Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 15: Bước Đầu Của Cuộc Trả Thù
Mày dám đụng vào bạn tao ư ? Tao sẽ không tha ày đâu !!
* * * * * * * * *
Sau cơn mưa trời lại sáng…
Mây như từng cục kẹo bông bị gió vo tròn với vô vàn các kiểu hình , trôi lơ lửng trên nền trời xanh biếc ; e thẹn trốn tránh những tia nắng mặt trời rải rác trên đường đất. Nắng tràn vào gầm xe , phủ lên vạn vật một màu vàng ánh kim thanh bình và sặc sỡ…
Khách sạn : ” My heaven ” , phòng số 094…
– Ưhm…
Kim My dụi mặt vào tấm chăn bông ; cô không chịu nổi cái việc ánh nắng mặt trời phát ra từ ô cửa sổ trên tường làm mắt cô nhức nhối. Vòng tay ôm chặt tấm chăn bông mềm mại , nằm một lúc , Kim My bắt đầu phát hiện ra một điều kì lạ…
Sao hôm nay tấm chăn bông của cô lại ấm áp và mềm mại thế này nhỉ ? Bình thường nó nặng như cục gạch và không có bông mới phải chứ ?!…
Nhưng điều quan trọng là…Hình dạng của chiếc chăn bông này rất cổ quái , Kim My còn có thể nghe rõ tiếng tim đập phát ra từ nó nữa kìa…
Bất chợt , hơi ấm phả ra từ đâu đó lôi kéo sự chú ý của cô lên phía trên…
” BỐP !!!!!!!!! ” – Chúng ta hãy dùng một phút mặc niệm cho người vừa mới lãnh trọn cú đấm nghìn cân của Mai Tây – xơn…amen….
….
….
….
Một phút mặc niệm qua đi nhanh chóng…:
– Vâng , xin làm ơn ột chiếc taxi đến số 9 đường Cao Thắng…Vâng , xin nhanh cho ạ ! – Giọng cô tiếp tân vang lên nhỏ nhẹ.
Sau cuộc nói chuyện điện thoại , cô quay ra phía hai người khách kì lạ :
– Dạ , họ bảo sẽ cử người tới ngay. Phiền hai anh chị ngồi chờ chút ạ !
Nhìn vẻ mặt mếu máo của cả hai người , cô tiếp tân không tránh khỏi có điệu cười khúc khích.
Một nam một nữ đó hiển nhiên là Mike và Kim My : nam thì mặt mày nhăn nhó đau đớn , tay cứ ôm bụng suốt không thôi ; nữ thì mặt mày nhăn nhó ngượng ngùng , tay cứ che mặt suốt không thôi…Cùng là nhăn nhó , nhưng ý nghĩ của hai người này thì khác nhau đến từng chi tiết !!
Kim My xấu hổ nghĩ lại tình cảnh ban sáng : khi cô đang ở trong lòng Mike…và khi cô ra tuyệt chiêu Giáng long thập bát chưởng vào bụng anh nữa. Cô tự nguyền cái tội hay ngủ của mình ; ngầm thắc mắc sao tối qua Mike không đánh thức cô dậy , và tại sao anh lại nằm cạnh cô nữa…?? Toàn là những thắc mắc không có lời giải đáp. Và vì nó không có lời giải đáp , cho nên Kim My cứ ôm khư khư cái đống mà cô gọi là ba khó : khó hiểu , khó cảm , khó chấp nhận…theo tới tận trường cô đang học.
Suốt cả quãng đường dài đi tới trường , Mike chẳng nói với Kim My câu nào , vẻ lạnh lùng cố hữu lại hiện diện trên gương mặt anh như một cái mặt nạ vô hình , như là một lẽ tự nhiên nó phải như thế ; hoàn toàn không thể nhận ra Mike Kintaru tối qua đã cười nói vui vẻ với Kim My đang ở đâu nữa.
Nhận ra được bầu không khí căng thẳng , Kim My cũng chẳng dám ho he câu nào , cô chỉ ôm chặt cái cặp sách hãy còn chưa khô vì nước mưa…
Lòng thôi nghĩ về chuyện ban sáng , Kim My nuốt nước bọt nhìn cánh cổng sắt của trường PTTH Kim Liên dần hiện ra phía cuối con đường : ” Đây rồi , Đặng Tiểu Thư và Đặng Tiểu Thiên…!! “. Đúng vậy , bây giờ ngoài cái đống ba khó kia ra , Kim My còn phải đối mặt với một chuyện rắc rối và đáng sợ hơn gấp nhiều lần kìa :
– Trường… em ở đây rồi…- Giọng My có phần ấp úng. Cô mở cửa taxi và bước xuống vỉa hè , không quên vẫy tay tạm biệt Mike – Cảm ơn anh về chuyện tối qua !!
