mà còn chụp ếch như trẻ con…
– Em có sao không? – Mike vội vã chạy tới bên tôi, dùng đôi tay mạnh mẽ của anh kéo tôi dậy – Em xem rốt cuộc có bị đau ở đâu không? Anh đã bảo rồi, đáng lẽ em không nên hấp tấp như thế… Hoa thì để mai ngắm cũng được, với lại hiện giờ có phải mùa hoa đào nở đâu mà phải vội thế.
Mike không ngớt trách mắng tôi, tự dưng tôi thấy mình giống như một đứa con hư đang bị người bố dữ tợn dạy ột bài học. Nghe anh nói cả tràng mà tôi cứ im thin thít, sao vậy chứ, Kim My oai hùng một thời không sợ trời không sợ đất (chỉ sợ ma ==”) đâu rồi? Đầu tiên tôi cũng định gân cổ cãi lại cơ, nhưng nhìn thấy giọt mồ hôi lo lắng của anh ấy, tôi lại không nỡ. Thế là mặc kệ người đi đường có nhìn ngó và xì xào gì không, chúng tôi – một mắng, một im – cứ tiếp tục công việc mình đang làm. Sau một hồi nghe Mike mắng vốn, tôi rốt cuộc chịu không nổi đành phải giả vờ xoa chân:
– Ưhm… – Tôi ho khẽ để phân tán sự chú ý của anh – Hình như… chân em bị trặc rồi?
Đúng là tôi cũng thấy cổ chân hơi tê tê, có lẽ là trặc chân thật.
– Đâu, để anh xem. – Mike nói rồi nhẹ nhàng nhìn xuống cổ chân tôi. Nhìn một hồi, rồi anh tự dưng xoay lưng lại phía tôi, dịu dàng nói – Lên đi, anh cõng em.
Trái tim tôi bỗng đập loạn nhịp, rồi tôi ngại ngùng quàng tay qua cổ anh. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Mike cõng tôi, nhưng không hiểu sao lần này tôi bỗng thấy trong lòng rộn lên một cảm giác bồi hồi khó tả… Mike cõng tôi, bước đi thật chậm như sợ tôi đau. Tôi nhìn vào gáy anh, thấy mặt dần đỏ lên vì mùi hương nam tính toát ra từ anh. Do dự một lát, cuối cùng tôi cũng quyết định ngả đầu lên vai anh, tự do tận hưởng cảm giác yên bình lúc này.
Khi Mike cõng tôi đi qua hàng ăn bên lề đường trong Công viên, tôi bỗng ngẩn người ra…
– Em muốn ăn đó anh! Em muốn ăn cái đó!
– Ôi, em thật mong lần sau em sẽ lại có dịp được đến đây ngắm hoa!
– Vậy anh hứa với em ! Sau này khi anh lớn, anh nhất định sẽ đưa em tới Nagano ngắm hoa anh đào! Em có đồng ý không?
– Anh nói thật chứ? Anh hứa nha , anh đã hứa rồi đấy!
Rồi tôi phì cười, tự dưng kí ức tuổi thơ từ đâu tràn về như dòng thác đổ xuống từ vách đá dựng đứng. Lúc ấy tôi mới bảy tuổi, là lần đầu bố mẹ dẫn tôi qua Nhật du lịch. Cậu bé con ngày ấy, chắc bây giờ đã lớn lắm rồi? Tự nhiên tôi nhìn xuống cái gáy quen thuộc của Mike, cũng trong tình thế này mười bốn năm về trước – cậu bé ấy không quản khó khăn đã cõng tôi khắp nơi đi tìm bố mẹ, lại còn khao tôi ăn cá viên chiên, cùng tôi lập một lời hứa rất đáng yêu… Tôi chợt ước: Ước gì người đó là Mike.
– Em xem… – Mike bỗng dừng lại, anh hướng mắt về quán ăn đó và nói – Quán ăn này mười bốn năm nay vẫn không thay đổi, vẫn giống như lúc anh và em còn bé.
Tôi thoáng sững sờ, rồi thấy sống mũi cay cay. Lẽ nào định mệnh lại an bài như vậy, Mike chính xác là cậu bé ngày ấy hay sao? Tôi không đáp lại câu nói của anh, chỉ lặng lẽ dùng hai cánh tay yếu ớt của mình ôm anh chặt hơn.
– Mười bốn năm trước chúng ta đã từng gặp nhau tại đây, em nhớ không? – Mike hỏi tôi, âm điệu trong giọng nói ẩn chứa xúc cảm dào dạt.
Tôi khe khẽ gật đầu.
– Còn nhớ lúc đó em rất hay khóc nhè, anh phải cõng em thế này này… Em búi tóc rất xinh, lại tham ăn, thường tranh thủ lúc anh ngắm hoa mà ăn hết cá viên chiên… – Mike nói từng câu rời rạc, chẳng ăn nhập gì với nhau, giống như anh đang tua lại đoạn băng kí ức giữa hai chúng tôi vậy – Khi ấy trông em rất mỏng manh, anh thực sự không kìm được lòng muốn bảo vệ em, muốn cùng em trở lại đây khi chúng ta lớn.
Mike vừa hồi tưởng lại chuyện cũ, vừa chậm rãi cõng tôi đi ngang qua các cây đào có màu hồng phấn rất đẹp. Sắc hoa bay lả tả trong không trung, một mùi hương dìu dịu bao lấy tôi…
– Lúc ấy, anh nghĩ chắc cô bé này có tâm nguyện gì đó nên mới muốn quay trở lại đây. Nhưng anh nghĩ mãi cũng không biết em cần gì.
