Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 3: Làm Quen
Hình như người nắm giữ miếng ghép cuối cùng mang tên ” yêu thương ” của trái tim em…… đã xuất hiện rồi…
* * * * * * *
Tôi lờ mờ nghe được tiếng tim đập của ai đó …Tôi lờ mờ cảm nhận được hơi ấm từ đâu đó…
Và…tôi lờ mờ nghe được câu : ” Đi gì mà ẩu quá ! ” ở một chỗ nào đó…
…Dụi mắt … Mở mắt…
Lập tức hiểu được xung quanh đang xảy ra chuyện gì , mình đang ở trong tình cảnh nào , tôi vùng dậy : ” Tệ thật , mình lại ngủ quên trên xe buýt rồi !! “
– Ơ… – Tôi ngẩng đầu lên , mắt đối mắt với người con trai đang ở trước mặt . Ấn tượng đầu tiên đập vào tôi , là người con trai này sở hữu một đôi mắt nâu thông minh rất sáng , một sống mũi cao và một mái tóc rất style .
Tôi vẫn chưa hoàn hồn : ” Liệu đây có phải là cái đã làm mình say sưa trong ba ngày qua không ? “
Dường như anh chàng ” mắt nâu ” (gọi thế này cho tiện , vì tôi chưa biết tên anh mà ) cũng bất ngờ không kém , chỉ tròn mắt nhìn tôi mà không nói được lời nào :
– Xin lỗi… – Tôi đành mở lời trước – Có phải lúc nãy tôi đã ngủ quên không ?
Tôi nhận được câu trả lời từ anh là một cái gật đầu :
– Và đã dựa vào anh …?
Một cái gật tiếp theo .
– Cả hôm qua và … hôm kia nữa … ?
Một cái gật đầu nữa dù hơi lưỡng lự .
” Trời đất , vậy là cả ba lần ngủ quên , tôi đều dựa cùng vào một người , hơn thế nữa lại là một tên con trai chính hiệu con nai vàng …? Mẹ ơi , tự trọng và thể diện của tôi – của một người đã – đang – và sẽ là con gái đâu rồi ? “
Tôi gần như muồn ngất xỉu hoặc rú lên nếu đây không phải là chỗ công cộng .
” Thật muốn chết cho xong mà…hix “
– Xin…Xin lỗi , có phải là tôi đã phiền anh lắm không ?
– Àh , không đâu.. .- Anh chàng mắt nâu vội giải thích – Không phiền gì cả…thật đấy…
– Vậy à…xin lỗi…
Tôi cúi gằm mặt xuống : ” Ôi trời ! Làm ơn mau tới bến tiếp theo đi mà !! “
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi , cánh cửa xe buýt bật mở ra , tôi vội cuống cuồng vơ lấy cái cặp đen :
– Àh… – Tôi ngoắc tay ra ngoài đường – Tôi xuống ở bến này… Chào anh !
Tôi buông lại một câu rồi vọt thẳng xuống cái xe buýt đáng nguyền rủa ấy …
* * * * * * *
Cả ngày hôm qua và hôm nay , hay tóm lại là từ sau hôm tôi phát hiện ra ” cái gì đấy ” , tôi không còn đi chuyến xe buýt số 27 nữa : ” Ui , gặp lại thì ngượng lắm cơ… ” .
Tôi phải ” rát cổ bỏng họng ” mới nhờ được cái Ni Na đèo đi làm ( nó vừa mới khoe mua xe máy mà , thế là tôi lợi dụng luôn …hehe). Lúc đầu , con bé cũng phồng mồm trợn má ra chiều không đồng ý , nó bảo nó mua xe là để đi chơi với người yêu . Tôi nức nở , nói nó là đứa ” trọng sắc khinh bạn ” , nó vẫn không chuyển biến sắc mặt . Phải đến khi tôi khóc thét lên , cầu xin nó như ăn mày xin tiền , nó mới hỏi :
– Thế rốt cuộc là có chuyện gì mà mày không đi làm bằng xe buýt nữa ? Hả ?
Thật ra thì từ lúc chơi thân với nhau đến giờ , tôi chưa bao giờ giấu Ni Na một chuyện gì . Nhưng chẳng lẽ lần này lại nói cái việc ” đáng xấu hổ ” đó ra , tôi đành ” cuội ” một câu :
– Tao…Tao hết tiền…
– Nhìn thẳng vào mắt tao mà trả lời ! – Ni Na cao giọng – Mày đang giấu tao chuyện gì có phải không ?
