Búp Bê Tóc Đen

Chương 38


Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 38


Cậu bé con ấy trong trí nhớ của tôi , là một cậu bé có đôi mắt nâu thông minh rất sáng .
Cậu học trò ấy trong trí nhớ của tôi , là một người ra vẻ cộc cằn – nhưng thực tâm trái tim rất ấm áp …
* * * * * * *
– Tại sao anh lại làm như thế hả ? – Tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói choe choé của Tiểu Thư ở quanh đâu đây – Anh không thương em sao ?
– Em nghĩ anh không biết việc em mua người soát vé sao ? Em đã bảo người đó loại hai vé của Kim My ra đúng không ? – Ừhm , đây là tiếng của Tiểu Thiên … Tôi nghĩ vậy – Chính vì thương em nên anh mới không muốn em thắng bằng cách gian lận như vậy !
– Anh … – Hình như Tiểu Thư đang giận lắm , tôi có thể nghe thấy tiếng răng nó nghiến vào nhau kèn kẹt – Có mà anh thích nó thì có , đồ ngốc !
– Em thôi đi ! – Tiểu Thiên hét lại .
– Cả hai người cùng biến đi ! – Và giờ đích xác là giọng nói của Thái Vũ – Có để yên cho Kim My nghỉ ngơi không hả ?
Cái tên học trò đáng ghét này , lại quên thêm từ ” chị ” vào trước tên tôi rồi . Nhưng lúc này tôi chẳng còn hơi sức đâu mà mắng mỏ cậu ta nữa , hình như tôi vừa thiếp đi một lát thì phải ?
Chờ đến khi tiếng mở cửa vang lên – dấu hiệu thể hiện sự đi ra của hai anh em nhà họ Đặng – tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm , tôi cũng chẳng muốn nghe hai anh em họ cãi nhau làm gì . Và nhất là không khéo cái giọng the thé đó của Tiểu Thư sẽ làm bệnh tình của tôi chuyển biến nặng thêm … Amen !

– Họ đi rồi , chị còn muốn giả vờ ? – Thái Vũ tinh nghịch dí ngón tay vào trán tôi – Hay muốn Hoàng tử đặt nụ hôn thì Công chúa mới chịu tỉnh dậy ?
– Nếu để cậu hôn thì tôi thà chết già với mụ Phù thuỷ còn hơn … – Tôi thều thào đáp , cố gượng một nụ cười méo mó .
Gắng sức ngồi dậy , tôi ngó quanh quất khắp nơi và phát hiện ra đây là phòng y tế của trường . Bên ngoài khung cửa sổ , trời đã sẩm tối và ngọn đèn cao áp dựng ở cổng trường đang phát ra những tia sáng le lói – tôi nghĩ nó hoạt động không được tốt lắm , hay cụ thể là thời gian làm việc của nó cũng đã vượt qua giới hạn cho phép rồi :
– Tôi vừa bị làm sao vậy ? Mà cái Na đâu ?
Toàn là những câu hỏi bâng quơ không mục đích . Nhưng tôi chẳng biết nên nói điều gì với Thái Vũ ngoài mấy cái đó nữa . Không hiểu sao tôi bỗng thấy ái ngại ánh mắt của cậu học trò nhỏ – cứ như tôi vừa làm điều gì sai trái với cậu ấy vậy .
– Thiếu nước ! – Thái Vũ giơ hai tay làm vẻ đầu hàng – Nhà chị Ni Na có việc nên chị ấy phải về sớm … Thật ra chị ấy cũng muốn ở bên chăm sóc Kim My …
– ” Chị ” Kim My chứ ! – Tôi nhấn mạnh vào từ chị .
Thái Vũ bỗng yên lặng . Và không gian xung quanh hai đứa tôi như chùng lại .
Nhưng chỉ độ phát sau , Vũ lại tươi cười với tôi :
– Còn đây là giải thưởng của chị ! – Cậu ta ném cho tôi tập phong bì cùng một cái cúp bằng thuỷ tinh – Chúc mừng chị đã là Queen !