Mike gật đầu vẻ đã nghe thấy rồi. Anh không chào Kim My , cũng chẳng nói gì với cô ; chỉ ra hiệu cho người lái xe chạy tiếp. Kim My ngây ra một lúc : ” Lẽ nào anh ấy giận mình đã đánh anh ấy sao ?? Mình đánh mạnh lắm à ? “
Dĩ nhiên suy nghĩ của Phương Kim My lúc này là hoàn toàn sai lầm , Mike Kintaru không nói chuyện với cô ư ? Anh lạnh lùng ư ? Thế cái mặt đang đỏ dần lên kia là cái gì nào ??
* * * * * * * * *
Có thể nói buổi sáng hôm nay là một buổi sáng trong lành hơn bao giờ hết ; mọi người trông có vẻ rất khoan khoái, dễ chịu…
Ngoại trừ một người – Phương Kim My – nhân vật chính của câu chuyện thì lại mang một vẻ mặt u ám khác ; cô thở dài một cách não nề khi nghĩ đến những ngày tháng kinh khủng trước đây mà cô sắp phải đối mặt : “ Muốn yên thân sống mà cũng không được”.
Dù sợ hãi lắm nhưng chẳng lẽ lại nghỉ học ?
Mà nghỉ học một ngày hôm nay nhưng cũng đâu thể nghỉ học dài dài , đây cũng là năm cuối cấp rồi mà …Đâu thể tự tiện nghỉ học được ??
“ Thôi thì đằng nào cũng phải đối mặt , thà kết thúc nó sớm được chừng nào hay chừng đó cho xong . Cùng lắm thì mình quỳ xuống xin thua là được chứ gì ?? ” – Kim My nghĩ thế rồi quả quyết dũng cảm , liều mình bước chân vào cổng trường …
“ Không biết sẽ có những cái quái gì kinh khủng đang chờ đợi Kim My đây ?? “
Lạ thật…
Lạ thật đấy…
Lạ lắm cơ ý !!!
Mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ bình thường …
Bàn ghế vẫn còn đây …
Ngăn bàn không có rắn rết , con gì lạ hay bất kì một thứ nào đáng sợ …
Trong lớp không có Tiểu Thiên và Tiểu Thư…
Mọi chuyện đều bình thường – bình thường theo cách bình thường nhất mà nó có thể…
Khi Kim My đang còn bơ ngơ bác ngác thì …:
– Oà !!!
Cô giật thót mình , tưởng là Ni Na lại trêu đùa nên cô định buông mồm mà tổng xỉ vả ; nhưng ngay lập tức đã kịp nhận ra đấy là Hàn Thái Vũ – được mọi người mệnh danh là New Boyfriend của cô :
– Cậu muốn có án mạng hay sao mà dùng cái mặt của cậu để dọa tôi ? Mà sao cậu lại lên đây , lớp của cậu ở tầng dưới cơ mà ?
– Chị làm gì mà nặng lời thế ? Em thấy trông chị u ám quá nên mới “ hỏi thăm” thôi mà !
Thái Vũ cười , nụ cười rất đẹp nhưng Kim My nào có để ý đến. Cô thả cái cặp đen lên bàn , rồi kéo ghế ra ngồi : ” Sao cái Na chưa đến nhỉ ? “:
– Hôm qua…Chị bị dầm mưa à ? – Nhận thấy cái cặp đen của Kim My bị ướt , Vũ nhỏ giọng hỏi.
– Không , dầm mưa thế sao hôm nay tôi đi học nổi. Chỉ là bị ướt một chút thôi ! – Kim My chống hai tay lên bàn ; mắt nhìn ra phía ngoài cửa lớp , vẻ mong ngóng hiện ra rõ rệt : Dẫu sao có Ni Na , mức độ sợ hãi trong lòng Kim My cũng giảm được đôi chút.
Như hiểu được sự lo lắng trong đôi mắt của Kim My , Vũ lên tiếng trấn an :
– Chị yên tâm đi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì em sẽ bảo vệ chị mà , em sẽ dẫm chết bọn nó như dẫm chết mấy con gián . Chị khỏi lo !!
– Sao giọng cậu khàn thế ? – Kim My bỗng nhiên hỏi – Cậu bị đau họng à ?
