Búp Bê Tóc Đen

Chương 22: Một Phần Của Sự Thật


Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 22: Một Phần Của Sự Thật


Hôm nay em nhìn trời
Không phải vì nhớ anh …
Chẳng qua là trong không khí …
Hình như có mùi hương của anh …
* * * * * * * * *
– Kim My ! – Na lo lắng nhìn tôi , cả Thái Vũ sắc mặt cũng không khá hơn là mấy .
Nhưng còn có thể làm gì bây giờ , kết quả đã rành rành ra trước mắt rồi đó thôi ; tôi bị loại – đó là một sự thật không thể nào chối cãi . Tôi nghĩ lại những cố gắng từ một tuần trước của mình , của Ni Na , của Thái Vũ , của những người đã yêu quý và ủng hộ tôi , tôi thực sự muốn khóc mà không có nước mắt . Rõ ràng kết quả này có điều gì đó không đúng – tôi biết điều ấy nhưng lại không làm gì được ; cái cảm giác bất lực này sao mà đáng ghét quá :
– Thôi , thua rồi thì cũng chịu … – Thái Vũ thở nhè nhẹ và an ủi tôi – Chị vẫn còn có chúng em kia mà !
– Ừhm … – Tôi cười xoà , cố giấu đôi mắt đang dần đỏ lên .
Và rồi đúng lúc tưởng như mọi chuyện đã kết thúc , thì từ dưới khán đài lại rộ lên tiếng bàn tán ; rồi có người bỗng đứng vụt lên và hét lớn :
– Tôi không chấp nhận kết quả này ! Rõ ràng thí sinh số 034 đã biểu diễn rất tốt kia mà !!
– Đúng thế , sao lại không có tên bạn ấy chứ ?
– Sao lại không có thí sinh Phương Kim My ? Cô ấy là người thi tốt nhất kia mà !
Đám đông bắt đầu hưởng ứng , đã có vài nhóm người lố nhố đứng lên ********* . Tôi bất ngờ vô cùng , chẳng lẽ tôi thực sự được nhiều người yêu quý và ủng hộ đến vậy ư ? Tôi có xứng đáng không ?

Nhìn những người đang hò hét tên tôi kia , tôi chợt thấy một niềm xúc động mãnh liệt trào dâng trong lòng . Trước đây tôi chưa hề nghĩ , rằng được nhiều người yêu quý lại khiến mình vui đến thế ; khi đó tôi chỉ cố gắng tránh né các mối quan hệ vì tôi nghĩ rằng càng quen nhiều người thì sẽ càng chuốc thêm phiền phức . Nhưng nhờ có Ni Na và Thái Vũ , nhờ có những người đang thực sự cổ vũ tôi lúc này , tôi mới biết là tình bạn quan trọng với tôi đến nhường nào !
Chiến thắng bây giờ có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa , vì bên tôi hiện giờ có rất nhiều người , tôi không đơn độc :
– Xin lỗi nhưng kết quả là kết quả , các bạn đừng nên … – Tay MC líu ríu cố hoà giải cơn bất bình của khán giả ; nhưng có lẽ hắn đã hoàn toàn thất bại rồi .
– Có lẽ thế này cũng được rồi mày ạ ! – Tôi nhìn sang Ni Na , cười trừ – Chắc tại số tao không may mắn , mày có trách tao không ?
– Ngốc như heo ! – Na cú vào đầu tôi , nó nghiêm mặt – Từ giờ lại phải chung tay vượt qua vỏ chuối của con Tinh Tinh cái đó với mày rồi !
Ni Na và tôi cùng bật cười , tôi lại quay sang Thái Vũ :
– Tôi thua rồi … – Vũ cũng cười với tôi , lấy tay xoa đầu tôi . Thường ngày nếu bị thế này , chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại gì mà gạt phắt tay cậu ra , nhưng hôm nay thì khác … Tôi thực sự muốn nói với Vũ – Cám ơn cậu !
