Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

Chương 39


Đọc truyện Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ) – Chương 39

Dạy vợ!

Hai từ đơn giản tựa như sét đánh ngang tai, Jaejoong trợn mắt nhìn khuôn mặt đang được phóng to phía đối diện, vội vàng hét lớn.

_ Anh định dạy kiểu gì thế? – Cậu mạnh mẽ lắc lắc đầu, cố phòng thủ cho đôi môi đang bị đe doạ của mình – Ưmm…ư…

Rất tiếc, Jaejoong lắc đầu thì hắn đưa tay ra sau gáy cậu cố định, dùng tay che miệng thì bị hắn gỡ ra giữ chặt. Cuối cùng một nụ hôn mãnh liệt là không thể tránh khỏi, đôi môi dày của hắn áp vào nụ hoa đỏ mọng của cậu, áp chặt không còn một kẽ hở. Jaejoong ban đầu quẫy đạp rất quyết liệt, rồi chợt ngẩn người ra, sao phải phản kháng? Hắn yêu cậu, cậu yêu hắn, cầu hôn cũng cầu hôn rồi, mà con cũng có đến nơi rồi, làm chuyện này có gì không đúng đâu? Jaejoong sau khi đã nghĩ thông suốt thì thôi không giãy dụa nữa, ngược lại còn vòng tay ôm cổ hắn, chủ động tách hai cánh môi ra nghênh đón cái lưỡi nóng ấm nào đó vào làm loạn.

Một tiếng hừ nhẹ hài lòng phát ra khi thấy cậu biết điều như vậy, hắn đưa tay luồn vào trong áo cậu, khẽ vuốt ve.

_ Ư…Yun ah…còn em bé thì sao?

Jaejoong thở hổn hển khi dứt ra khỏi nụ hôn vừa rồi, hai mắt mơ màng nhìn hắn. Theo cậu biết thì vận động mạnh sẽ ảnh hưởng đến em bé, mà làm với hắn thì đừng có trông mong vào hai từ “nhẹ nhàng”.

_ Không sao…– Hắn để đôi môi mình lướt qua cần cổ trắng mịn của cậu, nút lên đó thật mạnh – Con sẽ an toàn…

Hắn vừa truyền một lượng bá khí tương đối vào bụng Jaejoong, việc đó sẽ giúp bé con của họ ngoan ngoãn nằm trong lớp bảo vệ vững chãi và an toàn mà không bị ảnh hưởng bởi những gì đang diễn ra bên ngoài. Hắn yêu cậu, nhưng cũng rất yêu con, sao hắn có thể làm việc này mà không chuẩn bị hết rồi chứ.

_ A…– Jaejoong giật nảy mình khi ngón tay hắn đột nhiên niết mạnh vào một trong hai điểm hồng trước ngực cậu. Có thể nói đây là lần đầu tiên hai người làm mà cậu hoàn toàn tự nguyện, vậy nên Jaejoong rất xấu hổ. Xấu hổ hơn những lần trước nhiều lắm, vì khi ấy lúc nào trong lòng Jaejoong cũng mang nặng tâm tư, còn giờ tất nhiên là đã hết sạch rồi. Mặt cậu đỏ lên nhanh chóng khi thấy hắn cúi đầu xuống âu yếm ngực mình – Này…này…

Hắn chợt nhổm người dậy, phẩy tay một cái làm biến mất sạch quần áo trên người, sau đó túm lấy áo cậu vén lên, tiếp tục công việc trêu đùa hai điểm đỏ hồng nổi lên trên làn da mịn màng của cậu. Tuy nhiên, mặc dù đã được vén lên khá cao nhưng cái áo đó vẫn rất vướng víu, hắn nhíu mày khó chịu nhìn thứ to gan dám ngăn cản sự tiếp xúc da thịt giữa hai người, rồi “roẹt” một cái, rảnh nợ.