Tôi cười giả lả , nhận đống đồ đó bằng hai tay của mình . Hoá ra chiến thắng cũng không vui như tôi tưởng . Chỉ là thắng , rồi nhận quà , rồi nghe mọi người chúc mừng … Tôi bỗng thấy tất cả mọi thứ thật nhàm chán ! Mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa đối với tôi . Đúng , mọi thứ chỉ là vô nghĩa !
– Chuyện sáng nay hắn nói … – Thái Vũ tư lự , ánh mắt cậu ấy dán chặt xuống nền đất thô cứng – Chị thực sự đang quen hắn sao ?
– Ưhm … – Tôi gật đầu xác nhận , cớ gì tôi phải nói dối tình cảm của mình cơ chứ ?
– Còn … câu trả lời của em thì sao ?
Lần này Thái Vũ nhìn thẳng vào mắt tôi , kiên quyết không chịu rời làm tôi ái ngại quay đi . Tôi thực sự không dám nhìn thẳng vào cậu ấy … Vì tôi biết tôi đã làm cậu ấy đau lòng , nhất định câu trả lời của tôi sẽ làm cậu ấy bị tổn thương . Ôi , Thái Vũ ….Tôi phải làm gì với cậu bây giờ ?
– Chị mau nói đi chứ ! – Vũ gắt lên – Chẳng phải chị nói sau cuộc thi sẽ trả lời em sao ?
Tôi nắm chặt lấy tấm chăn mỏng làm nó nhăn nhúm lại . Chắc hẳn nó nhăn nhúm y hệt cái mặt của tôi bây giờ , khi tôi phải nén đau lòng rời bỏ một thứ tôi thương mến , để chọn ình một thứ thực sự còn quan trọng hơn mạng sống của tôi :
– Xin lỗi … – Tôi lí nhí – Thật sự xin lỗi …
– Tại sao chứ ? – Thái Vũ đau đớn nhìn tôi , tiếng cậu ấy khàn đặc lại – Tại sao không phải em mà là hắn ? Chị đã quen hắn được bao lâu ? Chị đã biết những gì về hắn ? … Hắn yêu chị bằng thời gian em chờ chị hay sao ? Kim My , chị hãy trả lời đi ? Tại sao chứ ?!!
– Thời gian không là gì trong tình yêu cả , Thái Vũ … – Tôi cố nén tiếng nấc dài , can đảm mắt đối mắt với cậu ấy – Thời gian tôi gặp Mike ít hơn thời gian cậu chờ tôi , không có nghĩa tình cảm của tôi đối với Mike kém hơn tình cảm của cậu đối với tôi … Cậu càng thích tôi bao nhiêu , cậu càng phải hiểu tình cảm của tôi đối với Mike bấy nhiêu chứ . Cậu có thể cho tôi ích kỉ , tôi chỉ biết nghĩ đến mình … Tôi , tôi cũng không ngờ là mình lại yêu anh ấy nhiều đến thế …

