Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 33
Sau khoảng gần một tiếng đồng hồ rong ruổi trên đường trường , cuối cùng thì tôi và Mike cũng tìm được ình một bộ Kimono và Hakama như ý : vừa đẹp , giá cả cho thuê cũng phải chăng nữa chứ .
Mà hơn hết cái tôi kết nhất là chị chủ hàng ở đó . Ôi , chị ấy mới hiền dịu và đáng yêu làm sao ! Nét đẹp trong đôi mắt của chị ấy gợi tôi nghĩ tới chị Na Vy …
Ừhm , mà cũng lâu rồi từ ngày cuối cùng tôi trông thấy chị Vy , tôi vẫn chưa gặp lại để cảm ơn sự giúp đỡ của chị . Chẳng hiểu chị ấy đã có suy nghĩ gì khi nghe tin tôi bị trượt – mặc dù đó chỉ là tin vịt – và rồi lại tiếp tục được chứng kiến việc tôi được vào vòng trong chỉ vì một lí do – mà kì thực không biết có nên coi là lí do đúng đắn không nữa – rằng Ban giám khảo đã để ” quên ” giấy ghi điểm của tôi trong … thùng rác ?
Tôi thở phù một cái để đầu óc được tạm thư giãn , được tạm quên đi tất tần tật những chuyện gây đau đầu trong mấy tuần qua :
– Em đói chưa ? – Mike hỏi tôi trong khi anh đang đứng cách tôi vài bước chân – Anh thấy hàng ăn bên kia rất hay , hình như đó là một quán ăn Nhật …
” Kashioghi ” – Tôi đọc thầm tên cửa hiệu , rồi tặc lưỡi một cái rõ kêu – ” Đích xác là cửa hàng Nhật rồi chứ còn gì nữa mà hình như … ” .
– Anh muốn vào đó hả ? – Tôi thấy cũng hay hay đấy chứ , dẫu sao tôi cũng muốn được ăn món Nhật một lần trong đời ; và đặc biệt là với một người nắm rõ các thức ăn của xứ sở Hoa anh đào .
Thế rồi , hai đứa tôi cùng ung dung bước sang bên đường – nơi quán ăn nhỏ nhắn và ấm cúng đang chờ đợi . Tôi đọc được trong mắt Mike niềm hân hoan khi anh sắp được nếm lại hương vị những món ăn truyền thống của quê hương mình , tôi mong rằng quán ăn này không đến nỗi quá tệ ; vì thực sự cách trang trí bên ngoài cửa hàng của họ trông rất đáng yêu , gọn gàng và giản dị .
Nhưng người xưa có câu : Không nên trông mặt mà bắt hình dong – cửa hàng đẹp chưa chắc món ăn đã ngon . Cũng như con người đẹp , chưa chắc tâm hồn đã sạch …
Khi tôi và Mike vừa đặt bước chân đầu tiên vào sàn gỗ bóng loáng , một tràng pháo bỗng nổ ra giòn giã làm trái tim tôi dường như ngừng đập vì sợ hãi và bất ngờ :
– Ta da ! – Một cô gái mặc kimono vỗ tay nhiệt tình và nở nụ cười muốn rách cả miệng với tôi – Xin chúc mừng hai anh chị ! Hai người chính là cặp tình nhân thứ 100 trong ba ngày qua !
– Là … sao ? – Mike ngây ngô hỏi lại – Chúng tôi đâu phải là tình …
Nhưng trước khi anh kịp hoàn tất câu nói của mình , thì cô phục vụ ấy đã kéo tay tôi và anh vào trong một buồng riêng – nằm ở phía góc bên trái cửa hàng – và rồi cái miệng của cô ta lại tiếp tục liến thoắng :
– Nhà hàng chúng em đang có đợt khuyến mãi : Trong ba ngày từ mùng 7 đến mùng 10 , nếu cặp tình nhân thứ 100 nào đến nhà hàng chúng em thì sẽ được ăn miễn phí các món trong tờ thực đơn này ! – Cô gái ngừng một lúc , rồi nhanh tay phát cho tôi và Mike mỗi người một tờ giấy nho nhỏ – Ngoài ra , hai người còn được chụp ảnh để dán làm kỉ niệm trên tấm biển ở phòng ngoài ; khi ăn còn được phục vụ violon , điều hoà …v.v…và v.v…
Tôi và Mike ngớ ra , rồi anh bỗng phì cười ; kéo theo tôi cũng cười ngặt nghẽo :
– Xin lỗi , nhưng hai chúng tôi thực sự không phải là tình nhân . – Anh giải thích , và ngay lập tức tôi thấy mặt cô phục vụ méo xệch .
