Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

Chương 21


Đọc truyện Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ) – Chương 21

Được nằm trên giường chăn ấm đệm êm thế này thật là thoải mái, Jaejoong mỉm cười vùi mặt vào trong chăn hít hà một hơi cho đã, sau đó với tay lấy bông hoa một cánh mà lúc đó đã lấy được ra nhìn. Nói sao nhỉ, cũng chẳng biết tại sao lại đem về nữa, cứ thấy nó hay hay… (^^)

“…”

_!

Có tiếng động khe khẽ ở ngoài cửa, Jaejoong giật mình quay mặt ra nhìn. Tiếng động đó nhẹ lắm, nhưng chắc chắn là có, dường như ai đó đang đứng trước cửa phòng cậu. Hiện tại chắc cũng là nửa đêm rồi, vì buổi trưa đã ngủ sưng cả mắt nên giờ vẫn chưa buồn ngủ, mà xui xẻo nữa là lúc chiều cậu mới đọc cả tập truyện kinh dị cho lũ nhóc kia xong nên cũng chẳng dám ngủ…

“…”

Trời ơi, tiếng thở! Jaejoong vội rúc ngay vào trong chăn, đôi mắt cố mở to nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Liệu có phải cô quỷ nữ Ririn gì đó đến giết hại cậu không? Phải đến bao giờ cô ta mới hiểu được cậu từ lâu đã chẳng là gì với hắn rồi. Jaejoong vừa nắm chặt tay vừa nhẩm tính, hay là cứ liều mình xông ra rồi chạy đến phòng Kibum và Changmin, căn phòng đó cách phòng cậu khoảng năm, sáu dãy gì đó.

Thật sự thì…nơi chứa đồ cho con mồi cũng không nhất thiết phải cách xa khu Vampire ở như thế chứ!

_ Ô, Chúa tể, ngài đứng đây làm gì vậy?

Cạch ~

Chưa bao giờ Jaejoong thấy tốc độ suy nghĩ và hành động của mình nhanh đến vậy. Ban đầu là giật mình vì tự nhiên có một tiếng nói vang lên, tiếp theo là vài tích tắc phân tích câu nói, cuối cùng là phi ra như tên bắn để mở toang cánh cửa phòng ra.

Và nhìn…

Hắn, đang đứng trong tư thế định ra tay thủ tiêu tên thuộc hạ vô ý nọ.

_ Ngươi… – Jaejoong nhìn hắn không chớp mắt, ngoài việc đứng sững bất động thì chẳng còn biết làm gì nữa.

_ Thuộc…thuộc hạ xin phép… – Tên Vampire xấu số ngay lập tức đánh bài chuồn, nhường lại không gian cho hắn và cậu.

_…

_…

Cả hai đều im lặng không nói gì, mặc dù thật sự có rất rất nhiều điều muốn nói.

Cuối cùng cũng không chịu nổi, hắn chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo bằng cách vươn tay ra định chạm vào má cậu…

RẦM!

Bao nhiêu uất ức căm ghét cuối cùng chỉ được dồn vào cái sập cửa mạnh như muốn bổ vào mặt kẻ đối diện. Jaejoong sau khi dùng hết sức để đóng cửa lại thì nhảy ngay lên giường trùm chăn kín mít. Ban đầu đã dự định nếu gặp thì phải quát mắng thật nhiều cho hả, đến lúc gặp lại rồi chỉ đơn giản không muốn nhìn khuôn mặt đáng ghét ấy thôi. Là ai đã chuyển cậu sang phòng này, ai đã hắt hủi cậu, ai đã ôm người khác trước mặt cậu? Là hắn, hắn, hắn…! Làm tất cả để cậu cảm thấy đau đớn, cả thể xác và tinh thần, cuối cùng lại đến đứng trước cửa phòng người ta theo dõi là sao? Có phải hắn muốn biết cậu có đủ khổ sở đau đớn hay không không?