Tôi nói lảm nhảm như một kẻ tâm thần , mặc kệ Thái Vũ có hiểu gì hay không . Tôi cũng muốn bộc lộ nỗi lòng của mình lắm chứ , tôi cũng không muốn cứ phải kìm nén mãi như thế này . Tôi cũng muốn được thực sự là mình , không cần phải nể sợ hay lo ngại ai , tự tin chọn ình một người mà mình yêu thương …
– Nhưng đó chỉ là tình cảm của chị đối với hắn – Thái Vũ gằn giọng xuống , cứ như cậu ấy sợ nếu nói to , cậu ấy sẽ không kìm được mà lao vào bóp cổ tôi đến chết – Còn hắn đối với chị thì sao ? Hắn có yêu chị thật hay không ?
Tôi không trả lời câu hỏi của Thái Vũ , vì tôi không biết nên trả lời thế nào cho phải . Tại sao , tại sao chứ ? Tại sao ai cũng muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của tôi hết vậy ? Tại sao không để tôi yên ? Để tôi được tự do theo đuổi tình cảm của mình ?
Tại sao ?
– Chị có biết Kintaru là tay sai của bố em không ?
Tôi không nhìn Thái Vũ , nên tôi cũng chẳng biết khi ấy gương mặt cậu đã biểu hiện những thái độ gì nữa : căm hận , tức tối … hay đau đớn , xót xa ? Tôi không biết , và cũng không muốn biết . Tôi không muốn phải chịu thêm bất kì áp lực nào nữa , tôi chỉ muốn là chính tôi mà thôi !
– Để bắt em phải về Nhật , hắn đã lợi dụng chị làm mồi nhử . Tất cả những gì hắn làm với chị , đều chỉ là giả dối mà thôi ! Chị đừng bao giờ tin hắn nữa !
” Giả dối ? ” – Tôi biết chứ .
Thật ra tôi đã biết cả rồi … Nhưng tôi yêu anh ấy không hề hối hận ! Tôi chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh ấy . Dù anh ấy lợi dụng tôi cũng không sao , dù làm tôi tổn thương cũng được ; nhưng chỉ cần anh ấy cần tôi , thì tôi sẽ mãi mãi … mãi mãi ở bên anh ấy . Cậu có hiểu lòng tôi không , hả Thái Vũ ?
– À , trời cũng tối rồi … – Tôi đá mắt ra ngoài cửa sổ , cố làm ra vẻ không nghe thấy những lời Thái Vũ vừa nói – Chúng ta cũng phải về thôi …
Nào ngờ khi tôi toan đứng dậy , thì Thái Vũ đã nhanh tay kéo giật tôi ngược trở lại làm đống đồ tôi đang ôm trên tay rơi xuống đất . Rồi Thái Vũ ôm chặt lấy tôi , hôn mạnh bạo lên môi tôi . Cái hôn quyết liệt của cậu ấy làm tôi không thể thở được , nhưng dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể đẩy cậu ấy ra được … Đáng ghét , đầu óc tôi lại bắt đầu quay mòng mòng ; cơn choáng váng ban chiều lại ập về .
Tiếp đó , tôi cảm nhận thấy nút áo của mình bị bật ra ( chết rồi , tác giả chảy máu mũi rồi =_=” ) . Thấy lành lạnh nơi cổ , và ngay lập tức là dư vị âm ấm bởi nụ hôn của Thái Vũ . Không được , như thế này thì không được !

– Buông tôi ra , Hàn Thái Vũ ! – Tôi hét lạc cả giọng .
Nhưng Thái Vũ không chịu nghe , vẫn tiếp tục ghì siết lấy tôi . Bây giờ thì tôi thực sự cảm thấy sợ , sợ lắm ! Nhỡ Thái Vũ làm gì tôi thật thì sao ? Tôi thực sự rất sợ !
– Mike ! – Tôi bật khóc nức nở , lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình yếu đuối đến thế – Mike … Mike , cứu em …
Rồi tôi ho lên sù sụ , cổ họng rát buốt . Thái Vũ cũng từ từ buông lỏng tôi ra , và cười cay đắng :
– Ngốc , khóc gì mà khóc … Chỉ là trêu một chút thôi , ai bảo chị từ chối em thẳng thừng thế … – Rồi Thái Vũ lại ôm lấy tôi , nhưng lần này người khóc không phải là tôi , mà là chính bản thân cậu học trò ấy – Ngốc , ngốc như heo …
Tôi cũng ôm lấy cậu ấy , để cằm cậu ấy dựa vào vai mình . Tôi không muốn Thái Vũ phải đau lòng nữa :
– Em sẽ không để hắn đến với chị đâu – Thái Vũ siết chặt tay hơn , và cậu ấy thì thầm vào tai tôi – Nhất định là như thế !
Trời mưa tí tách .
Và sân trường vắng tanh .
Và hai đứa tôi .
Và không gì hết …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.