Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 9


Đọc truyện Buông Tha Cho Ta Được Không – Chương 9

“Ngươi điên rồi, mau buông hắn ra.” Vẻ mặt cuồng nộ, Tề Khiếu gầm lên.

.

Không để ý đến Tề Khiếu, Hàn Phong chỉ là lạnh lùng nhìn ta, chậm rãi buông bàn tay ta đang bị ép đụng chạm vào dục vọng của hắn ra.

.

“Lần sau phải bồi thường ta, nhớ kỹ, về sau không cho phép nói hai chữ ’không nên’.” Ôm chặt ta, như là mệnh lệnh nói bên tai ta.

.

“Biến thái, buông.”

.

“Không biết tốt xấu.” Lạnh lùng phun ra bốn chữ, hắn thả ta ra.

.

“Xin lỗi.” Tề Khiếu ôn nhu nhìn ta, trên mặt lộ ra thần sắc không đành lòng.

.

“Ân?” Ta nghi hoặc nhìn hắn.

.

”Ban nãy ta một mực đi thẳng, chưa từng chú ý tới, xin lỗi.” Hắn mang theo tia áy này nói với ta.

.

“Úc? Chuyện ban nãy?”

.

”Chẳng lẽ ta đoán sai, say mê như thế, vừa nãy hắn mới chỉ dùng miệng thôi sao?” Hàn Phong nhìn Tề Khiếu hơi cười nhạo tựa hỏi.

.

Có chút bất đắc dĩ, trong nháy mắt Tề Khiếu lại đỏ mặt, ta nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

.

”Thật ngây thơ a!” Đầu tiên là thở dài, Hàn Phong tiếp tục mạc danh kỳ diệu nói: “Cảm giác rất hảo sao? Này cũng khó trách, dù sao hắn cũng là cực phẩm. May là, ta rất nhanh.”

.

Hàn Phong sau khi ôn nhu liếc mắt nhìn ta, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Cái gì đó trừ phi là chính ta không muốn, bằng không tuyệt sẽ không buông tay. Ta đã là người nam nhân đầu tiên của hắn, đã nhận thức hắn, sau đó hắn sẽ vĩnh viễn là của ta. Tề Khiếu, không nên vọng tưởng tranh đoạt cùng ta. Đệ nhất, ngươi không có tư cách này, đệ nhị, cho dù là ngươi có, cũng không thể tranh với ta, Thanh Dương, ngươi nói có phải không?”

.

“Ngươi lại nói bậy bạ gì đó!” Ta oán hận trừng mắt nhìn Hàn Phong, hắn nhưng chỉ là lộ ra dáng tươi cười kỳ quái nhìn ta.

.

“Thực sự là đê tiện.” Tề Khiếu ở một bên lạnh lùng nói.

.

“Đê tiện?” Hàn Phong cười nhạt. “Đừng cố gắng nói bản thân có bao nhiêu thanh cao, Thanh Dương có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng ngươi có thể lừa ta sao? Ngươi dám nói chính mình đối hắn chưa từng có ý niệm xấu xa gì trong đầu sao? Tề Khiếu, kỳ thực có lúc ta còn bội phục ngươi. Rõ ràng dối trá như vậy, nhưng luôn luôn giả bộ chính nhân quân tử. Không thấy mệt mỏi sao?”

.

“Cái gì đối ta có ý niệm xấu xa trong đầu? Hàn Phong, ngươi nói vớ vẩn cái gì đó?”

.

Tuy rằng không phải rất muốn tha thứ cho Tề Khiếu, dù sao bị mắng là tiện nhân ai cũng sẽ không vui vẻ, nhưng trong tiềm thức của ta vẫn là coi hắn như bằng hữu. Giờ nghe thấy Hàn Phong nói vậy, tự nhiên mà buột miệng vì hắn biện giải.

.

“Thanh Dương!” Vẻ mặt tức giận, ánh mắt sắc bén của Hàn Phong chiếu vào người ta, làm cho ta vô cùng sợ hãi.

.

