Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

Chương 32


Đọc truyện Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ) – Chương 32

_ Hyung nhắc lại lần nữa, trong trường hợp lửa đột nhiên bùng lên quá lớn…hoặc vì lý do gì đó mà không thể dập tắt được lửa, thì phải ngay lập tức chạy ra khỏi lâu đài, không được cố, rõ chưa?

_ RÕ! – Sắp được chơi nên mặt đứa nào cũng hớn hở ra trò, cả bọn đứng ngay ngắn thành hàng và cố tỏ ra ngoan ngoãn để Jaejoong mau chóng cho chúng nó chơi.

_ Aishhh… – Làm việc này đảm bảo cậu sẽ bị tổn thọ vài năm mất. Jaejoong đưa tay lên day day trán, lừa gạt con nít là tội nặng lắm -…được rồi mấy đứa, bắt đầu!

_ Nước trong cái bể đó dùng để nấu ăn mà, ai cho ngươi lấy ở đấy? – Kibum khẽ hẩy vai Changmin khi thấy thằng nhóc ngồi chăm chú đổ nước vào một quả bóng bay.

_ Xì, ta với Jae hyung toàn lấy nước ở đây đấy, có ai nói gì đâu? – Changmin bĩu môi nhìn Kibum – ngươi còn không mau ngồi xuống làm cùng ta đi!

_ Hừm… – Kibum nhăn mày chần chừ một lúc, tuy nhiên cuối cùng vẫn chiều theo Changmin mà ngồi xuống, đưa tay múc nước đổ vào từng quả bóng bay nhỏ xíu -…vậy tại sao lần này ngươi và Jaejoong không cùng làm chứ, sao lại bắt ta làm…

_ Umh…

Đương nhiên phải bắt ngươi làm rồi, vì mục đích chính là để ngươi không chạy lăng xăng phá hỏng kế hoạch của bọn ta mà. Changmin vừa ngồi nghịch nước vừa nghĩ, không biết giờ này Jaejoong hyung đã bắt đầu chưa. Đến lúc lửa cháy, lũ trẻ sẽ hét toáng lên, đám bảo mẫu nghe thấy tiếng hét chắc chắn sẽ đổ xô ra tìm hiểu. Tên Kibum này thấy ồn ào vậy cũng sẽ nhảy ra xem, lúc ấy Min chỉ cần lẻn ra chỗ hẹn trước với quỷ nữ là được. Mong là không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra…

_ Bắt ta phải làm những chuyện vặt vãnh này, còn lấy nước nấu ăn ra dùng, nếu Vampire bảo mẫu mà biết được thể nào cũng càu nhàu cho xem…

_…

Changmin ngồi nghe Kibum lẩm bẩm thì buồn cười vô cùng. Quay ra lại thấy tên đó đang ngồi xổm, tay chân lóng ngóng, mặt mũi hậm hực còn miệng thì lải nhải không ngừng, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác tê tê lạ thường.

_ Nhẽ ra lũ trẻ kia phải làm việc này chứ, chúng nó chơi mà, chơi thì phải…A! – Kibum giật nảy mình khi tự nhiên có một dòng nước mát lạnh tạt vào người mình.

_ Hahaha…con vịt nói nhiều!

Hung thủ vừa tạt nước vào Kibum không những không ăn năn hối cải mà lại còn đang ôm bụng cười. Nụ cười vui vẻ vô tư đó chẳng phải hiếm, thế nhưng mỗi lần xuất hiện đều khiến Bum cảm thấy thật khó thở.

_ Dám hất nước vào ta, ngươi…A!

_ Sao ta lại không dám chứ! – Changmin vừa nói vừa vội đứng dậy chạy ra xa một chút, sau đó thì vô cùng thản nhiên cầm mấy quả bóng bay mới được đổ nước ném vào Kibum – Nữa nè!