– Anh vẫn nhớ chuyện này sao? – Tôi hỏi anh, mắt hướng về phía đền thờ nằm trên cao – Sao anh biết cô bé đó là em?
Tôi nghĩ có lẽ Mike vừa cười, vai anh hơi run lên một chút:
– Anh nhớ lại chuyện này lúc anh ở Việt Nam, khi mẹ em kể cho anh nghe việc em đã từng đến Nhật và lời hứa của chúng ta.
– Tức là trước đó anh đã quên em? – Tôi giả vờ hậm hực hỏi lại, ra chiều giận dỗi – Uổng công em lúc nào cũng nâng niu kỉ niệm đó như báu vật.
– Thật không? – Mike tinh nghịch hỏi lại – Vậy em cũng đoán ra cậu bé đó là anh chứ?
– Dĩ… dĩ nhiên. – Tôi cà lăm. Xin lỗi Mike, em đành dối anh một lần vậy.
Mike thở phảo một cái, hình như rất nhẹ nhõm.
– Vậy rốt cuộc tâm nguyện chưa đạt được của em là gì?
Tôi nhún vai, chỉ cho anh đền thờ ẩn hiện sau những bậc thang dài:
– Em muốn viết một điều vào tấm thẻ gỗ ở trên đó, để sau này có thể đọc lại. Trước kia vì em quá nhỏ, mẹ và bố không cho em viết, vì vậy em rất tò mò.
Mike nhìn theo hướng tay tôi, anh nói:
– À, trước đây anh cũng từng đến đây vài lần, mỗi lần tới đều bị Myu bắt viết một cái.
– Vậy sao, vậy anh mau mau lên đó đi. Em muốn biết anh đã nguyện cầu gì.
Tôi hối thúc Mike, anh cũng nhanh chóng cõng tôi leo lên từng bậc thang bằng đá, đôi chỗ đã bị nứt vỡ do thời gian. Vì đã khá muộn, mà cũng không phải là ngày nghỉ hay lễ tết, nên lượng khách trong đền rất ít.
Khi đứng trước bức tường treo đầy những tấm biển làm bằng gỗ, Mike đặt tôi xuống đất, tay vẫn không quên dìu tôi. Anh dùng những ngón tay thon dài của mình lật giở các tấm biển theo từng năm, được một lúc anh đưa cho tôi năm tấm biển. Tôi cầm chúng, lặng lẽ đọc từng dòng chữ được viết bằng tiếng Nhật rất nắn nót:
– Ôi trời, em chẳng hiểu gì hết… – Tôi than thở.
Bỗng dưng một tấm biển với dòng chữ viết bằng tiếng Việt đập vào mắt tôi, chỉ có tấm biển này là viết bằng Tiếng việt và thời gian là ngày mùng 3 tháng 4 của mười bốn năm về trước.
“Hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Hi vọng bệnh của Myu sớm khỏi.
Hi vọng được gặp lại Yêu tinh hoa đào.”
– Yêu tinh hoa đào..? – Tôi ngơ ngác nhìn anh.
– Vì lúc ấy em rất giống yêu tinh hoa đào. – Mike bật cười, vẻ mặt rất trẻ con.
– Hết Yêu tinh hoa đào lại đến Búp bê tóc đen… – Tôi bĩu môi – Anh toàn đặt cho em những nickname rất giống trong phim kinh dị.
Là tôi cố tình nói vậy thôi, nói như vậy để che giấu sự xúc động đang trào lên trong lòng mình lúc này. Cám ơn anh Mike à, cám ơn vì đã nhớ em, cám ơn vì đã gặp em và cho em cơ hội yêu anh… Cám ơn anh nhiều lắm.
– Đâu mà, anh thấy những cái tên đó đều rất hay… – Mike phản bác lại.
Tôi cười, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chạm vào má anh:
– Em không thích làm yêu tinh, cũng chẳng cần là Búp bê… Em chỉ muốn mãi mãi là Meme của anh thôi. – Nói xong mới thấy hai tai nóng bừng, tôi vội vàng lấp liếm – À, anh dịch cho em những tấm biển này đi, em muốn biết anh đã viết gì.
Mike thuận tay làm rối tung tóc tôi lên, hình như anh cũng đang ngượng ngùng vì câu nói của tôi.
– Đáng ghét… – Mike ghì tôi vào lòng anh, nói nhanh như cắt – Những gì anh muốn nói đều bị em chiếm hết rồi. Có phải em có siên năng lực không hả? Tại sao lại cướp lời anh chứ?
Tôi vòng tay ôm anh, miệng toe toét một nụ cười hạnh phúc.
Trước khi đi, tôi cẩn thận treo lại từng tấm biển trước kia của Mike về vị trí cũ. Không quên treo thêm tấm biển mới viết của mình và của anh.
Lúc đi xuống, Mike cứ liên tục hỏi đi hỏi lại xem tôi đã ghi những gì trong đấy. Và rằng chỉ ngay ngày mai thôi anh sẽ quay lại đây để đọc nó, tôi tiện tay cú cho anh một phát vào đầu, miệng liên tục nói anh không được chơi ăn gian. Phải để lần sau cùng tôi quay lại mới được giở lên, nếu không nhất định tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Chúng tôi cùng tôn trọng không đọc tấm biển của đối phương, nhất định phải đợi năm năm nữa mới quay lại.
Trên taxi rời Công viên Takato Joshi để tới nhà Mike ở biển Honshu, tôi và Mike đan chặt tay vào nhau:
– Anh nói xem, liệu chúng ta có kịp ngắm mặt trời mọc trên biển không? – Tôi hỏi trong khi ngáp dài mấy cái.
– Chúng mình vẫn còn nhiều thời gian mà, giờ em hãy ngủ đi.