“Hanh!” Hắn hừ lạnh một tiếng.

.

“Ngươi bảo ta nói vớ vẩn? Hảo, vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ngày đó bằng hữu trong lòng ngươi luôn luôn nhã nhặn hữu lễ, tuấn dật phi phàm, lại giống như người điên đánh nhau với ta?”

.

“Ta…” Ngẩn người nhìn Tề Khiếu, nghĩ muốn giúp hắn giải thích, thế nhưng lại không biết phải nói cái gì, đối với chuyện ngày đó, ta cũng không rõ, cũng vô pháp lý giải vì sao Tề Khiếu luôn luôn ôn hòa lại không khống chế được.

.

“Cũng không nói ra được? Hừ!” Hàn Phong cười lạnh, trên mặt hiện lên thần tình đắc ý.

.

”Đủ rồi Hàn Phong. Chuyện ngày đó, ta không muốn nhắc lại, Thanh Dương chúng ta đi.” Trên mặt Tề Khiếu lộ ra vẻ hoảng loạn mà ta không giải thích được. Mặc dù không rõ, nhưng ta vẫn gật đầu nói “Hảo”.

.

“Vì sao không dám thừa nhận?” Hàn Phong hung hăng nhìn Tề Khiếu nói.

.

Không đành lòng nhìn thần sắc thống khổ của Tề Khiếu, ta lạnh lùng cười: ”Ta là không rõ ngươi nói cái gì, thế nhưng ta hiểu rõ một kẻ tiểu nhân cộng thêm tư tưởng biến thái, thì không có tư cách nói ai khác dối trá.”

.

Hàn Phong mang theo ánh mắt tức giận nhìn ta, nhãn thần rất là băng lãnh dường như muốn giết người. Toàn thân nhịn không được run lên, nhưng ta không cam lòng tỏ ra yếu kém trừng mắt phúc đáp hắn.

.

”Rất bảo vệ ngươi nhỉ? Tề Khiếu. Chỉ là khi hắn biết ngươi đối hắn có…” Hàn Phong đột nhiên dừng lại, có thâm ý khác liếc mắt nhìn ta, lại nhìn Tề Khiếu nói: “Còn có thể bảo vệ ngươi như thế không?”

.

Hàn Phong liếc mắt nhìn ta làm cho ta cảm thấy hoảng hốt, thật giống như sắp phải  mất đi cái gì đó. Ta muốn biết đó là cái gì, nhưng lại sợ… Nội tâm đấu tranh gay gắt, thanh âm lạnh lùng của Hàn Phong lại vang lên.

.

“Ngày đó, ngươi nói cho ta biết ngươi muốn dọn khỏi ký túc xá, muốn ly khai ta, ta cực kỳ bực bội, ta biết nhất định là Tề Khiếu giở trò quỷ. Vì vậy khi ta nói cho hắn ta không cho phép ngươi ly khai, Tề Khiếu đã tươi cười nói: “Thanh Dương không phải người của ngươi, ngươi không biết hắn rất chán ghét ngươi sao?” Ta rất phẫn nộ, thế nhưng ta biết hắn cũng không có nói sai…”

.

Hàn Phong nói đến đây, biểu tình có chút mất tự nhiên liếc mắt nhìn ta. Ta cười lạnh một tiếng, coi như là câu trả lời.

.

Sau đó, Hàn Phong lại nói: “Thế nhưng ta nói rồi, cái gì thuộc về ta, chỉ có chính ta mới có thể quyết định là muốn hay không muốn. Ta nếu không buông tay, thứ đó sẽ vĩnh viễn đều là thuộc về ta, kể cả con người cũng vậy. Ta thích ngươi, là thật, cho nên ta tuyệt đối không cho ngươi ly khai. Thấy tên kia tươi cười, ta thấy rất chướng mắt. Tâm lý đố kị, ta nói cho hắn: Ngươi đã là người của ta rồi. Đương nhiên, ta cũng không có nói ngươi là bị ta ép buộc, chỉ là hướng hắn kể lại đêm đó ta yêu ngươi như thế nào. Tề Khiếu hẳn là đã nói qua cho ngươi, Hàn gia cùng tề gia đã có quan hệ nhiều đời đúng không?”