_ Anh đừng xé áo em nữa có được không? Phí vải lắm! – Cậu vừa nhắm mắt cảm nhận sự ướt át trên ngực mình vừa cằn nhằn. Xem đấy, có lần nào hai người làm chuyện này là quần áo cậu còn nguyên vẹn không? Sốt ruột thì cũng phải từ từ chứ! Cảm nhận được có một bàn tay đang lần xuống phía dưới, cậu vội hô lên – Để em tự cởi!

Roẹt ~

Thứ mà một giây trước cậu gọi là quần hiện đang te tua bay bay xuống dưới đất, Jaejoong nhăn mặt định bụng mở miệng góp ý vài câu, nhưng chưa kịp thực hiện đã thấy hắn ngẩng đầu lên, nhanh chóng khoá môi cậu lại bằng một nụ hôn mãnh liệt.

_ Jaejoong…ta yêu em…

Hắn khẽ thì thầm qua nụ hôn, những tiếng nút nóng bỏng phát ra từ khe hở của hai đôi môi to đến thế cũng không thể át nổi lời thì thầm đơn giản ấy. Trong phút chốc cậu như chìm sâu vào sự hạnh phúc, đầu óc trống rỗng chỉ có thể lặp đi lặp lại duy nhất câu nói đó. Những nhịp đập trái tim ngày càng mạnh và dồn dập hơn, như nóng lòng muốn thúc giục cậu hãy đáp lại hắn đi, hãy cho hắn biết điều mà phải đến lúc xa nhau cậu mới ngỡ ra. Đây không phải lần đầu nghe hắn nói lời yêu, thế nhưng cảm giác mà Jaejoong đang trải qua thực sự rất mới mẻ. Vì sao hả? Vì giờ đây cậu cũng có cái để đáp lại rồi.

_ Yunho, em cũng yêu anh…AAA…

Dường như toàn bộ sự vỡ oà trong hắn đều được dồn vào cú thúc mạnh bất ngờ ấy. Sự tê dại ở trái tim song song với cái đau buốt phía dưới thân, khiến cho Jaejoong không thể ngăn được những giọt nước mắt trong suốt tràn ra từ khoé mi. Hắn lại một lần nữa cúi đầu hôn lên môi cậu, để cả bên trên và bên dưới hai cơ thể trần trụi đều chặt chẽ kết hợp.

_ Ưh…ư…Yunho…

Cậu rên lên khi thứ đó khẽ nhúc nhích trong người mình, hắn đưa tay luồn xuống nâng eo cậu lên cao, bắt đầu chuyển động. Cơ thể Jaejoong theo đó cũng từ từ lắc lư, nhanh dần nhanh dần…

Khoan! Jaejoong chợt mở to mắt, trợn trừng nhìn xung quanh.

_ Yunho! Mình không thể về phòng được sao?

Cậu vừa ôm cổ hắn vừa đập nhẹ vào vai hắn đưa ra ý kiến. Hiện giờ hai người đang ngồi trong quan tài vàng đấy, cái này bình thường cũng không đến nỗi chật lắm, nhưng để phục vụ cho chuyện này e rằng quá sức. Hơn nữa địa điểm này cũng hơi…

_ Không được…

Hắn khẽ gầm nhẹ, đương nhiên không thèm để ý đến khiếu nại của cậu mà tiếp tục đong đưa. Chuyển địa điểm khi đã làm đến bước này rồi? Hắn không có siêu phàm đến thế!

_ Nhưng…nhưng…Yunho…a…

Cậu vừa ngửa người ra đằng sau vừa nhát gừng phản đối, phải đến lúc hắn tăng tốc độ lên, Jaejoong mới chịu khuất phục mà cắn răng rên rỉ.