Nói xong rồi , mắt tôi lại mờ đi do nước mắt . Tôi biết là khóc lúc này không tốt , nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra ; tôi đã từng nghĩ là mình sẽ chiến thắng , tôi không ngờ là mình lại tệ đến thế này … Tôi đã phụ công lao của rất nhiều người , tôi đã làm họ thất vọng :
– Xin …xin lỗi… – Tôi nấc lên – Thua… thua mất …rồi…
– Nhỏ này … chẳng phải mày vừa nói thế này cũng được rồi hay sao ? – Ni Na ôm lấy tôi , nó cũng bắt đầu sụt sịt . Rồi được một lúc , nó rống to lên trong nước mắt – Heo ngốc Kim My , công lao may váy ày thế là đã đổ sông đổ biển hết rồi … Mau đền cho tao đi ! Đền tao ăn kem !!
Hai con heo ngốc là tôi và Ni Na cứ vừa khóc vừa nói như thế , không hiểu đã thu hút ánh mắt bao nhiêu người xung quanh ; nhưng chúng tôi mặc kệ , cứ khóc thôi , khóc hết nước mắt thì nỗi buồn cũng sẽ tan hết …
Khoảng tầm chiều tối , trường bắt đầu đánh trống giục học sinh ra về . Vậy là một ngày với nhiều biến động của hội Queen đã kết thúc ; để lại trong lòng tôi , Ni Na và Thái Vũ một nỗi buồn nho nhỏ và sự nuối tiếc …
Tôi cố dặn lòng là hãy quên đi , đâu phải tôi thua thì cả Thế giới này sẽ rơi vào ngày tận thế đâu ?
Ni Na cũng cố rặn ra một nụ cười lúc nó chia tay tôi tại cổng trường . Thái Vũ thì chỉ biết im lặng , cậu có bảo sẽ đưa tôi về tận nhà ; nhưng tôi từ chối , lúc này tôi chỉ muốn được một mình .
Lang thang không mục đích trên phố , tôi vẫn chưa thực sự có thể chấp nhận kết quả này ; tôi nghĩ là mình đã làm rất tốt rồi kia mà … ” Có thể thua sao ? “

Đứng chờ đèn xanh đèn đỏ , tôi lặng ngắm nhìn dòng xe cộ đang tấp nập đi lại . Bây giờ đang là giờ tan tầm , đường khá đông . Tôi quyết định không sang đường nữa , mà rảo bước tiếp tục về cuối phố …
Bất chợt mọi cảnh vật xung quanh tôi dường như trở thành hai màu đen trắng , trong mắt tôi chỉ còn hình ảnh người con trai ấy . Cái dáng cao lớn ở bên kia đường , đang loay hoay lấy góc chụp ảnh ; mái tóc rất style và các góc cạnh khuôn mặt ấy … Không phải Mike Kintaru thì còn ai nữa chứ !?
Và khi tôi nhìn anh , tôi thấy anh cũng đang nhìn mình , tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp . Tôi cả mừng , không hiểu sao bỗng thấy hơi vui vui trong lòng , tôi đang định gọi anh thì bất chợt …
Bóng dáng cô gái ấy xuất hiện bên cạnh anh , như một thiên thần trong chiếc váy trắng ; tôi không nhớ rõ Mike đã từng gọi cô ấy là gì , nhưng tôi nghĩ đó là một cái tên rất đẹp . Hai người họ sánh bước bên nhau , hợp hơn bất kì đôi tình nhân nào , đẹp hơn bất kì ai trong mắt mọi người …
Mike nói cười với cô gái ấy , trong mắt đã không còn thấy tôi nữa . Có lẽ anh ấy không nhận ra tôi chăng ? Hay là không muốn nhận ra tôi ?
