Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 46
NHẬT BẢN
Một đất nước xa lạ .
Những con người xa lạ .
Nhưng không hiểu sao …
Em thấy nó thật gần gũi và quen thuộc .
* * * * * * *
Sân bay Nội Bài .
Ngày 20/2 .
Mới đó mà hai tuần đã nhanh chóng trôi qua . Hiện giờ tôi , Ni Na cùng người nhà của hai đứa đang có mặt ở sân bay để thực hiện cuộc đưa tiễn cảm động , đầy nước mắt .
Cái Na nhất định đòi chị Vy mua cho bằng được cái Laptop vaio , và cuối cùng thì hôm trước ước mơ của nó cũng thành hiện thực ; nên bây giờ trông vẻ mặt nó tươi tỉnh lắm , chẳng thấy đau buồn gì khi sắp phải xa gia đình .
Tôi cũng vậy . Vì tôi biết , có phải tôi đi đánh bom khủng bố nhà băng hay đi kháng chiến đâu ; tôi đi rồi sẽ trở về … Tôi biết vậy nên không buồn . Hơn nữa , tính tôi sinh ra cũng đã mạnh mẽ rồi , việc xa gia đình trong khoảng thời gian hai năm không phải là chuyện gì đó quá kinh khủng và tồi tệ đối với tôi .
– Con đã mang đủ hành lí chưa Kim My ? – Mẹ nắm lấy tay tôi .
– Mẹ à , hành lí đã chuyển qua bên đó từ hai ngày trước rồi … – Tôi cố gắng trấn tĩnh mẹ , hình như mẹ có vẻ căng thẳng và lo lắng lắm .
– My à … – Mẹ tôi vẫn nài nỉ .
– Con đi rồi về mà mẹ … – Tôi cố gắng giữ giọng mình theo cách bình thường nhất mà nó có thể , dù gì giây phút chia tay cũng làm tôi muốn bật khóc – Mẹ ở nhà , nhớ phải tự chăm sóc bản thân . Mẹ nhắn bố là không nên làm việc quá sức , con vẫn còn một chút tiền tiết kiệm để trong tủ học … Bảo các em giữ gìn sức khoẻ và cố gắng học hành .
Mẹ tôi bật cười , rồi ôm chầm lấy tôi :
– Con bé này , rốt cuộc ai mới là mẹ đây ?
– Hi , con là bà mẹ trẻ mà ! – Tôi bông đùa , hít thật sâu mùi hương vương trên áo mẹ .
” Xin thông báo : Quý khách đi Nhật bay chuyến 10h , tập trung ở cửa số 2 … Xin thông báo …. “
Nghe tiếng cô phát thanh viên , tôi nhẹ nhàng buông mình ra khỏi vòng tay mẹ . Từ hôm nay , tôi thực sự phải xa mẹ và tự lập rồi :
– Con phải đi đây ! – Tôi cười tươi với mẹ , vẫn cố kìm nén giọt nước mắt đang chực trào ra .
– Em cũng phải đi đây chị ! – Cái Na cũng nối gót theo sau tôi , giọng nó nghèn nghẹn – Cháu chào bác !
– Em chào chị ạ ! – Tôi quay sang chị Vy , chị vẫn luôn hiền lành và trong sáng như một thiên thần .
– Vậy hai đứa đi cẩn thận ! – Mẹ tôi và chị Vy cùng đồng thanh , và cùng vẫy tay tạm biệt tôi với cái Na khi hai đứa lê bước đến cửa số 2 theo lời cô phát thanh viên .
Vì vừa Tết xong nên sân bay không đông lắm , chúng tôi có thể dễ dàng mò ra được cửa số 2 và xếp hàng theo lời hướng dẫn của anh bảo vệ . Chỉ còn vài phút nữa thôi là tôi thực sự phải xa nơi này , xa Hà Nội – xa quê hương yêu dấu của mình , xa những người thân yêu và những kỉ niệm đẹp tôi luôn rất trân trọng và ghi nhớ trong tim …
Đúng là có mất đi mới biết giữ gìn , không ngờ vào giờ phút này tôi mới có thể cảm nhận hết được vẻ đẹp của non sông đất nước mình .
Nói thế nào nhỉ ?
Tim tôi , và cả thân thể tôi đang run lên …
Tôi hồi hộp quá !