_ Ư…Yun…Yun ahhh…– Có thể vì lần này là hoàn toàn tự nguỵên, vậy nên khoái cảm mà cậu nhận được từ mỗi cú thúc đẩy của hắn rõ ràng hơn bao giờ hết. Không còn sự nhục nhã, không còn sự tổn thương, tất cả chỉ còn sự thèm muốn được thuộc về hắn nhiều hơn –…Yunho…thêm…nữa…

_ Jaejoong…– Khoé môi hắn khẽ cong lên khi nghe cậu dè dặt yêu cầu, tốc độ dưới thân càng nhanh hơn nữa, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ không vui, hắn vừa thở dốc vừa trách – Ta đang phạt…mà em lại thích thú thế sao…?

_ Ư…ư…

Cậu to gan gật gật đầu, đưa tay lên vò rối mái tóc hắn, ngoài những tiếng rên rỉ đứt quãng ra thì chẳng thể nói nổi câu nào.

Kịch!

_ A!

Ngay khi Jaejoong kêu lên, cái quan tài vàng nơi hai người đang ngồi cũng cùng lúc rung mạnh một cái. Ấy là khi hắn đột ngột đổi tư thế, xoay người đặt Jaejoong tựa vào thành dọc quan tài vàng, còn hắn một tay nắm vai cậu giữ chắc, một tay túm eo cậu để những đòn tiến công của mình thêm hiệu quả. Jaejoong vì sự thay đổi bất ngờ ấy mà suýt ngã, vội vàng quặp hai chân vào lưng hắn. Sự di chuyển mạnh mẽ phía dưới khiến lưng cậu không tránh khỏi bị cọ xát với thành quan tài, mặc dù vậy giờ phút này sự đau rát tấy đỏ đó chỉ khiến cậu bị kích thích nhiều hơn.

_ Cái này…– Tư thế mới làm hắn gặp khó khăn trong việc giữ cậu, thế nhưng lại đem đến khoái cảm không ngờ cho cả hai –…là phạt vì đã đốt lâu đài bỏ trốn…

Hắn nói một hơi, sau đó lại tăng thêm lực vào mỗi cú thúc.

_ Á! – Jaejoong còn chưa kịp hoàn hồn bởi sự điên cuồng đang tàn phá động nhỏ bên dưới thì, hắn đã dựng cậu dậy mặt đối mặt với hắn. Hành động này khiến cho vật đáng sợ nào đó càng thêm chôn sâu trong cơ thể Jaejoong, nó khiến cậu tê dại đến không thể thở nổi – Yunho…Yunho…

Tư thế này có thể lợi dụng sức nặng của Jaejoong để sau mỗi cú nảy của hắn, hai nơi kín đáo kia có thể yêu nhau đến cực đỉnh.

_ Cái này…– Hắn nghiến răng nảy người lên, lời nói mang theo hơi thở nóng hầm hập phả vào tai cậu – Là vì dám nói không muốn có con…

_ Không không…– Jaejoong lắc đầu quầy quậy, không hiểu vì phản đối lời nói của hắn hay vì không thể chịu nổi sự kích thích quá lớn sau mỗi lần cơ thể nâng lên hạ xuống.

_ Còn cái này…

Lại “kịch” một tiếng, hắn xoay người đặt Jaejoong nằm lọt thỏm trong quan tài, mạnh mẽ tách hai chân cậu đặt lên hai bên thành, điên cuồng tấn công hang động nhỏ tội nghiệp bên dưới.

_ Là vì sự bướng bỉnh của em…

_ Ư ư…em…

Jaejoong ưỡn người đón từng đợt sóng khoái cảm xuất hiện khi thứ đó cắm vào cơ thể, lại thở hắt chờ đợi khi hắn rút ra để lại sự trống trải nhộn nhạo bên trong. Cậu đưa hai tay lên bám chặt vào thành quan tài, đôi mắt mở hờ mơ màng nhìn kẻ đang di chuyển trên thân mình. Yunho…Chúa tể của cậu…chẳng bao giờ cậu ngờ rằng mình sẽ được kẻ này yêu thương đến vậy, cũng chẳng bao giờ cậu nghĩ rằng mình sẽ bị hắn chiếm trọn trái tim như thế. Nhìn những giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài trên cơ thể rắn chắc trước mặt, Jaejoong bỗng vươn tay chạm vào lồng ngực hắn, nơi trái tim hắn đang phát ra những nhịp đập mạnh mẽ.