Trong tim tôi , bỗng như xuất hiện một mũi kim . Sao vậy nhỉ ? Tại sao lúc nhìn họ , tôi lại thấy đau nhói nơi lồng ngực ? Tôi nhìn cô gái sang trọng và có nét đẹp quý phái ấy , lại soi lại ảnh mình đang phản chiếu trên cửa kính một cửa hàng tôi đang đối diện . So ra với cô gái thiên thần ấy , tôi trông thật ngu ngốc và xấu xí ; thật kệch cỡm trong bộ đồ của chị Na Vy … Tôi , tôi thực sự không hợp với những cái này !
Suy nghĩ miên man , tôi lại nhấc chân tiếp những bước vô định về phía trước . Cú sốc thua cuộc và hình ảnh hai người ấy vui vẻ bên nhau làm tâm trí tôi rối loạn …
Tôi chẳng còn chú ý gì tới xung quanh nữa , cho tới khi tôi đâm sầm vào một gã say – một gã đàn ông trung niên với tướng tá như tên nghiện , y phục xộc xệch và mái đầu thì lưa thưa tóc . Và khi tôi kịp định thần nhận ra điều đó , cũng là lúc tôi phát hiện tay mình đang bị nắm chặt bởi bàn tay đầy lông lá của gã :
– Ồ , em có phải là Con mèo nhỏ không ? – Giọng gã lè nhè khó chịu , mang theo hơi men bay trong không khí .
” Con mèo nhỏ ư ? Có lẽ đó là một cái nickname chăng ? ” – Tôi nghĩ thầm , chợt thấy sợ :
– Dạ … không ạ ! – Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt gã , chỉ sợ gã sẽ làm điều gì đó lỗ mãng với tôi ngay tại nơi công cộng này .
– Em không phải là Con mèo nhỏ à ? – Gã hỏi lại , cúi sát mặt xuống người tôi .
Lúc này tôi thật sự thấy không an toàn chút nào , vội vàng hất tay gã ra ; mọi người xung quanh vẫn cứ đi lại như bình thường ; có thể họ chú ý đến tôi , nhưng họ làm ngơ … ” Những kẻ vô tâm và lạnh lùng ! ” … :
– Em đúng là Con mèo nhỏ rồi ! – Gã nắm lấy tay tôi , ánh nhìn mơn trớn của gã hướng vào phía ngực tôi rồi lướt dần lên trên – Người em có mùi nước hoa của Con mèo nhỏ đây này …

– Buông … buông ra !! – Tôi hét lên , cố gắng giằng tay ra khỏi tay gã say ; nhưng gã hoàn toàn áp đảo tôi – Tôi không phải người chú quen ! Tôi không biết Con mèo nhỏ là cái gì !
Trước đây , trong đầu tôi ít nhiều cũng hiện ra cái cảnh này một vài lần . Và tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế và tinh thần để đối chọi với những trường hợp như thế này , tôi không phải là một cô gái yếu đuối ; tôi rất mạnh mẽ . Vì vậy mà tôi phải bình tĩnh và cho hắn một cú đấm với trăm cái đá , sau đó tôi sẽ **** hắn một trận , sẽ làm hắn phải sợ mà suốt đời bỏ hẳn cái tính dê xồm đó đi … Đấy , trước đây tôi luôn nghĩ mình sẽ làm như thế .
Nhưng lúc này , khi rơi vào hoàn cảnh thực sự ; tôi mới hiểu con gái là một động vật yếu đuối ; đối mặt với gã say này , tới một chút tự tin thường ngày của tôi cũng biến đi đâu mất . Thế mới biết là tưởng tượng và hiện thực luôn khác xa nhau :
– Con mèo nhỏ đừng ngại , ra ăn kem với anh nhé !? – Gã say ngày càng tiến sát tôi , tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập trong lồng ngực .
– Không !! – Tôi hét lên , chiếu ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ ra mọi phía xung quanh . Người đi lại ngày càng đông , có người mỉm cười thích thú khi thấy tôi bị như thế ; họ thực chất còn chẳng có ý muốn giúp nữa là … – Mau buông tôi ra !!