– Cái tên quỷ này , nói không đến là không đến thật … – Ni Na rít lên , hiển nhiên người nó đang ám chỉ là anh chàng mà ai cũng-biết-là-ai-đấy .
– Ai bảo hôm qua mày làm căng quá làm chi ? – Tôi nhân lúc trêu chọc – Giờ xa rồi mới thấy nhớ , phải không ?
– Gì ? – Nó gắt lên với tôi , nhưng cái màu hồng hồng trên má nó kia là gì chứ ? Tôi biết tỏng nó đang ngượng ngùng rồi – Ai mà thèm nhớ tên đó ? Đúng là đồ quỷ , đồ Tinh Tinh lai giống vượn mà !
Tôi suýt nữa bật cười vì câu nói của Ni Na . Nào ngờ trước khi tôi kịp phát ra bất kì âm thanh gì , thì giọng nói lạnh băng của cậu ta đã vang lên :
– Bạn nói xấu tôi đấy à ? – Tiểu Thiên xuất hiện ngay sau lưng chúng tôi , và trên tay cậu ta đang cầm một chiếc vé máy bay .
Cả tôi và cái Na cùng cứng họng . Nhưng dĩ nhiên bạn tôi can đảm hơn tôi , nó nhanh chóng lấy lại tinh thần và lắp bắp :
– Cái … cái quái gì trên tay cậu kia ? – Nó chỉ vào tấm vé trong tay Thiên – Đừng nói là cậu cũng … ?
Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời :
– Dĩ nhiên , bố mẹ và em gái tôi đang du lịch ở bên Nhật .
Và giây phút đó , tôi rốt cuộc cũng hiểu các từ ” bất ngờ ” và ” trùng hợp ” có nghĩa là gì .
Amen !
Chúa nhân từ , hãy phù hộ cho con người nhỏ bé – là con – Phương Kim My này !
* * * * * * *
Tôi cũng không rõ thời gian đã trôi qua là bao lâu .
Chỉ biết rằng hiện giờ tôi và cái Na đang có mặt ở sân bay Narita thuộc thủ đô Tokyo của Xứ sở hoa anh đào . Trời đất , tôi như chết lặng khi nghe những tiếng xì xà xì xồ bên tai mình . Quả nhiên việc không hiểu ngôn ngữ của nhau là một chuyện rất đáng sợ , cứ có cảm giác như mình là người duy nhất bị lạc ra ngoài Thế giới vậy .
Nhưng dẫu sao hiện tại , bên tôi vẫn còn có Ni Na và Tiểu Thiên . Có hai người này , tôi nghĩ chuyến du học của tôi sẽ ổn thoả cả thôi .
– Hai bạn ở trong kí túc xá à ? – Tiểu Thiên hỏi tôi khi ba đứa tôi lê bước ra ngoài sân bay .
– Ừhm , nhà trường đài thọ cả mà ! – Tôi cố gắng quên đi cảm giác mình là người ngoài hành tinh ban nãy – Nghe đâu trường này cũng có tiếng lắm , lại đẹp nữa !
Tiểu Thiên không hỏi gì thêm , cậu ta vẫy taxi cho hai đứa tôi và xì xà xì xồ gì đó với người lái xe . Xong đâu đấy , cậu ta quay sang tôi , tiếp tục giọng nói vô cảm :
– Tôi đã nói cho ông ta địa chỉ kí túc xá , giờ tôi phải qua chỗ nhà tôi một lát … – Cậu ta ngập ngừng , dường như có gì khó nói .
– Sao vậy ? – Ni Na nhổm lên , hình như từ nãy giờ nó đang mải suy nghĩ chuyện gì đó .
– Hai bạn thực sự sẽ không sao chứ ? – Cậu ta gãi má – Ý tôi là về chuyện giao tiếp …
Tôi thần ra giây lát , rồi phì cười vì không ngờ Tiểu Thiên cũng chú ý tới điều này .
