Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 31: Lời Hứa – Quan Trọng Không Anh? Hãy Hứa Khi Anh Có Thể
Mike Kintaru – một người con trai bình thường như bao người con trai bình thường khác – lần đầu tiên trong mười chín năm kể từ khi sinh ra , anh gặp phải một chuyện thú vị như thế này : Anh là thầy giáo dạy múa ột cô gái ! Một chuyện mà anh chưa bao giờ ngờ tới trong cuộc đời , người như anh lại có thể dạy múa được hay sao ?
Và nhất là cô gái ấy còn … múa rất tệ ! Giống như gà đập cánh hay vịt kêu cứu vì không biết bơi vậy , nhìn trông rất ngố và đáng yêu ! Thực sự nhiều lúc nhìn cô ấy ra sức tập luyện , anh đã phải cố ngăn mình để không cười vào sự nỗ lực của cô ấy . Nhưng quả thật là cô ấy rất đáng yêu mà !
Mike thử mường tượng ra hình ảnh Meme trong bộ đồ gà của KFC , vẫy vẫy hai cánh mời anh lại ăn hàng ; anh phì cười và tự nghĩ hình như mình đã hơi xúc phạm cô ấy . Nhưng chắc chắn vẻ mặt khi giận dỗi của Kim My cũng sẽ rất dễ thương , giống như bé Myu đang chờ ở nhà của anh vậy ^.^~ .
Mike đi men theo bức tường được sơn màu vàng dẫn vào phòng bếp của nhà Kim My , anh muốn pha cho cô một thứ gì đó để làm giảm đi sự mệt mỏi vì tập luyện của cô . Nhưng thật tệ là anh chẳng nghĩ ra cái gì cả , dẫu sao Mike cũng không phải là một người hoàn hảo , và dĩ nhiên chuyện không biết nấu ăn đối với một thằng con trai là lẽ thường tình ở đời .
Đang lúi húi không biết nên làm gì , Mike bỗng nghe thấy giọng bà Phượng – mẹ Kim My – vang lên khe khẽ ở bên ngoài phòng khách :
– Dạ , xin ông lùi thêm cho nhà tôi một thời gian nữa … Dạ , chúng tôi cũng biết là đã làm ông rất khó xử … Dạ , ông thương tình lùi bớt vài ngày , tôi nhất định sẽ kiếm đủ để nộp trả ông tháng này … Dạ , dạ …
” Một điều dạ , hai điều dạ … Ai thế nhỉ ? ” – Mike chợt thấy tò mò , không hiểu từ lúc nào anh đã không còn như hồi xưa nữa ; nhất là càng những việc liên quan đến Meme , anh lại càng thấy mình kì lạ hơn .
– Dạ , con bé nhà tôi vẫn đi học bình thường . – Bà Phượng bỗng chuyển ý sang một người khác , Mike đoán là họ đang nói chuyện về Meme – Xin ông đừng hối thúc chuyện tiền nong với nó , cái này cứ để tôi và chồng tôi lo liệu ạ … Vâng , cám ơn ông rất nhiều ạ …
Sau tiếng cúp máy , bà Phượng ngồi thần ra trên ghế , đôi mắt nhắm nghiền vẻ mệt mỏi lắm .
Mike cũng quay lại với công việc pha nước lúc trước , anh biết mình không nên quá quan tâm đến chuyện của người khác , nếu không chính bản thân mình sẽ gặp phải rủi ro .
Đúng vậy , tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều quá ; rốt cuộc cũng có liên quan gì đến mình đâu mà ôm vào người làm chi cho nó nặng bụng :
– Mike , cháu làm gì thế ?
Giọng bà Phượng bất thình lình vang lên sau lưng làm Mike giật bắn cả mình . Quả thực từ khi gặp Kim My đến giờ , anh đã có rất nhiều những hành động và suy nghĩ quái lạ ; trước kia dù có ai kề dao vào cổ hay nhát ma hù doạ , anh cũng chưa bao giờ giật mình đến thế .