Khi gã chạm tay lên vai tôi , tôi thực sự muốn khóc : ” Làm ơn … Ai đó mau cứu tôi !! ” .
Trong tâm trí tôi lúc ấy chợt hiện lên hình ảnh nhạt nhòa của một người con trai … ” Thái Vũ ! Thái Vũ mau xuất hiện đi ! Mau cứu tôi , Thái Vũ !! “
– Bỏ cô ấy ra !
Một giọng nói trầm thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh , trong đó đương nhiên có tôi . Khi tôi ngẩng đầu lên , tôi tưởng rằng mắt mình không còn chính xác nữa . Mike đang đứng chắn trước mặt tôi , tay anh giữ lấy bàn tay bẩn thỉu của gã say nọ … Tại sao ? Tại sao anh lại ở đây ? Chẳng phải anh đang đi cùng cô gái ấy hay sao ?
– Mày là thằng nào ? – Gã say trợn mắt , mặt hắn đỏ lên vì tức giận .
“…” – Mike nói một câu gì đó bằng tiếng Nhật , rồi thẳng tay giáng cho tên say một cú đấm . Có vẻ như cú đấm khá mạnh , gã nằm đo đất ngay lập tức .
Một người như Mike mà có thể đánh đấm dễ dàng như vậy hay sao ? Tôi vẫn ngỡ là mình đang mơ , nhưng ngay lập tức cảm giác tiếp xúc giữa tay tôi và tay Mike nói cho tôi biết rằng , tôi vẫn đang rất tỉnh táo …
* * * * * * *
Hôm nay theo như mong muốn của Yuki , Mike dẫn cô ta đi lòng vòng Hà Nội , ăn cái này chơi cái kia . Cô nàng người Nhật tỏ ra rất thích thú lịch sử ở Việt Nam , đi đến di tích nào cũng đòi Mike chụp lấy chụp để . Cả buổi sáng , Yuki dành cho chụp ảnh và tham quan ; đến tầm chiều , Mike mới có thể cho tay mình nghỉ ngơi và an ủi dạ dày bằng một bữa Chả cá Lã Vọng . Mike đã từng nghe Kim My nhắc đến món ăn này , vì vậy anh quyết định nếm thử nó trong hôm nay . Mike thực sự không thích cái gọi là mắm tôm hay mắm tép gì đấy , cái mùi của nó làm anh khó chịu ; nhưng hình như Yuki đặc biết khoái khẩu món này .
Mike không nghĩ là Yuki sẽ vui đến thế , vì anh tưởng cô nàng rất ghét Việt Nam ; nhưng nói chung kết quả hôm nay vượt ngoài dự tính của anh . Dẫu sao anh cũng muốn Yuki vui , cô gái nhỏ này như em gái anh vậy , tuy miệng lưỡi ác nghiệt nhưng vẫn rất ngây thơ .
Tầm chiều tối , khi hai người ung dung đi dạo dọc phố phường Hà Nội ; thì Mike đã gặp lại Kim My . Ban đầu anh không nhận ra cô , hôm nay cô thay đổi nhiều quá : mái tóc dài giản dị được uốn bồng từ vai cho tới eo , váy quây trắng và áo gilê đen đồng màu với tất ; trông cô đáng yêu một cách kì lạ . Anh biết là mình đã phải ngẩn ra đôi chút vì cô , anh không nghĩ là mình lại yếu kém đến thế .
Khi mắt cô nhìn sang anh , anh hiểu là mình không nhận lầm . Anh đọc được trong mắt cô cái nhìn quen thuộc , anh bất chợt muốn gọi tên cô …

Nhưng cái níu tay của Yuki làm anh khựng lại , anh không thể gọi tên cô trong lúc này : ” Nếu Yuki biết , không hiểu cô ấy sẽ nghĩ thế nào nữa ? ” – Mấy ngày qua anh không đi xe buýt nữa , cũng là để Yuki không nghi ngờ mình . Vì vậy lúc này anh im lặng , cố không nhìn sang Kim My đang trơ trọi bên đường .