– Không sao đâu , trường của tôi là trường Quốc tế ; nên chắc người trong kí túc xá cũng sẽ có người Việt thôi … – Tôi dừng lại giây lát để ngó xem biểu hiện của cậu bạn , nhưng thấy cậu ta vẫn chăm chú lắng nghe nên tôi đành tiếp tục – Hơn nữa , chẳng phải chúng tôi đã được cậu gia sư trong hai tuần hay sao ? Tôi không nghĩ điều đó là vô ích …
Tiểu Thiên không nói thêm gì , cậu ta chỉ ừ hữm trong cuống họng . Nhưng tôi không nói , cậu ta không nói , không có nghĩa là người thứ ba Lê Ni Na cũng chấp nhận câm lặng . Trước khi tôi và nhỏ bạn leo lên taxi , nó đã không ngần ngại mà hỏi thẳng Tiểu Thiên :
– Chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa chứ ?
– Tôi tưởng bạn ghét giáp mặt tôi lắm kia mà – Tiểu Thiên châm chích , có lẽ anh chàng đã nhận ra mình đang ở thế thượng phong .
– Tôi hỏi thật đó ! – Ni Na gắt , nhưng tôi biết đây là những lúc nó thực lòng nhất .
– Yên tâm ! – Tiểu Thiên với tay qua ô cửa sổ và xoa đầu Ni Na – Xong việc tôi sẽ tìm gặp hai bạn . Từ giờ cho tới lúc đó , cố mà giữ mình nhé ?
Và chiếc taxi nhanh chóng mang tôi cùng Ni Na hoà vào dòng người tấp nập trên đường .
Ni Na và Tiểu Thiên ?
Ây da , tôi chúc cho họ thành một đôi đó !
* * * * * * *
Công ty Nero là Công ty cổ phần duy nhất chuyên về lĩnh vực giải trí ở Nhật bản . Nói là Công ty cổ phần , nhưng thực chất nó được dựng lên bởi một tay ông Hàn Mạnh Sơn và gia tộc Kintaru . Từ ngày ông Hàn bị bệnh , Công ty bắt đầu có dấu hiệu đi xuống nên phải biến thành Công ty cổ phần để giữ vốn và đảm bảo sự an toàn cho Công ty .
Chủ tịch hiện tại của Nero là ông Hàn , nhưng người thực chất nắm mọi quyền hành trong Công ty là Tổng giám đốc Mike Kintaru . Kể từ lúc Mike Kintaru đảm nhận trọng trách Tổng giám đốc , Công ty Nero luôn gặt hái được nhiều thành công , vượt qua cả sự mong đợi của các cổ đông . Mặc dù tuổi còn rất trẻ , nhưng không ai dám nghi ngờ về năng lực làm việc và kinh doanh của Mike : Anh ta có một bộ óc thần kì , những phản xạ nhạy bén đối với công việc , anh ta sở hữu những đặc điểm của một nhà kinh doanh tài ba !
Có rất nhiều lời đồn về anh chàng này , vì thực sự vẫn chưa có ai nắm rõ về anh ta . Anh ta luôn trốn tránh các cuộc họp báo , thậm chí là cả phỏng vấn bình thường ; nên phần lớn người dân Nhật Bản không biết gì về anh . Các phóng viên của tuần san ” New days ” đã ân ái tặng cho Mike Kintaru một biệt hiệu : ” Chàng Hoàng tử bí ẩn ” .
3P.M .
Tổng Công ty Nero .
Tầng 37 . Phòng làm việc của Tổng giám đốc .
– Này Mik-kun , cậu lại lơ đãng rồi !
Thư kí Takara nhẹ nhàng khiển trách cấp trên của mình , dẫu sao quan hệ của hai người cũng từng là bạn thân , dĩ nhiên Takara cũng không sợ gì việc bị đuổi từ một người như Mike .
– Chuyện gì vậy ? – Mike hỏi , không hiểu sao anh cứ thấy hôm nay lòng mình nôn nao lạ thường . Dường như có một chuyện gì đó vừa xảy ra ?
– Chúng ta đang nói về việc chuẩn bị sao cho tập ảnh của Yul trong hè năm nay … You remember ? – Thói quen của Takara là thi thoảng chen thêm một vài câu tiếng Anh vô bổ vào sau câu nói của mình .
– Hừm … – Mike uể oải đáp lời – Cậu nói tiếp đi .