Tự trấn tĩnh lại tinh thần , anh cười xoà :
– Cháu đang pha nước cho ****.. à không , cho Kim My ạ !
– Vậy à … – Bà Phượng cũng gượng một nụ cười méo xệch – Hai đứa chăm tập quá nhỉ ? Thôi , cháu qua ngồi ghế đi , để bác làm cho .
Nói rồi , bà Phượng nhẹ nhàng cầm lấy cái ca nhựa từ tay Mike và bắt đầu lúi húi pha thứ nước gì đó . Mike không chú tâm mấy tới chuyện bà Phượng đang pha nước gì , mà anh có cảm giác dường như bà ấy đang khóc … Anh nhận thấy đôi bờ vai gầy guộc kia đang run lên từng hồi , cố kìm nén để không bật ra tiếng kêu :
– Nhà mình có chuyện gì vậy bác ? – Anh bỗng hỏi . Trời đất , anh ngốc quá , đã tự hứa với lòng là sẽ không tò mò nữa kia mà .
– À … – Bà Phượng không quay lại , nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh – Chỉ là mấy tay chủ nợ gọi tới đòi tiền thôi ấy mà …
– Nhà mình … khó khăn lắm ạ ?
Bà Phượng thở một hơi dài , nét buồn hiện rõ trong đôi mắt đã không còn tinh anh như ngày xưa khi bà còn trẻ nữa :
– Nói thật , chứ nếu gia đình bác mà không có con My , thì chắc đã không thể sống nổi đến bây giờ . – Dường như tìm thấy được cơ hội thích hợp để bộc bạch nỗi lòng đã giấu kín bấy lâu nay , bà Phượng tiếp tục – Gia đình bác đã làm khổ cái My nhiều quá rồi … Chẳng giúp gì được , lại còn cướp mất của nó biết bao kỉ niệm tươi đẹp bên bè bạn . Nó mới có 18 tuổi , đang tuổi ăn tuổi học ; vậy mà một ngày nó được ngủ còn chưa đến tròn bốn tiếng , ngày nào cũng làm việc quần quật từ sáng đến tối …
– Vậy mà … Vậy mà … – Hình như bà Phượng đã không thể kiềm chế , những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn dài trên má bà – Vậy mà nó không những không oán trách nửa lời , lại luôn luôn vui vẻ giúp đỡ những công việc trong gia đình … Cả đời này , bác chỉ mong mình bù đắp được một phần nào nỗi khó nhọc của nó , mong được nhìn thấy nó thực sự mỉm cười hạnh phúc …
– Cháu nghĩ em ấy rất hạnh phúc vì có một người mẹ như bác , và một gia đình đầm ấm như vậy . – Mike chạnh lòng nghĩ tới hoàn cảnh của mình , nghĩ tới em gái Myu bé bỏng và phu nhân Kintaru . Chẳng phải anh cũng đang rất hạnh phúc đấy sao ? – Chắc chắn em ấy đã rất hạnh phúc !
Bà Phượng quay lại nhìn Mike , thấy trên mặt anh hiện lên một niềm tin tưởng tuyệt đối . Bà chưa từng gặp ai trên đời có đôi mắt sáng và kiên nghị đến vậy ; nếu thằng Nam mai sau cũng được thế này thì tốt quá :
– Bác mong cháu thành đôi với con My quá ! – Bà Phượng trêu đùa – Tính con bé vụng về và cẩu thả lắm , lại ngây thơ nữa …
– Vâng . – Mike bỗng nghĩ tới hình ảnh Meme trong bộ đồ gà , lại tự phì cười với chính mình . Quả nhiên bất cứ khi nào , trong bất kì tình cảnh nào , gương mặt của cô gái ấy cũng làm anh mỉm cười hạnh phúc .
Bà Phượng nhìn Mike thế , nghĩ anh chắc hẳn đang nhớ tới điều gì quan trọng lắm . Trong lòng bà thực sự mong , cậu trai trẻ này sẽ trở thành con rể của mình .