.

Hàn Phong đột nhiên chuyển đề tài, hướng ta hỏi, ta gật đầu.

.

”Có đúng không?” Hắn nheo mắt, có chút suy nghĩ, cười nói: “Nói cách khác, ta nhận thức hắn sắp mười tám năm rồi. Mười tám năm, sáu nghìn năm trăm bảy mươi ngày, đúng không?”

.

Dường như là hỏi ta, chỉ là trên mặt viết rõ ràng hai chữ tự tin. Có chút bội phục năng lực tính nhẩm của hắn, bởi vì cho dù là ta, trong hai giây cũng vô pháp tính ra.

.

“Trên mặt biểu tình thị huyết, khí tức hoàn toàn điên cuồng, ngay cả ta không thừa nhận cũng không được, rất dọa người…”

.

“Đừng nói nữa!” Tề Khiếu gầm rú ngắt lời Hàn Phong, mâu trung lộ vẻ không đành lòng cùng thống khổ nhìn ta. ”Hai mươi năm qua, ta cũng không biết khi nói ra hai chữ ‘xin lỗi’ thì tâm hội đau nhức như vậy. Cũng chưa bao giờ biết, khi thấy ngươi rơi lệ, lòng ta cư nhiên giống như bị đao chém, đau nhức đến tận tâm can. Xin lỗi, Thanh Dương, ngày đó… tổn thương ngươi.”

.

Lời nói chân thành tha thiết, thần tình chân thành tha thiết, từng chút từng chút một thâm nhập vào trong đầu ta. Tâm… lần thứ hai cảm thấy ấm áp. Nguyên lai… Đâu còn có cái gì không thể  tha thứ? Đâu còn có cái gì để tức giận?

.

Hiện tại, chỉ là vui vẻ cảm tạ ông trời có thể lần thứ hai ban tặng ta tri kỷ tốt như vậy. ”Chuyện ngày đó ta đã sớm quên rồi… Cho nên…”

.

Trên mặt Tề Khiếu lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên, nhìn ta giống như đang chờ mong cái gì.

.

Ta đạm đạm nhất tiếu: ”Tề Khiếu, chúng ta nhất định sẽ trở thành bằng hữu tốt nhất, ta tin tưởng.”

.

Rất cao hứng nói ra, vậy mà ta lại thấy trên mặt hắn có thần sắc buồn bã.

.

“Ngươi nghĩ hắn thực sự muốn trở thành hảo bằng hữu của ngươi sao? Bảo bối, ta không biết phải nói ngươi là quá đơn thuần? hay là quá ngốc?“ Lại là giọng nói của cái tên âm hồn bất tán đó.

.

Lạnh lùng liếc mắt Hàn Phong: “Ngươi nếu đố kị người khác có tri kỷ, có thể tự tìm cho mình một bằng hữu là được. Bất quá ngươi như vậy, cho dù là lớn lên anh tuấn, lại có tiền…”

.

Đang muốn tiếp tục nói hắn sẽ không có tri kỷ thiện lương nào thì nhãn thần sắc bén của Hàn Phong đã làm hắn không cách nào tiếp tục mở miệng.

.

“Nếu như chỉ là bằng hữu, có thể bởi vì ngươi đã bị ta thượng mà phát điên, vung quyền với một người hắn đã nhận thức mười tám năm rồi sao? Nếu như chỉ là bằng hữu, có vì nghe được ta lợi dụng quyền lực, hoán đổi giờ Pháp luật của ngươi mà ngây ngốc đứng ở ngoài cửa phòng học sao? Nếu như chỉ là bằng hữu, có thể dùng miệng giúp ngươi giải quyết địa phương đã bị ta khơi mào ham muốn kia sao? Đừng có ngốc nghếch như vậy nữa Thanh Dương.”


.