– Ơ… – Tôi lúng túng : ” Hix , không ngờ trò của mình bị nó bắt bài nhanh thế…”
– Nếu mày không nói ra bây giờ thì tình bạn năm năm của tụi mình kể như không có !! – Ni Na tuyên bố hùng hồn . Nhìn vào ánh mắt cương quyết của nó , tôi đành ậm ừ kể chuyện trên xe buýt với anh chàng mắt nâu cho nó nghe …
…” Nếu ông trời cho tôi được quay trở về thời điểm đó một lần nữa , tôi ước chi mình đừng kể chuyện ấy cho cái Na nghe …”
* * * * * *
Mike ngỡ ngàng nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt , giống như bị làm quen bất ngờ ở bus stop ấy :
– Xin chào , tôi là Lê Ni Na , là bạn của Phương Kim My – cô nàng ngủ trên xe buýt mà hay dựa vào người anh ấy…
Ni Na cười duyên với anh chàng đội mũ lưỡi trai đứng đối diện , chỉ tay về phía Kim My đang cố núp bóng sau lưng mình :
” Trời hỡi , đi khắp cùng trời cuối đất Việt Nam , thử kiếm xem được mấy ai zô zuyên cỡ bà nội này…” – Kim My lầm bầm : ” Nếu như không phải nó nói là chỉ xem mặt thôi chứ không làm gì , thì còn lâu mình mới theo nó ra chỗ này …Đúng là không có cái dại nào như cái dại nào ! “.
Dù không muốn nhưng My vẫn phải gục gặc đầu :
– Chào …
– Chào …- Anh chàng mắt nâu trả lời lãnh đạm – Có chuyện gì không ?
– Lên xe buýt thôi !! – Ni Na nói một câu chả ăn nhập gì với đoạn trên rồi kéo tay Kim My cùng Mike lên xe buýt : ” Trời đất , liệu còn có ai zô zuyên hơn cô nàng này nữa không ? “
Cả bọn chọn chỗ ngồi phía cuối xe , gần cửa kính , vẫn là chỗ Kim My và Mike hay ngồi lúc trước :
– Anh tên là gì ?
” HẢ ?? ” – Kim My gần như ngã ngửa : ” Rốt cuộc là bà nội này muốn gì chứ ? “
Mike kéo mũ sụp xuống , anh khẽ liếc sang búp bê tóc đen đang ngồi sau Ni Na …anh đang nhìn Kim My đấy …:
– Mike …Mike Kintaru…
– Mike ư ? – Ni Na làm mặt ngạc nhiên – Anh không phải người Việt àh ?
– Tôi là du học sinh Nhật-Việt…
– Ra vậy , thả nào mà vẻ ngoài của anh cũng khang khác…Vậy năm nay anh…?
– 19 tuổi…
– Thế là hơn tụi em một tuổi rồi , tụi em mới có 18 thôi, năm nay phải thi đại học nè…
Kim My gần như muốn ói trước cái kiểu giả nai thái quá của Ni Na , cố nhịn lắm mới không phát ra tiếng gì …Từ nãy giờ , hầu như My chẳng mấy quan tâm tới vấn đề họ đang nói , chỉ đến khi nghe anh chàng mắt nâu là người Nhật ( đất nước mà cô muốn tới thăm nhất , sùng bái nhất , thích thú nhất…) thì câu chuyện của họ mới phần nào lọt được vào tai cô :
– Thế anh nghiên cứu gì ở Việt Nam ?
– Lịch sử ! – Mike hình như rất kiệm lời , My nghĩ thế , có vẻ anh chàng cũng không thích thú cô nàng tên Ni Na này mấy :
– Trời đất , vậy không phải là quá tốt rồi sao !! – Đang yên lành , bỗng Ni Na hét toáng lên một câu – Anh đang tìm hiểu lịch sử Việt Nam , thì ở đây có một thầy dạy lich sử nè !!
Ni Na kéo tay Kim My về phía Mike :
– Nó đứng nhất trường em môn lịch sử đấy !!
– Ni Na …- My gằn giọng , mặt lộ rõ vẻ không thích thú .
– Mày cũng lợi chứ sao ? – Ni Na quay sang Kim My – Chẳng phải mày nói rất thích Nhật Bản sao , bây giờ thì tốt rồi , có cả người thật để học hỏi nhá ?!
– Nhưng…- Kim My lưỡng lự : ” Quả thật dù đây là một cơ hội tốt để học hỏi , nhưng liệu anh chàng kia có…” .
Cô ngước đôi mắt đen lay láy như hai hòn bi ve lên phía anh . Đúng lúc Mike quay ra , hai người lại chạm mắt với nhau…Mike bỗng thấy tim đập hơi lại …
– Đúng rồi , hay là anh thuê nó đi ? – Ni Na lại quay sang Mike – Nó cũng đang kiếm việc làm mà , làm gia sư cũng hay đấy chứ ? Anh thấy thế nào ??
Suy nghĩ một hồi …Cuối cùng Mike nói :
– Vậy từ nay xin chỉ giáo , Kim My…
My giật thót nghe anh chàng mắt nâu gọi tên mình , cô vội gật đầu :
– Vâng , từ nay xin chỉ giáo …
Ni Na nhéo một cái vào tay My , nói nhỏ :
– Chỉ giáo cái gì ?
-…Mik…Mike… – Kim My vụng về gọi tên anh .
” Đâu biết rằng , rồi mai đây…cái tên này sẽ theo cô suốt cả cuộc đời…”