Mấy ngày qua sống bên nhau , bà thấy Mike thực sự là một người con trai tốt , nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái bà . Tiếc chăng là hai đứa hãy còn nhỏ quá , chưa thể ngay lập tức làm đám cưới được .
– Mà cháu là người Nhật , sao nói tiếng Việt trôi chảy vậy ? – Bà Phượng hỏi Mike .
– Dạ , bố cháu là người Việt . Có gì không phải ạ ? – Hình như Mike cũng không mấy thích có người hỏi về gia đình mình ; hay cụ thể là về xuất thân của anh .
Bà Phượng lắc đầu , cười hiền từ . Mike cũng chỉ ư hửm trong họng , hình như vừa rồi anh đã có suy nghĩ không đúng về mẹ Kim My – và anh thực sự thấy hối hận về điều này .
Trong lúc nhấc cái phích nước nóng đổ vào hai cốc sữa , bà Phượng vui vẻ kể chuyện cho Mike nghe :
– Cái My ấy , nó cũng thích nước Nhật lắm ; lúc nào cũng đòi sang Nhật để được một lần nhìn ngắm tận mắt hoa anh đào nở . Chắc là tại ngày xưa khi nó còn bé , hai bác đã từng đưa nó sang Nhật chơi một lần , khi ấy kinh tế gia đình hãy còn khá giả . – Bà Phượng cười tiếp – Hồi ấy nhìn hoa đào , nó cười tít cả hai mắt ; trông đáng yêu lắm í !
Mike lại thử tưởng tượng ra khuôn mặt bầu bĩnh của Meme khi còn nhỏ , mặc bộ đồ gà KFC và vẫy vẫy hai cánh chào anh ; quả thực là trông dễ thương không sao chịu được !
– Chắc bây giờ … nó vẫn mong được một lần nhìn thấy hoa anh đào rơi … – Bà Phượng nói , rồi lại lắc đầu chán nản ; quay về với những suy nghĩ trầm tư của riêng mình .
Mike bê hai cốc sữa thơm lừng lên lầu hai . Trước khi mở cửa vào phòng Kim My , anh chợt nhớ lại lời căn dặn của bà Phượng khi nãy : ” Cháu đừng có kể chuyện vừa rồi cho cái My nhé , kẻo nó lại lo lắng không đâu ! ” .
Và trước khi anh kịp gọi Kim My ra mở cửa , thì một luồng gió mạnh đã thổi vào người anh .
Cứ như là giữa hai người có ẩn chứa một thần giao cách cảm nào đấy .
Tiếng mở cửa vang lên , và Kim My lao vào ôm chầm lấy anh :
– Em hiểu rồi ! Em đã nắm được tâm lí của nữ nhân vật đó rồi ! – Kim My vui thích kêu lên , cô hoàn toàn quên mất tình trạng bây giờ giữa hai người .
Mike ngớ ra trong giây lát , rồi anh phì cười vì tính cách trẻ con hồn nhiên và đáng yêu của Meme . Anh lại nghĩ tới câu chuyện ban nãy của bà Phượng ; rồi không ngần ngại , anh nói :
– Meme …
– Hưm ? – Nụ cười vẫn nở rộng trên đôi môi hồng của Kim My , cô thực sự bây giờ đang rất sung sướng và hạnh phúc .
– Anh hứa nhất định một ngày , anh sẽ đưa em đến ngắm hoa anh đào ở Nagano . Nhé ?
Mike đặt hai cốc sữa xuống bàn , và chìa ngón út ra phía Kim My . Anh thực sự mong một ngày nào đó , anh và cô sẽ ở bên nhau , cùng ngắm Đạm Mặc Anh và Thác Anh ở Công viên Takato Joshi :
– Vâng !
Hai ngón út quyện chặt lại với nhau , ấm áp , gần gũi và quen thuộc đến lạ .
Giống như một lời hứa đã có từ ngày xưa – từ lâu lắm rồi …
Khi hai người vẫn còn là hai đứa trẻ …