_ Ngươi dám…

Quả thật trong tình huống này muốn làm mặt lạnh cũng khó, Kibum vốn định sẽ nhảy đến chỗ thằng nhóc đó rồi túm nó lại tẩn một trận. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Changmin, Kibum lại không nỡ. Chả hiểu thế nào, cuối cùng tay trong vô thức lại cầm lấy gáo nước, lợi dụng lúc đầu óc không minh mẫn mà vung lên, cả gương mặt nữa, cũng tự dưng nở ra một nụ cười thật tươi. Kibum nghĩ, lúc đấy mình đúng thật là bị điên rồi.

Bị điên mới có thể như trẻ con mà chơi trò tạt nước với thằng nhóc đó.

Hơn thế, lại cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nữa…

Trong phút chốc, một ý nghĩ rất kỳ quặc lướt qua đầu, khiến Kibum giật mình không thôi…

Giá như…mình có thể gặp con người này sớm hơn…


_ AAAAA…

Jaejoong giật thót mình khi nghe thấy tiếng hét của đứa trẻ nào đó vang lên bên trong lâu đài. Giây phút ấy, cậu đột nhiên cảm thấy thật ân hận. Cậu đã làm cái gì thế này? Dùng những đứa trẻ non nớt đó để thực hiện kế hoạch bỏ trốn của bản thân sao? Nếu chúng có mệnh hệ gì, có lẽ cả đời này cậu sẽ phải gặp ác mộng mất…

_ Cháy rồi! Cháy rồi!

Khói từ bên trong toà lâu đài bắt đầu thoát ra, dường như lửa đã bốc lên từ năm sáu chỗ rồi, thế nhưng vẫn chưa có đứa trẻ nào chạy ra ngoài cả. Jaejoong đứng ở dưới theo dõi mà lòng cồn cào vô cùng. Có tiếng la hét, có tiếng gào khóc, âm thanh hỗn loạn ngày càng nhiều…

_ Lửa! Có lửa!

_ Mau dập lửa!

Các bảo mẫu trong những căn phòng ở tầng dưới cùng vì tiếng ồn ào đó mà bắt đầu đổ xô ra ngoài, và họ rất nhanh chóng đã hiểu ra sự việc gì đang phát sinh ở các tầng trên. Đám khói theo thời gian dày đặc dần lên khiến cho bầu không khí lúc này trở nên hết sức gấp gáp. Bởi vì lửa không cháy tập trung vào một chỗ mà rải rác khắp nơi, hơn nữa đám trẻ còn đang chạy lung tung bên trong, thế nên thật khó để có thể nhanh chóng giải quyết rắc rối này. Thậm chí các Vampire còn chưa thể xác định được lâu đài đã bốc cháy bao nhiêu chỗ, chỉ toàn khói là khói thôi.

Tất cả đều đang rất hoảng hốt và hỗn loạn, đây chính là thời điểm tốt nhất để chạy trốn. Jaejoong xoay người định bỏ chạy, thế nhưng cánh tay đột nhiên bị túm lại.

_ Cậu Jaejoong… – Đó là một Vampire bảo mẫu, vẻ mặt đang vô cùng lo lắng -…cho đến khi chúng tôi có thể kiểm soát được đám lửa, cậu hãy đứng yên ở đây chờ, không cần phải sợ hãi, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu…

_ Không… – Vampire đó chỉ kịp nói vậy rồi lại vội vã chạy đi tìm cách dập tắt lửa. Nhưng mà chỉ một câu nói đó thôi cũng đủ làm Jaejoong chấn động rồi.

Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu…

Họ lo cho cậu, Jaejoong cắn môi thật chặt, giờ phút này đáng nhẽ ra cậu phải chạy đến chỗ đã hẹn trước, thế nhưng tại sao chân không bước nổi thế này? Lo cho cậu sao? Nếu như họ biết cậu chính là kẻ chủ mưu đem lâu đài đốt cháy, liệu họ sẽ nghĩ gì về cậu đây?

_ A!

