Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 40
Hôm qua trời nắng anh ạ .
Hôm nay trời cũng nắng lắm .
Ngày mai trời cũng sẽ nắng .
Ngày kia trời cũng sẽ nắng …
Nhưng nước mắt em sẽ chẳng bao giờ khô được .
Vì anh không phải là tia nắng của em …
* * * * * * *
Một đêm lại nhanh chóng qua đi .
Trời sáng .
Trong hơn mọi ngày .
Mike nhăn mày khi những tia nắng đầu tiên của ngày chiếu vào mặt mình . Anh quay người sang bên cạnh để lẩn tránh trò đùa đó của ông mặt trời , và anh phát hiện ra có một người đang nằm bên cạnh mình . Đó là một cô gái đáng yêu cuộn tấm chăn bông quanh người , hơi thở đều đặn như một chú mèo lười đang say giấc nồng .
À đúng rồi , chẳng phải đêm qua cô đã sang phòng anh để khoe giải thưởng và hai người đã trò chuyện suốt đêm đấy hay sao ? Anh không nhớ anh và cô đã cùng ngủ khì từ lúc nào , chỉ biết rằng hai người đã nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới bể – mặc dù thực chất chỉ toàn là lời của Meme . Anh đã cảm thấy rất vui , và anh ước rằng mình có thể nói chuyện với cô ấy mãi mãi …
Anh phì cười nhìn gương mặt cô lúc say ngủ : Hai mắt nhắm nghiền được che phủ bởi hàng lông mi dài , cái mũi nhỏ đáng yêu hơi hênh hếch , đôi môi mọng – dù trời đông hay ngày hè nóng bức – lúc nào cũng vương một màu mọng đỏ như bôi son dưỡng .
Anh vô tình chạm nhẹ tay lên cánh mũi cô – và hiển nhiên hành động này của anh đã làm cô mèo lười của chúng ta nhúc nhích , vẻ mặt hơi khó chịu . Nhưng ngủ say đến thế là cùng , Meme vẫn không chịu thức dậy .
Mike nhìn Meme thật lâu , giống như để khắc sâu gương mặt cô ấy vào trong tâm trí mình . Sau này khi về Nhật rồi , có lẽ anh sẽ không còn cơ hội được trông thấy gương mặt thiên thần của cô ấy nữa . Rồi anh nhớ lại hôm anh và cô vô tình phải vào trong khách sạn trú mưa , cô cũng ngủ say thế này , anh cũng lặng ngắm cô như thế này ; nhưng tình cảm của anh khi đó thì không như lúc này …
Mới chỉ chưa đầy một tháng thôi , mọi chuyện đã thay đổi như thế này hay sao ? Hình như trước đây đã từng có người nói với anh : Tình cảm không hề liên quan gì đến khái niệm thời gian .
Mike rướn nhẹ người lên và cúi thấp xuống gương mặt hồng hào của Meme , cụ thể và gần hơn thì là đôi môi của cô ấy . Rồi rất nhanh , anh giữ mình lại và nghĩ : ” Trời đất , mình đã qua tuổi dậy thì từ lâu lắm rồi ! ” . Nhưng trước khi anh kịp thoát khỏi tư thế ” dễ gây hiểu lầm ” ấy với Meme , thì một tiếng hét oanh vàng đã vang lên :
– Trời ơiiiiii ! Anh Mike định làm gì chị Kim My vậy ?? – Hiển nhiên tiếng hét đó xuất phát từ đứa em trai yêu quý của Búp bê tóc đen : Phương Thiên Nam .
– Ơ , anh … – Mike cứng họng , không nhúc nhích nổi một li .
Meme bị tiếng thét đó đánh thức , cô vươn vai một hồi rồi mở hai mắt ra mà nhìn . Sau khi nhìn xong tình trạng hiện giờ giữa cô và anh , Kim My hét không thành tiếng … Amen , amen , cầu Chúa tốt bụng phù hộ cho hai con người bé nhỏ và vô tội .
Hai mươi phút sau .