_ Yunho của em…

_ Jaejoong…– Hắn bắt lấy bàn tay đang sờ loạn trên người mình, đưa lên hôn một cái thật mạnh, sau đó mím môi chuyển động nhanh lần cuối, đưa cả hai lên đến đỉnh cao của hạnh phúc.

_ AAAAAA…

Cậu hét lên khi dòng chất lỏng nóng hổi ấy tràn đầy vào trong cơ thể mình, sau đó nhắm mắt thở dốc gắng sức cố lấy lại ý thức sau trận chiến vừa rồi.

Hắn cúi xuống hôn vào đôi môi đang mở ra hớp khí thêm lần nữa, trước khi đem cả cơ thể mềm nhũn của cậu chuyển lên, để cậu nằm úp sấp trên người mình. Bàn tay hắn đặt lên trên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.

_ Có sao không? – Hắn hỏi.

_ Chỗ đó thì không sao, nhưng còn lại thì chỗ nào cũng đau…

Jaejoong bĩu môi trả lời, cả người cậu bị hắn quăng quật hết bên này đến bên khác như vậy, nhìn xem chỗ nào cũng hằn đỏ lên rồi này, cái lưng tội nghiệp của cậu, cái mông tội nghiệp của cậu…haishh ~ cơ thể tội nghiệp của cậu…


_ Cho chừa đi! – Hắn vừa mắng vừa dùng cả hai tay xoa khắp người Jaejoong, có lẽ lát nữa phải bảo Hankyung đem thuốc đến bôi.

_…

_…

Cơ thể thoả mãn, trái tim hạnh phúc, hắn và cậu cứ thế nằm ôm nhau im lặng. Nhưng mà ngay khi Yunho tưởng rằng cậu đã ngủ rồi thì Jaejoong lại đột nhiên lên tiếng.

_ Yunho, em hỏi anh mấy câu có được không?

_ Sao?

_ Lần đầu tiên gặp em, anh có cảm giác gì?

Tự dưng nhớ lại chuyện cũ, cậu vừa dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn vừa ngại ngùng hỏi. Cậu chỉ thắc mắc sao hai người từ chủ nhân búp bê lại có thể thành ra cái loại quan hệ này thôi mà.

_ Chẳng có gì cả…– Hắn mông lung nhìn lên trần nhà – À không, cũng có chút ấn tượng…

_ Ấn tượng gì? – Jaejoong háo hức hỏi, ấn tượng lần đầu gặp mặt rất quan trọng, tuy rằng hoàn cảnh khi ấy có hơi…

_ Một kẻ không giống với những kẻ bình thường…

Hắn hơi mỉm cười khi nhớ đến lần đầu tiên hai người chạm mặt, sắp bị hút máu rồi còn thản nhiên nằm dài ra ngủ, bảo cầu xin cũng không làm theo, thậm chí còn trừng mắt lên lườm.

_ Đơn giản thế thôi sao? – Cậu xị mặt nói, cái gì mà không giống với những kẻ bình thường chứ.

_ Tại sao lúc đó em lại bướng bỉnh vậy?

Thực ra càng về sau hắn càng hiểu rõ tính ương ngạnh của cậu, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc, khi ấy cậu sắp chết đến nơi rồi, vẫn còn bướng được sao?

_ Vì em thấy trước sau gì cũng chết…– Cậu dùng tay đập đập lên ngực hắn – nên chỉ nghĩ là sẽ không để anh ăn em ngon miệng, nhất định không làm cho anh hả dạ!

_ Hừ…– Hắn lừ mắt đưa tay véo mũi cậu một cái khiến Jaejoong la oai oái – Lúc đó ta rất bực mình, nhưng cũng lấy làm thú vị, em là con mồi đầu tiên có thái độ như vậy với ta…

_ Vì thế mà anh không giết em phải không? – Jaejoong chớp mắt hiếu kỳ.