Thanh âm lạnh lùng, ngữ điệu không hề kích động, nhưng lại làm cho tâm ta thắt lại.

.

“Hắn thích ngươi, thích của hắn đồng nghĩa với việc muốn đem ngươi trở thành tình nhân, không phải tình cảm bằng hữu, hắn cũng giống ta đều là yêu ngươi. Ngươi hiểu chưa?”

.

Trong đầu nhất thời một mảnh trống rỗng, Tề Khiếu yêu ta, là tình cảm giống như tình nhân, điều này sao có thể?

.

“Hắn nói đều là… đều là thật vậy sao?” Dùng thanh âm tựa như run rẩy hỏi, ta thậm chí ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có. Ta mong muốn biết bao hắn có thể nói cho ta biết: Hàn Phong là đang dối gạt ngươi, hắn nói đều là giả. Thế nhưng…

.

”Đúng, ta thích ngươi.” Thanh âm ôn nhu, không dao động, cư nhiên giống như đang tuyên thệ.

.

Từ này tốt đẹp biết bao nhiêu, chỉ là vì sao, lúc này ta nghe tới nhưng lại thấy châm chọc không gì sánh được. Khi Hàn Phong nói đến thời khắc Tề Khiếu dùng miệng giúp ta giải quyết dục vọng, kỳ thực ta cái gì cũng đều minh bạch. Chỉ là khi nghe chính miệng Tề Khiếu nói ra “Ta thích ngươi”, ta vẫn là ngây ngẩn cả người.

.

Không biết làm sao, ngơ ngác nhìn, Tề Khiếu càng phát ra vẻ mặt ôn nhu.

.

“Ta biết ngươi không phải đồng tính luyến ái, ta cũng không phải. Vẫn cho rằng bản thân cần phải cùng một người phụ nữ ôn nhu mỹ lệ cùng nhau dắt tay trải qua cuộ sống này, nhưng chưa từng ngờ tới chính mình lại thích thượng một nam nhân. Ta không biết tại sao lại thích thượng ngươi, chỉ là khi phát giác chính mình đã thích thượng ngươi thì, hai chữ ‘Thanh Dương’ đã khắc thật sâu vào trong lòng ta. Ta quá kinh ngạc, nhưng chưa từng muốn bức bách ngươi, , bởi vì ta biết có được tâm của ngươi mới là là tối trọng yếu. Ta cũng từng muốn thẳng thắn hướng ngươi biểu lộ, nhưng lại rất sợ mất đi ngươi, sợ ngươi không thể tiếp thu.”

.

“Lẽ nào hiện tại ta có thể tiếp nhận rồi sao?” Yếu ớt nói ra câu này, ta chậm rãi cúi đầu, thở dài.

.

“Xin lỗi, ta biết ngươi không thể tiếp nhận được, ta cũng biết ta nói vậy thật rất ích kỷ, chỉ là nếu như ngày hôm nay không nói ra, ta sợ, cả đời này ta có lẽ sẽ vĩnh viễn để vuột mất. Thanh Dương, ta biết ngươi nhất định sẽ cự tuyệt, thế nhưng ta mong muốn ngươi có thể minh bạch: ái tình là tự do, không tự do có lẽ chỉ là tâm mà thôi. Nếu đã chân chính ái thượng một người, thì sẽ không quan tâm đến giới tính của hắn nữa. Ta không giống Hàn Phong, hắn có lẽ là yêu người cùng giới; thế nhưng ta, chỉ là bởi vì đơn thuần ái thượng một nam nhân là ngươi.”

.

Thanh âm ôn nhu, ôn nhu bày tỏ, nhưng trong lòng ta lại như có sấm sét giữa trời quang. không phải không có chấn động, cũng không phải không bị hắn làm cho cảm động. Vốn là kiên định với quan niệm thủ cựu đồng tính luyến ái là rất đáng hổ thẹn, sau khi nghe hắn nói xong , dĩ nhiên trong nháy mắt điều đó trở nên tựa hồ không hề trọng yếu nữa. Chỉ là, trái tim này thực sự có thể tiếp nhận sao?