Húp xong ngụm cà phê cuối cùng còn trong li , Takara tiếp tục buổi thuyết trình của mình :
– Như tôi đã nói ở trên , bộ ảnh hè này chủ yếu diễn tả sự nhí nhảnh và đáng yêu của đôi tình nhân trẻ . Yul thì cậu biết rồi đấy , cậu ta sở hữu một gương mặt baby ; và chuyện chúng ta cần làm hiện giờ là tìm ra một nửa ” tự nhiên ” của cậu ấy .
Takara nhấn mạnh vào hai chữ ” tự nhiên ” – đủ biết yếu tố đó quan trọng với bộ ảnh đến nhường nào . Nhưng trong thời thế đảo điên , phụ nữ sống cùng dao kéo thế này ; lấy đâu ra một người con gái tự nhiên như Thiên sứ bây giờ ?
– Cậu có ý kiến gì không ? – Takara nheo mày .
– Tôi nghĩ chúng ta nên dựa vào cơ hội này mà quảng bá hình ảnh Yul … – Mike vừa nói vừa đứng lên – Cậu cứ cho đăng quảng cáo tìm người mẫu nữ , tiêu chuẩn thì cậu lấy sao cho phù hợp với Yul là được , không cần phải quá cầu kì đâu .
– Cậu đi đâu đấy ? – Takara vừa vuốt lại sợi tóc nâu của mình vừa hỏi .
– Hôm nay tôi có hẹn đi chơi với Yuki ! – Mike đi thẳng ra ngoài cửa mà không thèm ngoái lại nhìn , đủ biết anh ta đang đau đầu với bộ sưu tập mới như thế nào – Mai gặp lại !
Cánh cửa phòng mở ra .
– Mike … – Takara lẩm bẩm – Cậu vẫn luôn tự dày vò mình thế sao ?
Và cánh cửa khép vào .
Không tiếng động .
….
– Anh xong hết việc rồi chứ ?
Yuki tinh nghịch đứng chờ Mike ở ngoài cửa Công ty . Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu tím nhạt và đi bốt đen , thật xứng đôi với anh chàng đang khoác ple đen đi bên cạnh .
– Mới bắt đầu thôi … – Mike đáp .
Khi hai người đi dạo trên những con phố sầm uất của Nhật Bản , bất chợt Yuki nói :
– Tóc anh dài quá rồi … – Cô chạm nhẹ tay lên đuôi tóc anh .
Lúc này Mike mới chú ý , anh soi lại hình dạng mình phản chiếu trên chiếc cửa kính của nhà hàng đối diện . Mấy năm nay anh làm việc siêng quá , quên luôn cả việc cắt tóc . Giờ nhìn lại , mới thấy bản thân kì quái , giống như người rừng thì đúng hơn …
– Ừhm … – Anh tự cười bản thân – Tóc anh dài quá …
Nhưng chưa kịp nói hết câu , cả người Mike như chết lặng .
Phản chiếu trên chiếc cửa kính bóng loáng ấy , ngoài anh ra , còn có một hình bóng khác .
Đó là cô gái có mái tóc dài như tóc tiên , có nụ cười tươi sáng chói như ánh mặt trời …
Cô gái ấy , hình ảnh luôn khắc sâu trong tim anh ba năm qua … Phương Kim My !
– Yuki , em đứng chờ anh một lát !
– Mike , chuyện gì vậy ? – Yuki lo lắng .
Nhưng Mike không kịp trả lời , anh mải miết chạy theo bóng hình cô gái . Bóng dáng ấy lẩn khuất trong biển người mênh mông đang đi bộ trên đường và … biến mất .
Mike dừng lại , anh điên cuồng nhìn khắp xung quanh : Không có cô ấy .
– Lẽ nào vừa rồi là ảo giác ? – Anh lẩm bẩm .
Rồi anh quay lưng đi , không nhìn lại .
Có ngờ đâu chỉ cách anh vài bước chân nữa thôi , ẩn trong biển người đang vu vơ đi dạo ấy ; là một cô gái với mái tóc dài tết bím đang vui vẻ ăn kem . Cô gái ấy không ai khác chính là Phương Kim My – hiện giờ đang cùng bạn thân Ni Na đi đến kí túc xá của trường Quốc tế …
Người xưa có câu :
Có duyên xa tít chân trời cũng sẽ gặp Vô duyên ở ngay trước mặt cũng như không .
Điều này có đúng không ?Chắc chúng ta phải chờ mới biết được …