_ Đúng, ta muốn làm em phải cầu xin ta trong sợ hãi, muốn hành hạ em, sau đó mới hút cạn máu em…

_ Chỉ thế thôi sao? Anh giữ em lại chỉ vì muốn hành hạ em? – Cậu nhếch mép khinh bỉ, lý do cái kiểu gì vậy? Chẳng vui chút nào!

_ Không chỉ vậy, còn vì máu em là loại máu ngon nhất ta từng thưởng thức…

_ YA, thật vô vị! – Jaejoong bất mãn kêu to, thế ra cậu sống được đến giờ phút này là vì máu mình ngon hơn bình thường hả, quá đáng!

_…– Hắn yêu thương vuốt tóc cậu, thầm cảm thấy thật may mắn vì lúc ấy đã không giết cậu.

_ Umh…thế…tại sao đêm đó anh lại làm vậy? – Jaejoong nằm bĩu môi một lúc, rồi đột nhiên ngóc đầu dậy hỏi.

_ Đêm nào?


_ Thì…đêm thứ tư em ở bên anh, anh đã suýt nữa làm trò đấy còn gì!

Nghĩ đến lại thấy rùng mình, tên Heechul kia lột cậu không còn một mảnh vải rồi ném lên giường làm đồ ăn cho hắn. Chính vì ký ức khó quên đó mà đến giờ này Jaejoong vẫn còn chút ác cảm với Heechul.

_ Ah…một chút xao động không đáng có, nhưng ta nghĩ là ngay sau đó ta đã lấy lại đúng bản chất của mình…– Đó là khi hắn nhận ra ngoài máu và sự bướng bỉnh, cậu còn một thứ nữa rất khác người.

_ Khi suýt hút cạn máu và bẻ gãy tay em hả? – Cậu nheo mắt nhìn hắn, trong cái đêm trời đánh ấy cậu không những suýt bị hắn đè mà còn bị hành gần chết.

_ Nếu đêm đó ta không hành động như vậy thì em có thể trở thành búp bê của ta sao? – Ai đó đang đánh trống lảng.

_ Thôi được rồi, đấy quả là một đêm đáng nhớ, và nếu không có đêm đó thì giờ vị Chúa tể đẹp trai của chúng ta đã không có con búp bê kiêm phu nhân đáng yêu này rồi, đúng không? – Ai đó tít mắt cười sướng mà quên mất mình đang trong quá trình chất vấn chồng. Cậu nhích người lên hôn môi hắn một cái, thở dài thoả mãn một hơi rồi nhắm mắt im lặng.

_ Đồng ý, búp bê xinh đẹp, phu nhân ngọt ngào…– Đôi mắt hắn cũng từ từ nhắm lại, hài lòng nở nụ cười.

_…

_…

_ Khoan đã Yunho, em còn muốn hỏi! – Cậu đột nhiên bật dậy nói.

_ Jaejoong, chỉ hỏi mấy câu thôi mà…– Hắn vỗ vỗ vào lưng cậu, ý bảo nằm ngủ chút đi.

_ Nhưng em còn thắc mắc, cái lần mà anh chính thức làm chuyện đó với em…

_ Ngủ đi! – Hắn ra lệnh.

_ Hỏi nốt cái này thôi, đó là lần đầu tiên của em…

_ Ta biết…

_ Thực sự rất đau…

_ Ta biết…

Hắn vừa trả lời vừa âm thầm nghĩ, có lẽ làm thêm vài lần nữa cũng không vấn đề gì, xem phu nhân của hắn còn sung sức chưa kìa.

Trải qua từng ấy chuyện vẫn có thể bên nhau nằm ôn lại quá khứ thế này, hạnh phúc không là đây thì còn là cái gì nữa? Yunho yêu thương nhìn người ấy thao thao bất tuyệt, trong lòng lại càng thêm quyết tâm.