Đủ, đủ lắm rồi. Thực sự là nếu giờ Jaejoong đủ bình tĩnh để ra mặt đối mặt với hắn, cậu sẽ gào thẳng vào mặt hắn rằng, hắn làm cậu đau rất nhiều, đau nhiều đến nỗi, cho dù có cố thế nào cậu cũng không quên được kẻ đã gây ra những nỗi đau đó cho mình.

Yunho khốn khiếp!


_ Ngươi… – Hắn trợn mắt nhìn cánh cửa trước mặt mình, dám có thái độ đó với hắn, cậu thật… – Mở cửa ra!

_…

Rầm rầm rầm…

_ MỞ CỬA!

Hắn nghiến răng ra lệnh, hắn hoàn toàn thừa sức đạp tung cánh cửa này ra, thế nhưng hắn lại muốn cậu phải tự ra mở cửa cho hắn vào. Có lẽ lâu không ở bên nên cậu hết sợ hắn rồi, cần phải giáo huấn lại thôi.

_…

Bên trong phòng Jaejoong cắn răng nằm co ro trong chăn, mở ra để hắn vào hành hạ cậu ah? Tại sao không buông tha cho cậu đi? Cậu vẫn còn giá trị gì đối với hắn hả? Đã ném đi rồi lại muốn nhìn lại là sao?

_ NGƯƠI CÓ MỞ KHÔNG?

_…

Không mở không mở, Jaejoong với lấy cái gối rồi đem nhét vào miệng cắn chặt, cậu không nghe thấy gì hết, không mở cho ai hết!

Hắn thôi không đập nữa mà lùi lại phía sau nhìn chằm chằm vào cánh cửa (chuẩn bị đạp =.=). Rõ ràng đêm nào cũng đứng ngoài như thế này mà tự dưng đêm nay lại bị phát hiện, có ai ngờ cậu vẫn còn thức chứ. Chẳng cần con nhóc Sungyoung kia nói, hắn vẫn luôn làm theo trái tim mình, đi tìm gặp cậu, chỉ là hắn chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp thôi. Bây giờ lại đã thế này rồi, mặt đối mặt với cậu, thậm chí còn suýt chút nữa chạm vào. Có lẽ nên dành ra vài giây xem trái tim nói gì…

“…”

Vậy thì…

Đã đến lúc…

Hết cứng đầu rồi…

_ Jaejoong ah, ta…

_ Chúa tể! Dã Vương xảy ra chuyện rồi…khu Hunter phía Đông…

_ CÁI GÌ?

Lạch cạch…

Bịch bịch bịch!

_ Ô…

Donghae mở to mắt nhìn vào người đang bị xích chặt cả tay lẫn chân đằng sau lớp song sắt. Nhóc bám hai tay vào song sắt và đưa mặt lại gần để có thể nhìn rõ hơn người đó.


_ Nhìn cái gì? – Đột nhiên người đó trừng mắt lên nhìn lại nhóc.

_ A…hyung…hyung… – Cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng Donghae vẫn chần chừ chưa muốn đi, nhóc còn việc quan trọng phải làm mà, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được -…hyung, có nhìn thấy con mèo nào đi ngang qua đây không?

_ Mèo? Ah… – Junsu hơi ngạc nhiên một chút rồi hiểu ra ngay. Ra là tên nhóc này định đi tìm nó, ờ thì, kể từ ngày nó thoát khỏi lốt mèo đã hơn một tuần rồi.

_ Hyung có thấy không? Mèo đen mắt vàng, xinh lắm! – Donghae hào hứng tả lại Susu cưng của mình cho Junsu (=.=).

_ Khụ…không thấy! – Junsu gắt lên khi nghe Donghae bảo mình xinh.