Jaejoong mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn toà lâu đài đang bốc khói, sau đó thì ánh mắt vô tình bắt gặp một hình ảnh khiến cậu giật mình. Ryeowook, là Ryeowook. Nó đang đứng khóc ở bên cửa sổ, đúng rồi, Ryeowook không phải là Vampire, nó chỉ là một con người, hơn nữa lại rất nhút nhát, làm sao có thể tự chạy khỏi đám cháy đó được. Jaejoong mải nhìn vào gương mặt tèm lem nước mắt của Ryeowook mà không để ý, đôi chân cậu đã tự động bước nhanh về phía toà lâu đài. Để khói có thể dễ dàng bốc ra tạo cảm giác lửa cháy to, Jaejoong thường cố tình đặt nến ở gần các cửa sổ. Nếu như Ryeowook đang đứng cạnh cửa sổ thì có nghĩa là nó bị kẹt trước một ngọn lửa mà không dám nhảy ra.

Không thể bỏ mặc, không thể nào bỏ mặc…Đó là ý nghĩ duy nhất mà Jaejoong lặp đi lặp lại trong đầu, trước khi cậu thực sự chạy vào lâu đài, hoà mình cùng đám hỗn loạn bên trong kia…

_ Có gì mà ồn ào quá vậy?

Hanyeon khó chịu bước ra khỏi phòng, ả đang nằm tĩnh dưỡng để phục hồi sức mạnh nhưng những tiếng ồn này làm ả không tài nào tập trung. Hanyeon đưa mắt nhìn quanh một chút, ngay lập tức đã có thể phát hiện được điều kỳ lạ. Mùi khói lửa dày đặc ở khắp nơi, cái quái gì đang xảy ra với toà lâu đài này thế?

_ HANYEON! – Đương lúc định đi xem xét tình hình thì đột nhiên có tiếng gọi vang lên từ phía sau khiến Hanyeon giật mình. Quay người lại, thì ra là cô em được các oppa cưng chiều nhất.

_ Sungyoung, dù gì ta cũng lớn tuổi hơn ngươi, nói năng lễ phép một chút… – Hanyeon lạnh lùng khoanh tay nhìn con bé trước mặt, dường như có việc gì đó đang khiến cho Sungyoung vô cùng tức giận.

_ Chính là ngươi…ngươi đã làm việc đó… – Sungyoung gằn giọng nói, đôi mắt của nó ánh lên những tia phẫn nộ -…sát hại Hunter phía Đông, và…cướp mất gươm bạc!

_ Ngươi! Ngươi đang nói linh tinh cái gì? – Hanyeon trợn to mắt nhìn con bé trước mặt, không thể nào. Sungyoung không thể nhìn thấu được tâm tư của quỷ nữ, mà những quỷ nữ kia chắc chắn cũng sẽ không nói chuyện đó ra cho nó biết.

_ Đừng coi thường ta như thế, ta đã nhìn thấy hết rồi…

Sungyoung nhếch mép chậm rãi nói, Hanyeon vì tin tưởng rằng nó không thể nhìn được tâm tư của ả mà giấu nhẹm chuyện này đi, hơn nữa còn ung dung tiếp tục ở trong lâu đài. Thế nhưng ả không ngờ đến một chuyện, là đứa bé mà Junsu oppa đã nhờ Sungyoung cứu. Đứa trẻ đó hiện giờ đã không còn gì đáng lo nữa, mà từ trong cơn hôn mê của nó, Sungyoung có thể nhìn thấy hình ảnh của những Hunter có đôi mắt trắng dã điên cuồng chém giết. Bản thân cũng là quỷ nữ, chẳng lẽ Sungyoung còn không hiểu điều đó có nghĩa là gì sao? Giật dây để các Hunter khu Đông chém giết lẫn nhau, sau đó ung dung lấy gươm bạc. Tại sao quỷ nữ lại làm thế? Gươm bạc liên quan trực tiếp đến việc Hunter Vương thức dậy, ngoài Sungyoung ra, chỉ có ba quỷ nữ khác là ôm mối tình sâu đậm với các oppa đến nỗi dám làm mọi việc để tình yêu đó được đáp lại. Ririn và Kigin chắc chắn không thể làm điều gì tổn hại đến Chúa tể, vậy thì chỉ còn một người thôi.


Đó là Hanyeon.