.

Đầu óc choáng váng, lòng dạ rối bời. Mấy từ ”dị tính luyến, đồng tính luyến, cự tuyệt, tiếp thụ” liên tục kêu gào trong đầu ta.

.

“Xin lỗi, ta nghĩ… ta thực sự không tiếp nhận được.”

.

Trên mặt Tề Khiếu hiện rõ thần tình thất vọng, nhưng vẫn hướng ta mỉm cười nói: “Cân nhắc vài ngày nữa… tái cho ta một câu trả lời được không?”

.

“Hắn đã là người của ta rồi, , ngươi không có tư cách nghe phúc đáp.” Bá đạo nói, Hàn Phong trên mặt lộ ra thần tình lãnh liệt.

.

“Ngươi chẳng lẽ không biết hắn nói hắn rất chán ghét ngươi sao?” Tề Khiếu đối chọi gay gắt, lạnh lùng nói.

.

Bọn họ hai người còn đang tiếp tục nói cái gì, ta không hề nghe thấy. Đầu óc càng lúc càng đau đớn, ta dùng hai tay che đầu.

.

“Thanh Dương.” Tề Khiếu ôn nhu gọi tên của ta.

.

Nhìn ánh mắt hắn nhu tình như nước hàm chứa sự trông đợi, không hiểu sao lại làm cho ta cảm thấy hoảng sợ.

.

“Thanh Dương…”

.

”Đừng ép ta nữa, ta thực sự không tiếp nhận nổi…” Ta nghẹn ngào nói.

.

Loạng choạng lao ra khỏi phòng rửa mặt, dọc theo đường đi không có mục đích, chỉ là liên tục đi tới. Lúc đi tới cửa phòng làm việc của Mạc Nhiên, ta cũng không biết tại sao ta lại đi đến đây? Lúc này ta hoàn toàn không biết gì cả. Dường như ngày đó cũng thế, ta chỉ là đứng thẳng tại cửa, yên lặng nhìn hắn vùi đầu đọc sách, cũng không có tiến nhập.

.

Được an tĩnh một mình, hoảng loạn trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại. Giống như một học sinh tiểu học bị lão sư xử phạt, ta lẳng lặng đứng đó.

.

Đã xem xong trang sách cuối cùng, Mạc Nhiên hình như sắp phải lên lớp giảng bài, hắn nhìn vào cổ tay một chút, sau đó chậm rãi đứng lên.

.

“Thanh Dương?” Thấy ta, trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt giật mình, chỉ là trong nháy mắt lại bị dáng tươi cười thay thế.

.

“Đến đây lúc nào, sao không đi vào?”

.

“Vừa tới.”

.

Đạm đạm nhất tiếu, ta thong thả đi vào.

CHƯƠNG 5.3

.

.

Tác giả: Thanh Dương

Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE

Edit: Tiểu Hắc
Beta – reader: Tiểu Hắc

.

.

Sắc mặt ngươi tái nhợt, có phải thân thể khó chịu hay không?”

.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn dẫn theo một chút lo lắng: “Không phải là lại bị sốt rồi đấy chứ ?”

.

“Không có.” Ta lắc đầu.

.

“Không sao là tốt rồi.” Hắn cười cười. “Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi!”

.

Không nói gì, ta ngơ ngác nhìn dáng tươi cười của hắn.

.

“Làm sao vậy? Có phải đã phát sinh chuyện gì rồi hay không?“

.

“Mạc Nhiên.” Nhẹ nhàng gọi tên hắn, ta đạm đạm nhất tiếu nhìn hắn.

.

“Thanh Dương?” Hắn không giải thích được.

.

“Không nên đối tốt với ta như vậy.” Thở dài một hơi, ta lần thứ hai cười cười nói.

.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn lo lắng nhìn ta.

.

”Có thể ôm ta một cái không?” Không mảy may phát giác ra yêu cầu của chính mình có bao nhiêu mạo muội, ta chăm chú nhìn hắn hỏi.