_ Vậy sao? – Mặt Donghae xịu xuống buồn thiu, nhóc ngồi phịch xuống, đưa tay vẽ vòng tròn trên mặt đất rồi bắt đầu kể lể – Thế mà Hae cứ tưởng Yoochun hyung giấu Susu của Hae vào đây, tại thấy hầu như hôm nào hyung ấy cũng vào đây hết…nếu Susu không ở đây thì Susu ở đâu…hic hic…

Thằng nhóc cứ thế ngồi nước mắt lã chã rơi và luôn miệng “Susu Susu” khiến Junsu cảm thấy đầu mình như muốn bốc khói đến nơi. Tại sao ngay cả khi nó ở trong lốt người cũng không thể thoát khỏi thằng nhóc này được nhỉ?

_ Hae nhớ Susu lắm…muốn được ôm Susu…hay là Susu không thích Hae nên tự bỏ đi rồi… – Càng nói nước mắt càng rơi tợn.

_ Hừm…biết đâu nó chỉ đi chơi đâu đó thì sao… – Không hiểu sao tự dưng Junsu lại hơi chạnh lòng khi thấy bộ dạng tủi thân vì mất bạn của nhóc. Chỉ là một con mèo thôi mà, đâu cần phải khóc lóc như vậy chứ?

_ Thật ạ, thế hyung bảo Susu có quay về với Hae nữa không? – Đúng là trẻ con, chỉ cần nghe người lớn dỗ ngọt chút là tin liền.

_ À…cái đấy thì…chắc là có… – Junsu nhăn mặt, ấy là khi nó được giải thoát ra khỏi nơi này đã.

_ Thế thì tốt rồi…vậy Hae vẫn sẽ ngồi đợi Susu… – Khuôn mặt vốn đang tèm lem nước mắt ngay lập tức trở nên toe toét, Donghae phủi quần đứng dậy định quay đi, nhưng rồi sau đó tự dưng khựng lại -…hyung…là người xấu ah?

_ Sao lại hỏi thế? – Junsu nhíu mày nhìn nhóc con trước mặt.

_ Nếu không tại sao lại bị xích ở đây? – Như kiểu tò mò vì tình trạng bây giờ của nó lắm, Donghae lại ngồi phịch xuống, nhìn nó chằm chằm và bắt đầu thắc mắc -…hình như đây là nơi để nhốt kẻ xấu mà, hyung đã làm gì à?

_ Xìiii…

Hờ hững quay mặt đi chỗ khác, trẻ con thực sự rắc rối và nhàm chán thế này đây. Thà cứ chạm mặt với tên Yoochun kia còn sướng hơn, ít nhất cũng có thể mắng chửi xả bức xúc. Chứ trước một đứa nhóc tí tuổi thế này thì mình có mắng chửi chưa chắc nhóc đã hiểu đâu.

_ Có phải hyung lấy đồ của người khác không? – Donghae vẫn tiếp tục thao thao – Hay là hyung bắt nạt ai đó, hay là…ơ…

Thời điểm Donghae phát ra tiếng “ơ” cũng là lúc Junsu giật mình nhìn ra phía bên ngoài, những tiếng động đang phát ra ngoài kia, nghe thật kỳ lạ…

_ Sao lại có tiếng gì ồn quá đi? – Donghae đứng phắt dậy phụng phịu, các hyung bên ngoài kia đang cãi nhau sao? – Hyung đợi ở đây nha, Hae đi nhanh rồi sẽ quay lại nói chuyện tiếp với hyung!

_ A khoan, đừng đi! – Junsu tự dưng buột miệng nói vậy, trong lòng mơ hồ dấy lên một cảm giác bất an.

_ Không sao không sao… – Donghae nhoẻn miệng cười -…Hae hứa sẽ quay lại nhanh thôi…hứa đấy…

Nói rồi nhóc nhanh chân mở cửa chạy ra ngoài, Junsu lòng nóng như lửa đốt nhìn theo từng bước của đôi chân nhỏ bé đó cho đến lúc khuất bóng…


_ YAAAA!