Tại phòng khách và đồng thời cũng là phòng ăn của gia đình ông Trung , có một đôi trai gái đang mặt mày đỏ lựng vì bị một thằng bé tra tấn bởi những lời phỏng vấn đầy khẳng định . Hai cô em gái trong sáng của Kim My vì không được tận mắt chứng kiến câu chuyện , nên chỉ biết nghe lời cậu em trai kể và tin một cách sái cổ :
– Trời , em chẳng dám tưởng tượng nếu em vào chậm mấy giây thì chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai anh chị nữa … – Nam tặc lưỡi .
– Bố mẹ đâu Vy ? – Tiểu Kim My đành đánh trống lảng , giọng ngon ngọt dễ … sợ .
Vy hất mái tóc ngắn của mình sang một bên , giọng nói cũng có phần châm biếm :
– Bố đi làm việc mà chị , chạy xe qua Vũng Tàu đó . Còn mẹ thì có chuyện gì với cô Tâm nhà bác Minh ấy , sáng sớm nay đã ra chợ rồi .
– Ờ , thế mà chị không biết – Kim My gật nhẹ đầu .
– Vì sáng nay chị vẫn còn trên giường với ” ai đấy ” mà … – Nói xong câu mỉa mai , thằng Nam ôm bụng cười phớ lớ làm Mike đã ngại nay còn ngại hơn .
– Thằng này , có mau ăn đi không hả ? – Tiểu Kim My đành giở thói côn đồ bấy lâu , giọng doạ nạt nghe mà sởn gai ốc – Ăn mau còn đi học nữa …
Nào ngờ vừa nói đến đây , Kim My ngây ra một hồi ; bỗng cô hét toáng lên :
– Chết rồi ! Đi học !! – Rồi cô cuống cuồng nhìn ngang liếc dọc , tìm bóng dáng chiếc đồng hồ thân quen – Á ! Á ! Bảy giờ kém năm rồi !
– Tại chị ngủ như heo chứ ai ! – Nam đế thêm .
– Sao không chịu gọi chị sớm hơn chứ ? – My đứng vội lên , tay với lấy cái cặp sách để ở đầu bàn ăn ; cũng may thói quen của cô là làm bài tập ngay tại bàn ăn nên lúc nào cặp sách của cô cũng ở đó – Mà các em cũng khẩn trương lên đi , muộn học hết rồi !
– Chị đi cẩn thận ! – Nguyệt Linh cười duyên , vẫy tay với chị gái .
– Nhớ khoá cửa cẩn thận đó ! – Sau khi buông xong lời nhắc nhở , Kim My phóng như bay ra ngoài đường .
Chết thật , nếu không nhanh lên thì nhất định ngày hôm nay mạng sống của cô sẽ bị bà Tổng giám thị cắt đứt . Ơn trời , chiếc xe buýt màu đỏ vàng vẫn dừng chân ở kia !
Nhanh lên , nhanh nữa lên !
– Bác ơi , chờ cháu với ! – Kim My khua khoắng chân tay loạn xạ hết cả lên .
Rồi đến khi cô đặt bước đầu tiên lên bậc thang dẫn lên xe buýt , do quá vội vàng mà cô bị trượt chân . Oh my dog , mới sáng sớm ra đã dùng mặt mình đo với đường đất ư ? Hu hu , kì này không phải Kim My bị bà Tổng giám thị cho lên thớt mà sẽ bị các bác sĩ phẫu thuật não cho lên bàn mổ mất … Superman ơi , Spiderman ở phương trời nào , mau xuất hiện cứu Búp bê tóc đen của chúng ta đi !
Thế rồi người Kim My rơi lưng chừng một khoảng , lại được một thứ gì đó mềm mại và ấm áp giữ lại . Theo như nhận thức mười tám năm nay khi làm con người , Kim My biết đó là tay con trai :
– Anh biết thả nào cũng có chuyện mà – My ngước mắt lên , và hình ảnh anh lại ngập tràn trong con mắt cô ; chân thực đến không ngờ – Đã nhắc em đừng vội vàng rồi …
– Anh biết không ? – Cô bỗng nói – Em đang nghĩ tới Superman .
– Anh là Spiderman mà – Mike nháy mắt tinh nghịch .
Cô cười toe với anh , mặc kệ tiếng bác tài đang gọi í ới .