_ Ngươi muốn lấy gươm bạc làm gì? Muốn sát hại Chúa tể sao? – Bởi vì người ả si mê là Hankyung, người mà ngày nào còn Huyết Vương Heechul, ngày đó ả không thể chạm vào anh ta được.

_ Nếu như Hunter Vương có thể hạ gục Chúa tể, hắn ta hẳn là cũng có thể giải quyết tên Huyết Vương kia… – Dù sao cũng không thể che giấu được nữa, Hanyeon vừa nhìn thẳng vào Sungyoung vừa nói ra suy nghĩ của mình – Chỉ cần Hunter Vương có thể thức dậy, ít nhất ta cũng có cơ hội đến gần Hankyung oppa…

_ Bằng cách loại bỏ Huyết Vương sao? – Cho dù đã đoán ra điều này nhưng Sungyoung vẫn không khỏi choáng váng trước sự suy tính tàn độc của Hanyeon – Ngươi đã đi quá xa rồi, ta sẽ không để việc đấy thực hiện được đâu!

_ Đứng lại Sungyoung! – Hanyeon vội vã đuổi theo khi thấy Sungyoung quay người bước đi – Ngươi muốn làm gì?

_ Đương nhiên là đến nói cho Heechul oppa biết kế hoạch nham hiểm của ngươi!

Tay bị Hanyeon túm lại nhưng Sungyoung vẫn cố bước, nó không thể chấp nhận được việc làm này của ả. Cho dù có thể sau khi Heechul biết được, Hanyeon sẽ phải chịu sự rừng phạt đáng sợ hơn cả Ririn, thế nhưng đây là những gì ả đáng nhận được. Hơn nữa Junsu oppa sắp về rồi, sớm muộn gì Chúa tể và Heechul cũng đoán ra được thôi.

_ Không được nói!

_ Buông ra! Hả…lửa?

Vừa đi vừa giằng co như vậy nên cả Hanyeon và Sungyoung đều không để ý rằng cả hai đã bước đến gần một nơi đang có lửa bốc lên. Sungyoung vì bất ngờ nên chỉ biết đứng sững lại nhìn, trong khi đó Hanyeon thì ngược lại. Tâm trạng mờ mịt trước nguy cơ bị vạch trần bí mật của ả đột nhiên như tìm được lối thoát…

Đó là khi Hanyeon nhìn thấy, Sungyoung đang đứng rất gần ngọn lửa…

Phụttttt ~

Ngọn lửa vốn chỉ an phận cháy trong lãnh địa vốn có của mình nay vì tác động của phép thuật mà bùng lên dữ dội. Không những vậy, nó còn bị kẻ khác điều khiển để bao trùm lên thân thể nhỏ bé đứng gần đó. Nếu đã có vật bắt cháy mới, ngại gì không điên cuồng thiêu hủy…

_ ÁAAAAAAA…

_ A…hahaha!

Changmin vừa đưa tay vuốt mặt vừa quay ra nhìn tên đứng bên cạnh, không nhịn được lại bật cười sằng sặc. Sau một hồi đùa nghịch như con nít với đống bóng bay kia, bây giờ cả hai đứa đều ướt như chuột lột rồi, hơn nữa khuôn mặt của Kibum lúc bị nhúng nước nhìn thú vị không thể tả được!

_ YA… – Kibum kêu lên một tiếng hậm hực rồi nhìn chằm chằm vào Changmin, định bụng lần này thật sự sẽ lao vào tẩn cho thằng nhóc to gan đó một trận, thế nhưng có điều gì đó đã khiến cậu khựng lại…

_ Gì thế? – Đột nhiên thấy Kibum lao nhanh về phía lâu đài, Changmin ngay lập tức nghĩ đến kế hoạch của mình, cũng vội hấp tấp chạy theo sau.

_ AAAAAAA…

Phừng…

Chỉ mới chạy được vài ba bước đã phải đứng sững lại, Changmin ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn vào bó đuốc khổng lồ rơi từ trên trời xuống. Không, nói chính xác là, bó đuốc đó rơi từ trong lâu đài ra…

_ SUNGYOUNG! – Kibum trợn mắt hét to lên một tiếng, sau đó thì không chút chậm trễ tung người bay lên, đón lấy cơ thể đang bốc cháy rực lửa phía trên cao.