Cho dù kẻ kia đã thức dậy, cũng không thể làm tổn thương hắn được nữa…

Bởi vì giờ đây…

Hắn đã biết thế nào gọi là hạnh phúc…

Junsu rất không thoải mái trước ánh nhìn chòng chọc của Heechul, nó thở dài ngao ngán, đoạn cúi gằm mặt xuống.

_ Nhút nhát! – Heechul nặng nề buông một câu.

_ Làm như hyung không thế bao giờ ấy!

Nó lườm y toé lửa, đừng tưởng được nó nhờ tư vấn thì có thể nói gì cũng được nhá.

_ Ta mà như thế thì trong lâu đài này có người nào tên là Hankyung sao? – Y chống nạnh dí đầu nó xuống, rồi trước khi Junsu kịp nổi điên lên tấn công lại, y đã nhanh nhẹn nhả ra một câu– Không xa được thì cứ xách túi theo đi!

_ Sao cơ? – Nó nghệt mặt nhìn – Hyung…hyung không phản đối sao?

_ Gia đình chúng ta có truyền thống yêu người ngoại đạo mà…– Y vừa che miệng cườivừa ngồi vắt chân nhìn nó –…con người thì sao chứ, Hunter thì sao chứ, miễn là mấy đứa yêu, hyung sẽ không bao giờ cản!

Nói chính xác là có cản cũng không được, thậm chí y là anh lớn còn tiên phong đi yêu một con người trước tiên.


_ Nhưng mà…– Đôi mày của Junsu nhíu vào nhau, nó chán nản ngồi xuống ghế, chống tay suy nghĩ.

_ Cái thằng…

Heechul cố kiềm chế để không cốc vào đầu Junsu một cái, sau đó đột nhiên lại nhớ đến Yunho ngày nào. Để có thể chấp nhận tình cảm mà mình dành cho Jaejoong, tên ấy đã phải đấu tranh tư tưởng ghê lắm. Chẳng nhẽ sĩ diện của Vampire quá lớn nên một khi tơ tưởng đến ai đều phải trải qua giai đoạn đấu tranh gian nan thế này sao? Vậy có lẽ nên thông cảm cho Junsu một chút, dù sao thì đối tượng của nó cũng khá đặc biệt, là kẻ thù của Vampire – một Hunter.

_ Junsu, hyung hỏi thật, em chần chừ vì không chắc mình có yêu hay không, hay chần chừ vì sợ kẻ khác biết được sẽ chê cười?

Y chân tình hỏi, lần trước con nhỏ Sungyoung láu táu đó đã tranh mất phần khuyên nhủ Chúa tể của y rồi, lần này y nhất định sẽ giúp Junsu giải quyết dứt điểm.

_ Kẻ nào dám chê cười, em sẽ cắt lưỡi! – Nó trừng mắt đập bàn.

_ Tốt tốt…– Y gật gù, vậy là vì chưa xác định được tình cảm rồi.

_ Cái tên nham nhở đó…– Junsu bặm môi, bắt đầu giãi bày –…rõ ràng em rất căm ghét gã, thế nhưng…có nhiều lúc, lại cảm thấy gã cũng rất tốt…rất mạnh mẽ…nụ cười rất quyến rũ…chăm sóc cho Donghae rất chu đáo…

_ Ừm…– Xem, toàn kể ưu điểm kìa, Heechul khẽ chép miệng.

_ Lúc gã đòi đi…em cảm thấy như bị phản bội…– Tiếng Junsu nhỏ dần, nó biết mình như vậy là vô lý, nhưng lại không thể ngăn cản sự khó chịu trong lòng được.

_ Thôi được rồi…– Y đưa tay lên day day thái dương, chậm rãi phán – Chưa đến mức sâu đậm như ta với Hannie, nhưng cũng đủ để gọi là yêu đấy!

_ Vậy là yêu sao? – Junsu tròn mắt hỏi lại.