Junsu nghiến răng cố dùng hết sức để phá vỡ những sợi dây xích đang khống chế mình. Donghae chưa trở về, thằng nhóc ấy vẫn mất hút từ lúc đó đến giờ, trong khi những tiếng ồn bên ngoài lại càng ngày càng lớn. Và điều khiến Junsu bất an hơn là…nó đã nghe rõ những tiếng ồn đó…

Là tiếng gào thét…tiếng vũ khí va chạm…

Tệ nữa là…nó ngửi thấy mùi của máu…

Tanh nồng và nhiều vô kể…

Máu của Hunter…

Chỉ duy nhất máu của Hunter…

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

ẦM ẦM…

Những tiếng động mạnh bất chợt vang lên trong khu nhà tù. Bằng sự nhạy bén của mình, Junsu dễ dàng đoán được có hai tên Hunter đang tiến vào đây, trên người bọn chúng còn dính máu, là máu của đồng bọn.

Bịch bịch bịch ~

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Junsu liền đứng dậy chuẩn bị chiến đấu. Cũng tốt, ít nhất cũng có cơ may thoát được ra khỏi đây.

_ Đây rồi, vẫn còn kẻ sống sót… – Đúng như dự đoán, hai tên Hunter người dính đầy máu tươi hùng hổ đứng đến trước lớp song sắt ở nơi đang giam giữ Junsu. “Roẹt” một cái, khoá cửa nhanh chóng bị phá vỡ.

_ Các ngươi…bị cái gì vậy? – Việc Hunter nhìn thấy Vampire là giết cũng chẳng lạ gì, thế nhưng điều lạ là đôi mắt của chúng…nó đang có màu trắng dã…

_ Giết tất cả những kẻ sống sót trong khu này… – Bọn chúng vừa lao vào chém Junsu vừa gào to lên như thế.

Keng!

Lưỡi dao vung lên nhằm thẳng vào Junsu mà đâm, thấy thế nó vội giơ sợi xích sắt đang bao chặt cổ chân mình lên đỡ, nó muốn lợi dụng sức của hai kẻ đó để giải thoát nó khỏi những sợi xích. Mặc dù đang bị xích và sức mạnh thì bị tác dụng của gươm bạc khống chế, thế nhưng điều đó không có nghĩa là Junsu đã hoàn toàn trở thành một Vampire vô dụng. Nó đâu chỉ mạnh ở bá khí và khả năng bay lượn, Junsu vẫn còn có thể sử dụng sức mạnh cơ bắp trong lúc đánh nhau và tốc độ nhanh nhẹn cùng sự nhạy bén của mình mà.

Bởi vì hai tay vẫn bị xích cùng một chỗ và giơ lên cao nên chỉ có thể sử dụng chân để đánh lại. Nó vừa né người liên tục để tránh những nhát đâm hiểm độc vừa tìm cách đưa mũi dao của hai kẻ đó vào đúng cái lỗ nhỏ ở một trong hai sợi xích trên chân nó. Điều này tưởng dễ nhưng thực chất lại khá khó, nhất là khi hai tên Hunter kia cứ nhằm vào bụng và cổ Junsu mà đâm.

Bốp…

Junsu đưa chân lên đá một cái thật mạnh vào một tên khiến tên đó văng mạnh vào tường và hộc ra một ngụm máu, tên còn lại thấy vậy liền nghiến răng mà lao vào Junsu.

Con dao được đưa lên cao, tên Hunter đó muốn đâm từ trên xuống.

Vụt!

Tách…

Một trong hai sợi xích trên tay Junsu đã được mở, ấy là khi nó tung chân đạp cánh tay đang vung lên từ phía sau, khiến cho mũi dao bất ngờ chuyển hướng và nhằm thẳng vào cái lỗ nhỏ đã được Junsu căn chuẩn đang hướng ra.

_ Gràoooo… – Đôi mắt nhanh chóng đổi màu đỏ rực, phần sức mạnh được khôi phục lại ùa về căng tràn khắp cơ thể.

Kang kang!

Lồng lên giật tung những sợi dây xích phiền phức, Junsu mắt đỏ rực nhìn vào hai Hunter trước mặt, răng nanh và móng vuốt mọc ra nhanh chóng.