_ Kibum, ngươi điên ahh? – Nếu làm thế chính Bum cũng sẽ bị bắt lửa, Changmin không thể bay lên, vì thế chỉ có thể đứng dưới gào thét. Tại sao, tại sao trái tim khi nhìn thấy hình ảnh kẻ đó lao vào lửa…lại đập mạnh như thế này?

ÙMMMMM…

Cả hai cơ thể cùng lúc lao xuống bể nước ban nãy, có lẽ Sungyoung đã nhớ được rằng đằng sau lâu đài có một bể nước ăn lớn, thế nên mới cố lao người ra như vậy…

_ Này! Ngươi có sao không? – Changmin hốt hoảng chạy đến gần bể nước, gấp gáp đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy vào đó luôn. May mà Kibum chỉ ôm Sungyoung dìm xuống có một chút là ngoi lên ngay, thế mới khiến cho Changmin bớt lo lắng.

_ Sungyoung, ngươi làm sao vậy? Sungyoung?

Nhìn Kibum không ngừng lay và gọi tên quỷ nữ đó, Changmin đột nhiên cảm thấy thật khó hiểu. Lửa cháy, có nghĩa là kế hoạch đã bắt đầu rồi, thế nhưng theo lý thì nó không thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy được. Trừ khi cô gái này tự động nhảy vào lửa, hoặc là…hoặc là bị kẻ khác đẩy vào…!

_ Ki… – Khoan đã, bây giờ chẳng phải là lúc thực hiện kế hoạch đó sao, tại sao Min còn đứng đây chần chừ cái gì, nó phải đến chỗ hẹn.

Đúng rồi, phải đi tìm Jae hyung, sau đó đến chỗ hẹn!

_ Sungyoung…Changmin! Ngươi đi đâu, Changmin?

_ Khụ khụ khụ…

_ Cậu Jaejoong! – Một Vampire bảo mẫu vội đến bên Jaejoong khi nhìn thấy cậu đang vừa chạy vừa ôm một đứa trẻ trong tay.

_ Đây! – Jaejoong thấy có người đến thì ngay lập tức chìa đứa bé ra – Nhờ ngươi đem Ryeowook ra ngoài dùm ta…

_ Còn cậu? – Vampire đó sau khi đỡ lấy Ryeowook thì sốt sắng hỏi.

_ Ta không sao, ngươi mau ra trước đi!

Cậu xua tay trả lời rồi nhanh chóng cất bước chạy tiếp. Bởi vì chính Jaejoong là người đặt nến nên cậu biết rõ lâu đài sẽ cháy ở những chỗ nào. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đám cháy này rất lớn, nhưng thực ra nó không quá nguy hiểm. Chỉ là Jaejoong lo sợ có đứa trẻ bướng bỉnh nào đã thấy lửa bùng lên lại vẫn cố ném thêm bóng bay vào, rồi nhỡ dầu hoả dính vào người thì…

Thực sự là giờ chả còn tâm trạng nào chạy trốn nữa, từ lúc quyết định chạy vào đây cứu Ryeowook, Jaejoong đã chính thức buông xuôi với cái kế hoạch ngốc nghếch này rồi. Sau khi vụ lùm xùm này kết thúc, cậu sẽ nhất định đến mắng cho Changmin một trận vì cái tội xui dại anh em. Chưa nói đến việc trái tim vẫn mãi lưu luyến không dứt với một ai đó, ngay việc bảo Jaejoong đứng yên nhìn đám trẻ Vampire đối mặt với lửa như thế cậu cũng không thể làm được. Thôi, dẹp, dẹp hết!

Phừng phừng…

_ Ai da… – Sao chỗ này lửa lại cháy to như vậy? Biết ngay mà, không biết thằng nhóc cứng đầu nào cứ cố ném thêm bóng bay vào nữa – Mọi người ơi, chỗ này còn có lửa này, mau ra…humh?