_ Đi đi…– Y không trả lời mà trực tiếp đứng lên đẩy nó ra ngoài cửa – Đến lúc bay theo tiếng gọi của tình yêu rồi…

_ Hyung ah, không thể…– Nó vừa cố níu lại vừa ngập ngừng nhìn y – Em…

_ E hèm, để ta nói cho cách này…bây giờ cứ đuổi theo tên Hunter đó đi, nếu như sau đấy thấy có cảm giác luyến tiếc khó chịu hơn so với bây giờ, thì tức là tình cảm của em dành cho gã không thể bằng tình cảm em dành cho các hyung và toà lâu đài này, và như thế thì không thể gọi là yêu rồi!

Bởi vì tình yêu rất mãnh liệt, nếu có thể quay đầu được thì đâu còn là tình yêu nữa…

_ Có thể…vậy sao…?

Nó thoáng do dự, đoạn ngước lên nhìn Heechul, thấy y đang đưa ra ánh mắt cổ vũ rất nhiệt tình. Nếu đi mà muốn trở lại, tức là vẫn chưa yêu, còn nếu đi mà không dứt ra nổi, là cả đời này buộc phải ở bên gã.

_ Em nói xem? – Y chớp mắt.

_…

Dã Vương từ bao giờ lại trở nên nhút nhát không quyết đoán như vậy. Junsu cau mày vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu, dứt khoát quyết định…

Bấy giờ ở phía bên ngoài lâu đài, có một thanh niên nào đó đang đứng nhấp nhổm không yên, hết dậm chân rồi đạp lá, mắt thì không ngừng liếc về phía lâu đài.

_ Chun hyung ah, sao mình cứ đứng đây mãi vậy? – Nhóc con đi cùng thanh niên nọ dài mặt than thở – Mình đi thôi!

_ Chờ thêm chút nữa đi…

Gã nhăn mặt nhìn nhóc, sau đó lại hướng về phía lâu đài nhìn nhìn. Ngươi cũng không cần phải làm thủ tục từ biệt gia đình lâu như thế chứ! Làm ta và Donghae đợi đến mốc người rồi. Yoochun hoàn toàn tin tưởng rằng không sớm thì muộn sẽ có một Vampire tên gọi Dã Vương đến trước mặt mình, một là đánh đấm, hai là ôm hôn thắm thiết, sau đó thì bằng lòng cùng đi phiêu dạt với gã và Donghae. Vì sao hả? Bởi vì biểu hiện của Junsu khi ấy đã nói cho gã biết, nó càng gắt gỏng nóng nảy bao nhiêu, chứng tỏ sự phân vân lưỡng lự trong nó càng lớn. Lúc đấy Junsu hét lên đuổi gã đi, thế nhưng lại đạp gã vài phát rồi chạy mất, đó chỉ như một sự giận dỗi làm mình làm mẩy thôi. Nói gì thì nói, Park Yoochun này trải nghiệm tình trường cũng nhiều rồi, tình cảm của một Vampire ngây thơ đơn thuần như thế làm sao có thể qua mặt được gã.

Yêu rồi, chắc chắn là yêu rồi! Yoochun gật gù đắc ý, không để ý đến Donghae vì phải đợi quá lâu nên mặt từ dài như quả bí đã chuyển sang dài như cái bơm.

_ Hyung ah, không chờ nữa đâu, chán lắm…– Nhóc bắt đầu mếu máo.

_ Ya, hạnh phúc sau này của hyung đấy Hae…– Gã đến xoa đầu nhóc cho đến khi tóc nó xù cả ra – Mai sau có người yêu, cũng có lúc em phải kiên nhẫn chờ đợi thế này thôi nhóc con ah.

Nhìn Donghae vẫn không phục lắc lắc đầu, Yoochun cười khẩy một cái, thầm nghĩ, nhóc ạh, đợi đến lúc em rơi vào lưới tình như ta xem, sẽ biết thế nào gọi là khổ vì tình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.