– Ơ , nhưng trông hai người đẹp đôi lắm mà … – Cô ta ngẩn ra một lúc , rồi đập hai tay vào nhau – Chẳng lẽ hai người là anh em ?
– Chúng tôi chỉ là bạn thôi ! – Tôi cướp lời Mike ; mặc dù thực sự thấy rất tiếc khi không được ăn miễn phí , nhưng dẫu sao tôi cũng không muốn Mike phải khó xử … Anh vẫn có Yuki của anh đấy thôi .
Bản mặt cô nàng mặc áo kimono xụi lơ như cái bánh bao chiều ; hình như cô ấy đã nhận ra cả một tràng dài giới thiệu vừa rồi với hai đứa tôi là công cốc , là vô ích không có tí hoa hồng nào . Sau một hồi yên lặng suy nghĩ , cô ấy lại cười giả lả :
– Thôi , đằng nào em cũng đã kéo hai anh chị vào đây … thì hai anh chị cứ hưởng ****** ưu đãi của ” Cặp tình nhân thứ 100 ” đi nha ?
– Nhưng như vậy sẽ thiệt thòi cho ” Cặp tình nhân thứ 100 ” thực sự lắm ! – Tôi nhoẻn cười , và tôi bắt gặp ánh mắt Mike đang nhìn tôi đầy ẩn ý .
– Mặc kệ , mặc kệ ! – Cô gái lắc đầu thiếu điều muốn rụng cổ – Có khi em lại tác hợp ột đôi trời sinh cũng nên ấy chứ ? Thôi , hai anh chị chờ một lát nha , thức ăn sẽ được bưng lên ngay !
Sau khi buông ra một câu xanh rờn , cô nàng áo kimono quay gót đi thẳng . Tôi ngoảnh sang Mike , anh nhún vai với tôi một cái ; tôi cũng lè lưỡi ra trêu lại : ” Thực sự trong mắt mọi người , chúng tôi trông giống một đôi hay sao ? ” .
Đúng là nhà hàng này làm ăn rất có trách nhiệm , chỉ chưa đầy mười lăm phút sau , cả cái bàn trống không trước mặt tôi và Mike đã đầy ắp thức ăn đủ các thể loại : nào sushi , nào cá ngừ cuốn gia vị , nào sò gói rong biển chiên , rồi lại còn cả hàu với sốt trứng cá tuyết ; rồi lại có cả cơm cuộn cua , đậu Nhật kẹp lươn … Trời đất , chỉ mới nhìn thôi mà tôi đã thèm nhỏ nước miếng rồi !
Chờ đến lúc bóng cô phục vụ khuất hẳn sau cánh cửa màu trà , tôi mới len lén hỏi Mike :
– Thực sự họ miễn phí hết ình hả anh ?
Mike bật cười , rồi lại nhún vai thêm cái nữa :
– Thôi , người ta đã nói thế thì mình cứ ăn đi ! – Anh với lấy một miếng sushi , rồi dịu dàng đưa đến trước mặt tôi – Nào ?
Tôi phồng mồm ra vẻ bất đồng quan điểm ; nhưng mùi nước sốt thơm lừng thì lại không cho phép tôi nghĩ tới điều đó . Tôi nhận lấy miếng sushi từ tay anh , rồi nuốt trôi nó một cách nhẹ nhàng .
Một vị tanh tanh trào lên nơi cuống họng tôi :
– Tanh quá ! – Tôi nói .
– Thì tại em vừa ăn sushi cá hồi mà ! – Mike lại cười , ngày hôm nay anh cười nhiều quá … Đó là một chuyện tốt hay chuyện xấu , thì tôi của lúc đó vẫn chưa thể biết được – Thử cái khác nhé ?
Tiếng nhạc violon dịu dàng vang lên , tôi chẳng rõ đó là bài gì nữa – vì tôi là một người chẳng bao giờ quan tâm đến âm nhạc – nhưng phải công nhận một điều , đó là bản nhạc hay nhất mà tôi từng được nghe trong đời .