_…

_…

Đâu đó đang có tiếng tranh cãi, cho dù chỉ nghe tiếng được tiếng không nhưng Jaejoong vẫn có thể đoán được đó là một cuộc tranh cãi hết sức gay gắt, thật không tin nổi trong tình huống này vẫn còn kẻ ngớ ngẩn nào đó có tâm trạng đứng cãi nhau như vậy. Bởi vì rất rất tò mò, thế nên chính Jaejoong cũng trở nên ngớ ngẩn mà lần theo những tiếng quát tháo ấy. Càng đến gần càng nghe rõ hơn, tiếng của con gái, khá quen…Jaejoong lê người men theo bờ tường, khi cảm thấy đã có được vị trí an toàn rồi thì bắt đầu thò mặt ra nhìn…

_ Ngươi đã lừa gạt tất cả chúng ta! Đồ khốn! –

Đó là Kigin. Cô ta đang làm gì ở đây? Nhẽ ra Kigin phải đứng ở chỗ hẹn ngay từ lúc thấy lâu đài bốc cháy rồi chứ?

_ Là do các ngươi ngu ngốc! Mà giờ việc cũng đã xảy ra rồi, ngươi có thể làm gì được ta?

Cô gái này…có cánh đen sau lưng, vậy cũng là quỷ nữ phải không? Jaejoong đứng từ xa âm thầm đánh giá, cậu không phải chưa gặp quỷ nữ này bao giờ, chỉ là không có ấn tượng lắm. À…hình như đây là cô gái…có ý với Hankyung…

_ Ngươi còn dám nói vậy? Ta sẽ giết ngươi! – Kigin gần như lồng lên xông vào quỷ nữ trước mặt, có việc gì đã khiến cô ta tức giận như vậy?

_ Giết ta cũng không thể thay đổi được gì đâu, dù sao nếu Yunho oppa biết chuyện này, tất cả chúng ta đều không thoát được…

Cái gì? Có liên quan đến Yunho sao? Jaejoong đang gật gù theo dõi bỗng dưng giật nảy mình. Hai quỷ nữ này chắc chắn đã làm việc gì mờ ám ảnh hưởng đến hắn nên mới nói thế. Cậu muốn nghe thêm nữa, muốn nghe rõ hơn nữa…


Giây phút đang căng thẳng là vậy, công việc bí mật theo dõi đang suôn sẻ là vậy…

_ JAEJOONG HYUNG! EM TÌM HYUNG MÃI! – Changmin mặt mũi lo lắng bỗng từ phía sau nhảy ra, vì quá đỗi vui mừng khi cuối cùng cũng tìm thấy Jaejoong mà không kìm nén được tiếng hét vui sướng.

_ AI! – Ngay lập tức hai quỷ nữ đang đấu chọi nhau cùng thét lên, và rồi thật nhanh đã phát hiện ra kẻ bám tường nghe lén gần đó.

_ Không! Chạy…

Jaejoong bắt gặp ánh mắt sắc lạnh mà hai quỷ nữ đó bắn về phía cậu thì ngay lập tức quay đầu bỏ chạy, đương nhiên không quên túm tay Changmin kéo theo. Quá quen thuộc, chính là tình huống này, chính vì ngày trước cậu tò mò nhìn lén Dã Vương hút máu người, sau đó bị phát hiện thì mới bị bắt đến toà lâu đài. Thế còn bây giờ, dường như sự nghiêm trọng chỉ có hơn chứ không có kém, nếu bị quỷ nữ bắt lại, cậu sẽ ra sao đây?

_ Jae hyung? Sao vậy? – Changmin đột nhiên bị kéo đi thì vô cùng ngạc nhiên hỏi.

_ Là búp bê của Chúa tể và thằng em của nó! – Hanyeon vừa kêu lên vừa chạy nhanh về phía cậu.