Khi hai người đã yên vị ở hai ghế cuối của chiếc xe buýt , Kim My bắt đầu nhâm nhẩm một điệu nhạc vui vẻ nào đó . Cô hướng ánh mắt ra cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ , cố gắng không nghĩ tới gương mặt cùng ánh mắt có thể giết chết người của bà cô Tổng giám thị nếu tí nữa bà ta bắt trọn được hành vi trèo tường của cô (Amen) :
– Em đang nghĩ gì thế ? – Mike nhẹ nhàng vuốt lấy sợi tóc mai bị rơi ra ngoài của Meme và gài lại vào tai cô .
– Em đang nghĩ chiều nay chúng ta nên đi đâu đây – Cô trả lời , nụ cười vẫn không tắt trên đôi môi hồng .
– Em muốn đi đâu cũng được – Mike nói – Đây là dịp để chúc mừng em đạt giải Queen của trường mà . Anh nghĩ em nên rủ thêm các bạn .
” Bạn ? ” – Kim My vô tình nghĩ tới Thái Vũ , Thái Vũ có thể là bạn của cô được hay sao ?
Trong một thoáng , nỗi sợ tối hôm qua trong phòng y tế trường lại trào lên trong cô ; hành động và gương mặt Thái Vũ khi ấy , thực sự là làm tim cô đau như muốn xé nát cả lồng ngực … Thái Vũ , rốt cuộc cậu ấy định làm gì đây ?
Đúng rồi , còn cả chuyện về Mike mà Thái Vũ nói hôm qua nữa ; lúc ấy cô không để ý lắm , nhưng hình như là về chuyện Mike là anh trai bên Nhật của Thái Vũ , và rằng anh định dùng cô làm mồi nhử gì đó thì phải … Mike ? Có đúng là Mike không ?
Thật ra cô cũng đã đoán ra câu trả lời rồi phải không Kim My ? Ít ra cô cũng phải có sự suy đoán của một người bình thường chứ ? Mike không phải sinh viên thực tập hay gì đó , anh ấy là tổng giám đốc Công ty Nero danh tiếng … Kim My , cô có hối hận không đây ?
– Meme … Meme ! – Tiếng Mike vang lên bên tai Kim My , đánh thức cô khỏi những suy nghĩ miên man không mục đích – Em sao vậy ?
– Không … không sao ! – Kim My gượng cười , nhưng cô có cảm giác cơ miệng mình đang méo xệch – Bạn thì chắc để em mời sau , hôm nay em muốn đi chơi riêng với anh vì em cũng đang có chuyện cần nói với anh .
– Ừhm ! – Mike xoa đầu cô – Trưa nay tan học anh sẽ tới đón em .
Kim My ậm ừ trong họng , cô cũng không biết nên nói gì nữa .
Chiếc dây chuyền bằng bạc lủng lẳng trên cổ cô , cô cầu mong nó đừng lừa dối cô như người chủ đã tặng nó cho cô …
” Ông trời ơi , làm ơn hãy để mối tình đầu của con kéo dài một chút ; mặc dù con biết anh ấy sẽ không thuộc về con , sẽ chẳng thể ở bên con mãi … Nhưng con mong ông , hãy làm cho phép lạ xảy ra ! ” .
* * * * * * *
Tại trường THPT Kim Liên .
Giờ ra chơi .
– Sao hôm nay mày đến muộn thế ? Đã đỡ hẳn chưa , hôm qua mày làm tao lo quá …
Ni Na lê thân đến chỗ tôi , giọng nó cũng chẳng chút vui vẻ gì : ” Chắc lại cãi nhau với thằng Long rồi đây ? ” – Tôi nghĩ nhưng không nói ra ; rồi thả nào tí nữa nó cũng ca bài cải lương ” Bản tình ca mùa đông ” với tôi à coi .
– Ngủ quên ! – Tôi đáp gọn lỏn , mắt vẫn dán vào quyển sách Vật lí 12 .
– Có bị bà Khanh bắt không ? – Nó cũng hùa theo nghịch nghịch vài trang sách của tôi .
– Nếu có giờ tao còn đặng ngồi nơi đây được hay sao ? – Tôi vẫn chưa thèm nhìn nó , mặc kệ ngón tay nó cứ chọc chọc vào mu bàn tay tôi .
Im lặng một hồi , cái Na lại nằm bò ra bàn và nói :
– Ôi , đến giờ tao vẫn chưa thể tin được mày đã là Queen của toàn trường . Sao , cảm giác có gì khác lạ không ?