– Anh có thể mời em nhảy chứ ? – Mike bất ngờ chìa tay trước mặt tôi với một nụ cười nửa miệng như có như không .
Tôi nhún vai – làm hành động y chang anh làm ban nãy .
Và tôi cười .
Và tôi nắm lấy tay anh .
Rất nhanh , anh kéo tôi vào nhịp điệu của tiếng violon phát ra trong cái đài gần đó . Tôi ngốc nghếch cứ giẫm nhầm chân anh suốt ; và cứ mỗi lần như vậy , anh bắt tôi phải nhảy lại từ đầu …
Bỗng chốc , những mơ ước trẻ thơ khi xưa chợt trào dâng trong lòng tôi .
Một mơ ước màu hồng , một chuyện tình màu hồng : Anh là Hoàng tử , và tôi sẽ là Công chúa ; chúng tôi sẽ kết hôn , rồi sinh thật nhiều con ; và rồi tôi sẽ là một người hạnh phúc nhất Thế gian …
Nhưng sau này tôi mới nhận ra : Anh không phải Hoàng tử , tôi chẳng là Công chúa ; và cuộc tình của hai đứa tôi không phải chỉ có màu hồng .
Tôi là một con người bình thường , và tôi sẽ bị trời trừng phạt . Vì tôi đã làm đau khổ một người – một người mà mãi sau tôi mới hiểu – đó là người rất quan trọng đối với bản thân mình …
– Hai anh chị thấy có vừa miệng không ạ ? – Cô phục vụ hăm hở hỏi khi thấy hai đứa tôi bước từ trong phòng ra ngoài .
– Ngon lắm ! – Tôi thực tình khen , và nhận thấy đôi mắt biết cười của cô nàng nheo lại đầy xúc động .
– Vậy phiền anh chị cho em chụp một tấm ảnh được không ? – Cô ấy loay hoay chiếc máy , dáng vẻ lúng túng rất đáng yêu .
Tôi khẽ quay sang Mike , chờ đợi một câu trả lời từ phía anh :
– Dĩ nhiên rồi !
Và tấm ảnh của hai đứa tôi đã xuất hiện trên biển của cửa hàng ” Kashioghi ” ngay sau đó . Tôi chẳng rõ tấm ảnh đó có đẹp không , nhưng trước khi tôi đi , cô gái phục vụ đã thì thầm với tôi một điều – mà mãi về sau tôi mới hiểu được ẩn ý trong câu nói đó : ” Hai anh chị không phải nói dối đâu ! ” .
Chúng tôi đi dạo qua những con phố ngập tràn ánh nắng mùa hạ , chúng tôi kể cho nhau nghe những sở thích của mình ; cùng bàn luận về những vấn đề chúng tôi yêu thích … Chỉ cần như vậy , thanh bình và ấm áp như vậy , là đủ rồi đúng không ?
– Anh ơi , có người nhờ em đưa cái này cho anh ! – Một giọng lanh lợi thu hút sự chú ý của tôi và Mike khi hai đứa tôi đang đứng chờ xe buýt ở ngã ba đường .
– Cho anh ? – Mike hỏi lại . Và chỉ khi nhìn thấy cái gật đầu đầy khẳng định của cô bé tóc ngắn , anh mới nhận lấy cái tờ giấy nho nhỏ được gập bốn ở trong tay nó .
Mở ra xem . Và cô bé nhoẻn cười , chạy ngay đi .Và một khoảng lặng xuất hiện giữa hai đứa tôi :
– Cái gì vậy ? – Không hiểu sao âm điệu trong câu nói của tôi có pha chút lo lắng , dường như sắp có một chuyện khủng khiếp nào đó đổ ập xuống đầu tôi như một con dao sắc lẻm có thể cứa đôi cổ tôi bất cứ lúc nào .
– Đến rồi ! – Mike nói , nhét nhanh tờ giấy vào túi quần và lẳng lặng bỏ lên xe buýt .
Cái gì vậy ? Tờ giấy đó viết cái gì mà Mike giấu tôi ? Và người nhờ cô bé tóc ngắn đó là ai ?
Và tối ấy qua đi nhanh chóng . Để bắt đầu một ngày mai tươi sáng hơn …
Vòng cuối của Hội Queen – phần thi Tự do !!