_ Là Kim Jaejoong sao? – Đôi mắt Kigin bỗng sáng rực lên. Trong đầu ả đột nhiên loé lên một ý tưởng…

GRÀOOO…

Đây là lần thứ hai Jaejoong chứng kiến cảnh một quỷ nữ xinh đẹp lột xác về hình dạng gớm ghiếc thô kệch. Kigin sau khi gào lên một tiếng thì nhanh chóng biến thành bộ dáng của một qủy nữ thực thụ, đôi cánh đen sải dài, những móng vuốt sắc nhọn và đôi mắt trắng dã đầy thủ đoạn.

_ Kim Jaejoonggggg!

Không, gọi tên ta làm gì! Jaejoong cắm đầu cố chạy cật lực, tuy không hề quay đầu lại phía sau nhìn nhưng cậu cũng thừa biết rằng cô ta đang phóng theo cậu. Là phóng theo đó…!

_ Kigin, chúng ta mau đi thôi… – Changmin cho dù cảm thấy có gì đó không đúng lắm khi Kigin dùng bộ dạng này để xuất hiện trước mặt anh em nó, thế nhưng dù sao cũng đã bàn bạc cả rồi, cô ta phải giúp nó và Jaejoong hyung chạy trốn, không phải sao?

Changmin vì đinh ninh là Kigin sẽ giúp nó bỏ chạy nên tự động dừng chân lại, đưa tay vươn ra phía sau, ý bảo Kigin nắm lấy tay nó kéo lên.

_ CHANGMIN, KHÔNG ĐƯỢC!

Đã quá muộn để ngăn cản, bởi vì Jaejoong đang kéo tay Changmin cùng chạy, mà thằng nhóc đó đã cố khựng lại chờ quỷ nữ, thế nên cậu không những không thể chạy tiếp, phúc chốc còn bị ngả người về phía sau. Thật thuận lợi để quỷ nữ kia có thể vươn tay bắt lấy cậu.

_ Khoan đã, thả ta xuống! – Cơ thể tức khắc bị nhấc bổng lên, Jaejoong vội hốt hoảng giãy giụa, cậu có thể nhận ra, mục đích của Kigin lúc này không còn đơn giản là giúp cậu và Changmin chạy trốn nữa.

_ Kigin, còn ta mà…

Changmin thấy Kigin chỉ túm Jaejoong hyung bay lên mà bỏ qua mình thì vội nhảy lên bắt lấy chân ả. Vì lúc này Jaejoong đang phản kháng rất dữ dội nên Kigin chưa thể ổn định được đường bay và còn bay khá thấp, thế nên thằng nhóc mới có thể túm vào chân ả được.

_ Ta không muốn trốn nữa, mau buông tay ra! – Những móng vuốt sắc nhọn găm vào da thịt khiến cậu đau đớn, dù vậy Jaejoong vẫn cố sức vùng vẫy thoát ra – Ta không muốn đi, không cần…

_ Muộn rồi…ha ha ha…

Kigin ngửa đầu cười lớn, muộn cho cậu, muộn cho cả ả nữa. Vụ thảm sát Hunter khu Đông kia ả cũng tham gia một phần, chuyện này chắc chắn Yunho oppa đã biết, lúc này chỉ cần oppa trở về lâu đài, nhất định sẽ đem quỷ nữ ra xử tội. Ả thật sự còn hi vọng gì sao? Hi vọng được oppa yêu đã không còn, nhưng hi vọng sống thì vẫn có, ấy là khi trong tay Kigin có Jaejoong, cậu sẽ là con tin…

_ Kigin, ngươi đang làm cái gì thế, chóng mặt quá…aaaaaaa ~ ~ ~

Changmin kinh hoàng gào lên thật to khi thấy ả quỷ nữ này điên cuồng lao ra ngoài cửa sổ, chính thức khiến nó bị treo lơ lửng với hai cánh tay đau nhức vô hạn. Phải đến lúc này Changmin mới nhận ra, Kigin dường như không có chút thiện ý nào trong việc góp mặt vào kế hoạch chạy trốn của nó. Thật sự tai hại!

_ Không… – Jaejoong choáng váng khi cơ thể bị mang ra ngoài không trung và phóng đi vun vút như vậy. Cậu không muốn đi, cậu thực sự không muốn đi…

Ta không muốn đi…

Yunho…

YUNHO.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.