– Không – Tôi thở dài – Có nhiều người chào tao hơn thôi .
– Hi , rồi sau này mày sẽ biết được lợi thế của Queen ! – Ni Na nhéo má tôi , tôi cũng nhéo má nó ; hai con nhéo má nhau giống hai con khùng vừa mới trốn trại thương điên hôm qua quá – À mà nhắc mới nhớ , sao từ sáng tới giờ không thấy bóng dáng con nhỏ Tiểu Thư trời đánh thánh đâm vậy mày ? Không phải nó sợ quá nên bỏ trốn rồi chứ ?
Mà cũng đúng nha , từ sáng giờ tôi không thấy nó đâu : Không phải nó sợ tôi trả đũa nó đấy chứ ?
– Kì này phải cho nó biết mặt mày ạ ! – Ni Na hùng hồn tuyên bố – Con này không đánh cho thì nó không chịu làm người !
– Thôi , mình cũng bỏ qua đi – Tôi gấp quyển sách Vật lí 12 lại , tươi cười với cái Na – Nói thật , nếu không nhờ có Tiểu Thiên , có lẽ giờ này tao đã chết già trong phòng vệ sinh nữ vì bị Tiểu Thư hành hạ rồi …
Ni Na nghe thế liền tụt cả hứng , nó lại xụi lơ như con mèo lười nằm ườn ra mặt bàn . Được một lúc , nó ngước mặt lên nhìn tôi , ánh mắt gian manh hiểm độc cực :
– Ê , mày có nghĩ Tiểu Thiên thích mày không ?
Tôi nín thinh , chẳng biết nên đối đáp ra sao nữa :
– Tao nghĩ ngờ lắm à nha ! – Nó cười khì khì như khỉ – Mà sao từ sáng giờ không thấy anh Vũ nhà mình đâu hết vậy ? Hôm qua cậu ấy ở lại chăm sóc mày thay tao mà ?
Lại nhắc tới Thái Vũ , lại một lần tim tôi thấy đau nhói như bị ai bóp :
– Để tao thử gọi coi sao ? – Ni Na rút điện thoại ra , đang định bấm số thì tôi ngăn lại :
– Thôi , có lẽ cậu ta lại chán học đó mà – Rồi tôi tìm cớ đánh trống lảng – Mà mày kể tao nghe chuyện mày với thằng Long đi , dạo này chúng mày vẫn tốt chứ ?
– Lại nhắc tới đồ tồi ấy , hôm qua … – Ni Na như vớ được vàng , liền đem hết mọi chuyện ra mà xả xì-trét
với tôi . Nó nói đủ thứ chuyện , làm đủ mọi hành động khiến tôi lăn ra bàn mà cười ; dẫu sao chuyện của nó cũng giúp tôi quên đi phần nào nỗi buồn lúc này .
Thái Vũ , tôi thực sự xin lỗi !
Nhưng kì thực lúc này tôi không biết nên nói gì với cậu , cậu hãy hiểu cho tôi nhé !?
Rồi tôi lại chìm vào những mơ tưởng về kế hoạch đi chơi tí nữa với Mike .
Có lẽ sẽ vui lắm đây …
* * * * * * *
Mike đang đứng trước cửa phòng 012 của khách sạn Sanctos , anh nhấn chuông và chờ đợi cánh cửa được kéo ra từ từ . Nhưng không , phải rất lâu sau đó ; tiếng Yuki hổn hển mới vang lên sau cánh cửa gỗ mun màu nâu chì :
– Mi…ke …
– Yuki ? – Mike đẩy cánh cửa ra , và mắt anh long lên sợ hãi khi thấy hình ảnh cô gái bé nhỏ đang ôm bụng quằn quại trên giường – Yuki , em sao vậy ?
Mike lao vào trong phòng và ôm lấy Yuki , cảm nhận thấy từng cơn run rẩy của cô ấy :
– Em … đ…au … – Yuki nói không thành tiếng , nước mắt chan hoà hai bên má cô – ..b…ụng …
– Chờ một lát , anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay ! – Mike xốc Yuki lên lưng – Em đừng lo , sẽ hết đau ngay thôi !
Rồi anh cõng cô xuống sảnh khách sạn , vội vàng nói nhân viên khách sạn kêu taxi .
” Yuki , nhất định em không được làm sao đấy ! “