– Ơ…- Vũ ngẩn ra , trong lòng chợt trào lên cảm giác xúc động : ” Cô ấy nhận ra ư ? “
– Chắc hôm qua cậu lại đi chơi với lũ bạn chứ gì ? Quả nhiên tôi không đến là…đổ đốn thế đấy !! – Kim My nheo mắt tinh nghịch.
Cô không hề hay biết rằng việc tối qua cô cho là hệ trọng mà không tài nào nhớ nổi , chính là việc đến nhà Thái Vũ đây :
– Sao em yêu chị thế nhở !! – Thái Vũ chợt ôm chầm lấy Kim My , mặc kệ ánh mắt của bao học sinh xung quanh đang đổ dồn vào hai người. Cậu cảm thấy việc đợi Kim My dưới mưa tối qua , không hoàn toàn là vô ích…
– Cậu bị điên à ! – Kim My gắng sức đẩy tay Thái Vũ ra – Có buông ra không thì bảo !!? Buông ra !!!!!
– Hai người này , sáng sớm ra đã tình cảm thế rồi !! Thật là ghen muốn nổ mũi mất !!
Giọng châm chọc phát ra từ phía cửa lớp , là Lê Ni Na và bạn trai của nhỏ :
– Ni Na ! – My hét lên , cô nhìn vết bầm tím trên mặt Na – Mày làm sao thế kia ??
====
” Mẹ ơi , cứu con với !! “
* * * * * * * * *
Ni Na vẫy tay với Long , rồi lững thững bước về phía tôi .
Nó ném mạnh cái cặp vào trong ngăn bàn , rồi ngồi phịch xuống phần ghế bên cạnh tôi làm cái chân ghế rung cộp lên một tiếng :
– Mặt mày làm sao thế này ? – Tôi vội hỏi Na và đẩy Thái Vũ ngồi sang cạnh mình .
– Sao gì ? Bị đánh chứ sao ? – Na nói trổng .
– Ai chẳng biết là bị đánh ! – Tôi hỏi dồn – Ý tao là ” Who ? Where ? Why ? “
Ni Na quắc mắt ra ngoài cửa lớp , tôi cũng lật đật quay ra theo : Quả nhiên đứng đó là hai anh em sinh đôi nhà họ Đặng , hiện giờ hai đứa nó đang được một tá lũ lớp dưới vây quanh nịnh bợ :
– Ý….Ý…. mày là tụi nó hả ? – Tôi lắp bắp hỏi lại .
– Chứ còn đứa quái nào nữa !! – Giọng Na đanh lại – Hôm qua tao đang trên đường về nhà thì gặp con Thư với hội T7 của nó…Bk bọn ******** , tao chẳng làm gì hết ; thế mà nó đè tao ra đánh mới đau chứ . Khổ nỗi tao bị đánh không thì không nói to làm gì , đằng này về nhà lại bị hai ông bà già …
– Ni Na !! – Tôi to giọng . Nó im một lúc , rồi tiếp :
– Đằng này về nhà lại bị bố mẹ bức cung đến hai tiếng liền nữa chứ …Nhục không giấu vào đâu được !!
Ni Na nghiến răng kèn kẹt ; nhìn mặt cũng đủ biết là nó tức tối đến nhường nào . Tôi chạm nhẹ tay lên vết bầm tím mà thấy thương cho nó ; có vẻ bị đánh đau lắm đây :
– Để em trả thù cho nhé ?
Thái Vũ đưa ra một lời gợi ý tệ hơn bao giờ hết . Cậu gác hai chân lên mặt bàn , mặt thì cười nhăn cười nhở ; cơ hồ như vết thương của Ni Na là một chuyện rất đỗi buồn cười :
– Được đấy !! – Ni Na nói lớn – Em trả thù cho chị nhé !? Nhé !!
– Mày bị điên à , thế có khác gì cái Thư với hội T7 của nó đâu … – Tôi ngăn cản ý định điên rồ của hai đứa bạn – Oan oan tương báo biết bao giờ mới dứt ? Mà năm nay là năm cuối rồi đấy , liệu hồn im hơi lặng tiếng một tí đi bà . Chuyện này mà thầy cô phát giác ra , mày là đứa chết đầu đấy ; nghe chưa ?!!
Ni Na giả vờ bịt hai lỗ tai lại , nó lém lỉnh nhìn tôi :
– Ôi …Tao chẳng nghe thấy cái gì hết !! Tai tao bị điếc thâm niên rồi mày ơi !!
– Mà thế sao chị không mách cô tụi nó đi ?! – Thái Vũ lại tiếp tục đưa ra một gợi ý rất…không dùng được (>..