.

Hắn nhìn ta cười, trong nụ cười đó dường như bao hàm sự sủng nịch và ôn nhu không nói nên lời. Sau một khắc thân thể ta đã rơi vào vòng tay của hắn.

.

Lẳng lặng tựa đầu ở trên ***g ngực ấm áp của Mạc Nhiên, nghe tiếng tim đập truyền đến, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cảm nhận được mùi hương tinh tế thoang thoảng trên người hắn, lòng ta dần dần cảm thấy ấm áp trở lại.

.

Đến tột cùng đã bao nhiêu lâu rồi ta không có cảm giác ấm áp như vậy? Không nhớ rõ lắm, chỉ là cảm giác hình như đã thật lâu, thật lâu rồi, lâu đến mức ngay cả chính ta cũng không cảm thấy là mình đã từng có cảm giác đó. Không muốn vòng tay ấm áp khó khăn lắm mới có được này biến mất, ta dùng cả hai tay gắt gao ôm lấy Mạc Nhiên.


.

“Thanh Dương.” Tiếng gọi nhẹ nhàng, ôn nhu đó rốt cuộc đã làm cho ta bừng tỉnh. ”Ngươi không vui.” Hắn nói.

.

Ta trầm mặc, không có trả lời.

.

”Trong mắt ngươi vì sao luôn luôn hiện lên vẻ bi thương, cô đơn? Có lúc cho dù ngươi đang cười, thế nhưng ta nhìn ra được, ngươi…”

.

“Mạc Nhiên. “ Ta khẽ kêu một tiếng ngắt lời hắn.

.

Trong đầu truyền đến tiếng nói dường như đang nuối tiếc, bất đắc dĩ thở dài, Mạc Nhiên không nói thêm nữa. Hai chúng ta cùng trầm mặc một lúc lâu. Sau đó ta gỡ tay hắn ra, ly khai khỏi ***g ngực ấm áp của hắn.

.

Nhìn kỹ đôi mắt ôn nhu của hắn, ta hướng hắn nở nụ cười từ tận đáy lòng nói: “Cảm tạ.”

.

Hắn đạm đạm nhất tiếu, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói “Ngày hôm nay còn có giờ học nào không?”

.

”Không còn.”

.

“Bây giờ trở về đi!”

.

“Hảo.”

.

Thời gian cứ thế thấm thoát qua đi, ta đã dần dần quen với việc sống cùng một chỗ với Mạc Nhiên.

.

Bởi vì nghĩ chính mình thực sự không nên bạch cật bạch trụ (1) , cho nên ta hướng Mạc Nhiên đề xuất ta sẽ tự nấu cơm cho cả hai, tuy rằng ngay từ đầu hắn mạnh mẽ phản đối, nhưng cuối cùng do ta quá kiên trì, hắn đành phải đồng ý với ta.

.

Thấy Mạc Nhiên vui vẻ ăn cơm ta nấu, biểu tình biểu lộ kính phục, tán thưởng, thoả mãn, cho nên mỗi lần làm cơm ta đều thập phần dụng tâm.

.

Thích cùng hắn cùng một chỗ, địa phương nào có hắn thì ta luôn có cảm giác ấm áp, thường thường bị hắn dùng ánh mắt sủng nịch cùng quan tâm nhìn ta, trong lòng ta cũng luôn luôn cảm thấy rất an toàn.

.

Mấy ngày này, Tề Khiếu đã từng tìm ta nhiều lần, đều bị ta nhất nhất dùng nhiều lý do lảng tránh.

.

Nhìn thấy hắn ta có chút sợ hãi, không thể nói rõ là bởi vì sao, có thể là bản thân mình không có dũng khí đi!

.

Đáng ăn mừng chính là, tên Hàn Phong hỗn đản đó chẳng biết là có phải sinh bệnh hay không, vẫn chưa có tới quấy rầy ta.

.