Nhưng khi anh nghe thấy tiếng la của cô , nhìn thấy tay cô bị bàn tay một người lạ nắm chặt ; không hiểu sao trong lòng anh bỗng trào dâng một cơn giận không lời . Mặc kệ Yuki đang nắm tay mình , mặc kệ suy nghĩ của cô nàng sau khi thấy anh làm hành động ngu ngốc đó ; Mike điên cuồng chạy tới bên Kim My , không ngần ngại mà giáng cho tên say một cú đấm .
Trước khi đánh hắn , anh nghe rõ câu hắn hỏi mình , và anh đã trả lời hắn bằng một câu tiếng Nhật : ” Là bạn trai của cô ấy ! ” – Anh không muốn Kim My biết …
Mike chắc chắn không thích Kim My , lại càng không phải yêu mến gì cô gái người Việt Nam này ; vì anh còn chẳng biết cảm giác khi yêu là thế nào …
Anh chẳng biết vì sao mình lại làm thế , chẳng hiểu nổi trái tim đang mách bảo anh phải làm gì ? … Chỉ biết rằng anh đối với Kim My có một cái gì đó rất đặc biệt …
– Em không sao chứ ? – Mike đỡ My , thấy người cô vẫn hơi run .
My cười mỉm , nhưng mặt cô vẫn nhăn lại vì sợ . Và khi cô định nói lời cám ơn anh , một tràng tiếng Nhật lại nổ ra :
– Anh đang làm gì đó ? – Người phát ngôn hiển nhiên là Yuki , bộ dạng sang trọng lúc nãy đã thay bằng gương mặt hầm hầm sát khí , chiếc váy trắng giờ xộc xệch sang một bên khi cô nàng cố gắng chạy theo sau Mike – Anh bị điên sao ? Anh có biết là anh đang làm gì không ?
– Yuki … – Mike nhăn mày , tay anh vẫn không rời vai Kim My – Em bình tĩnh lại đi , chúng ta về nhà sẽ nói chuyện sau !
– Bình tĩnh ? – Yuki chuyển sang nói tiếng việt , có vẻ như cô ấy muốn Kim My nghe thấy – Em đã chịu đựng quá đủ rồi ! Anh hứa hết lần này đến lần khác là sẽ nói với cô ta sự thật , vậy sự thật của anh đâu ?!
– Yuki ! – Mike gắt lên . Kim My thì tròn mắt nhìn Yuki , cô không biết ở đây đang diễn ra việc gì nữa .
– Trong khi tính mệnh bác trai đang nghìn cân treo sợi tóc , anh lại còn ở đây làm anh hùng giải cứu cô ta hay sao ? – Yuki càng nói càng mạnh bạo , ánh mắt cô ta nhìn qua Kim My như có lửa – Còn cô , chỉ là đồ ** bị anh ta lợi dụng mà không biết xấu hổ !
” Bốp ! ” – Mike vung tay tát cho Yuki một phát , anh không ngờ rằng một cô gái có giáo dục như Yuki lại có thể phát ngôn ra câu như thế . Còn về phần Kim My thì sao , tự dưng đang yên lành bị một cô gái không quen biết **** mắng tới tấp , cô vừa giận vừa ngạc nhiên :
– Về trước đi Yuki , chúng ta sẽ nói chuyện sau ! – Mike nhìn khung cảnh xung quanh , biết mình đã quá mạnh tay với Yuki , anh nhẹ giọng nói . Bất ngờ , Yuki cũng vung tay tặng lại một phát trên má Mike , cô ta vừa khóc vừa gằn giọng :
– Em sẽ không tha thứ cho anh !
Nói rồi , cô ta quay lưng đi thẳng ; bỏ lại Mike và Kim My đứng ngẩn ngơ nhìn theo . Được một lúc , Mike quay lại phía Kim My :
– Để anh đưa em về …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.