_ Giết tất cả những kẻ sống sót trong khu này… – Hai Hunter kia không hề tỏ ra sợ hãi trước bá khí kinh người phát ra từ Junsu mà cứ liều mình xông lên.

Roạt ~

Hai cái xác bị xẻ làm đôi nhanh chóng rơi xuống, thậm chí cái chết đến với chúng nhanh đến nỗi chúng còn chẳng kịp kêu lên một tiếng. Lạnh lùng nhìn chiến lợi phẩm của mình, Junsu đưa móng vuốt dính đầy máu lên nếm thử, vẫn là mùi vị đặc trưng của Hunter, thế nhưng đã có chút biến đổi.


“Nhóc con kia…”

Junsu vội lao ngay ra ngoài, cảnh tượng trước mắt thật không thể tin nổi. Cả một khu rộng lớn chỉ toàn xác chết là xác chết, máu và những mảnh thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, xem ra khu Hunter cuối cùng cũng bị san bằng rồi. Lặng lẽ đi xem xét một lượt đống ngổn ngang này, nó nhận thấy ở đây chỉ toàn xác của Hunter. Hoàn toàn không có Vampire, thậm chí ngay cả mùi cũng không có, vậy là Vampire không phải hung thủ của vụ thảm sát này.

_ Yaaaaaa…yaaaaaaaaaa…

Tiếng gào thét thảm thiết từ xa vọng lại, Junsu nghi hoặc nhìn ra hướng ấy, sau đó thì chẳng kịp suy nghĩ thêm điều gì…chỉ có đôi chân là vô thức chạy…

_ Aaaaaa…aaaa…

Gã ngồi đó…

Máu đỏ thấm ướt toàn thân…

Cơ thể không ngừng run rẩy…

Gào thét đến khàn giọng…

Đôi mắt dại đi…và ngập nước…

Đau thương đến cực điểm…

_ Không thể nào… – Junsu lê từng bước nặng nề đến gần Yoochun, khẽ lắp bắp môi mình, nó đang nhìn thấy cái gì thế này?

“Hyung đợi ở đây nha…”

Rõ ràng là cơ thể bé bỏng đó…

“Không sao không sao…”

Rõ ràng là khuôn mặt trẻ con đáng yêu đó…

“Hae hứa sẽ quay lại nhanh thôi…”

Tại sao lại nằm trong vòng tay gã…

“Hứa đấy…”

Bất động, với đôi mắt nhắm nghiền…

_ Aaaaaaa… – Gã vẫn như con thú bị thương, điên cuồng gào thét trong đau đớn. Đôi tay gã vẫn siết chặt lấy cơ thể bé bỏng trong lòng. Hyung sẽ truyền hơi ấm cho Hae, hyung sẽ làm Hae bớt lạnh.

_ Yoochun… – Junsu lặng lẽ qùy xuống cạnh bên gã, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn. Vươn tay khẽ chạm vào gương mặt bầu bĩnh kia, chỉ cảm thấy lạnh ngắt, cái lạnh tê dại truyền từ đầu ngón tay lên đến khắp cơ thể -…Donghae…ngươi nuốt lời…

_ Aaaaa…

Phịch ~

Gã thở mạnh một tiếng rồi ngã vào người Junsu bất tỉnh, đôi tay trong vô thức vẫn ôm chặt lấy xác của người mà gã cực kỳ yêu thương.

_ Phải rồi…ngủ đi…

Junsu đưa tay khẽ vuốt tóc gã, thậm chí còn vòng cả tay để ôm kẻ mà mình vốn rất căm ghét. Đôi mắt màu đỏ một lần nữa nhìn vào đứa trẻ đáng yêu kia, sau đó lại nhìn khắp lượt vào những xác chết nằm rải rác xung quanh. Gã vừa mất nhóc, vừa mất đồng đội, mất đi những người thân thương nhất, có lẽ một giấc ngủ sẽ khiến gã bình tĩnh hơn.

Là kẻ nào đã gây ra chuyện này…

Nếu không phải là Vampire…?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.