Buổi chiều có môn học, hôm nay ta giống như mọi ngày, nhanh chóng lấy một chén cơm, sau đó ngồi ở hoa viên của trường, vừa ăn vừa phơi nắng. Ánh nắng nhẹ nhàng vẩy lên người, cảm giác thật ấm áp.

.

Ngồi trong hoa viên, ta cứ chậm rãi ăn từng chút một.

.

“Bảo bối, mấy ngày nay có nhớ ta không?”

.

“Khụ khụ… Khụ khụ…” Bị thanh âm lạnh lùng lại có một chút ôn nhu kia làm cho hoảng sợ, ta tức giận quay đầu lại.

.

Một người toàn thân hắc y đứng ở phía sau ta, đôi mắt sâu lắng giống như những vì sao chăm chú nhìn vào ta, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc hiện lên vẻ tươi cười. Không phải tên biến thái Hàn Phong thì là ai? Quay đầu, ta tiếp tục ăn cơm. Không phải không nghĩ tới tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện tại đây, chỉ là tâm tư của đại thiếu gia này, ta chỉ là dân thường sao có thể đoán được?

.

“Thực sự không nhớ ta sao? Thế nhưng ta từng giờ từng phút đều nhớ đến bảo bối a.”

.

Biến thái! Bệnh tâm thần! Ngươi nhớ ai đâu có liên quan gì tới ta, chỉ cần đừng nhớ ta là tốt rồi… ta thầm chửi rủa hắn.

.

“Thật thương tâm, không để ý tới ta sao? Như vậy ta biết làm sao đây ?”

Hơi thở nóng ẩm của hắn phả vào tai ta, một trận tê dại đột nhiên truyền đến. Vành tai hình như bị cái gì đó ẩm ướt liếm lộng.

.

“A…” Ta cả kinh, ngẩng đầu.

.

“Thế nào? Chịu để ý đến ta rồi ?” Đứng ở trước mặt ta, trên mặt Hàn Phong lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm nói.

.

Trừng mắt nhìn vẻ mặt vô lại của hắn, ta lạnh lùng nói: “Hàn thiếu gia có chuyện gì sao?”

.

“Bảo bối, gọi Phong.”

.

“Vô vị.” Ta hừ lạnh.

.

“Mấy ngày nay ta đi thương lượng việc làm ăn một chút, vốn định mang ngươi cùng đi. Nhưng người Nhật Bản đó rất giảo hoạt, ta sợ nguy hiểm cho nên đành để ngươi ở nhà.” Hắn vừa nói vừa ngồi ở bên cạnh ta.

.

Sau khi ăn một ngụm nữa, ta nhìn hắn lạnh lùng cười: “Ngươi đi bàn việc làm ăn cùng ta có quan hệ gì đâu? Cũng không phải ngươi giao dịch thành công thì ta sẽ được lợi gì đó đâu.”

.

“Bảo bối nghĩ muốn cái gì, ta lập tức mua cho ngươi.” Hàn Phong cười khẽ.

.

Trong lòng cười nhạt, ta nghĩ muốn cái tên ôn thần nhà ngươi lập tức biến mất trước mặt ta, ngươi bằng lòng sao? Không có để ý đến hắn, ta cúi đầu tiếp tục ăn.

.

“Ngươi đang ăn cái gì đấy?” Hắn đột nhiên giống như thằng ngốc trợn mắt hỏi ta.

.

”Mỳ ăn liền.“

.

”Mỳ ăn liền? Ngươi cư nhiên ở chỗ này ăn mỳ gói?” Vẻ mặt không tin, hắn nhìn ta nói.

.

“Ta ăn mỳ thì có liên quan gì đến ngươi, ta cũng không bảo ngươi ăn!” ta không kiên nhẫn liếc mắt nhìn hắn.

.

”Ném cái loại đồ ăn không có dinh dưỡng này đi, theo ta đến Tây lầu ăn cơm.” Hắn đứng lên, ngữ khí giống như ra lệnh nói với ta

.

“Cút ngay.”

.

“Bảo bối.” Thanh âm lãnh đạm biểu hiện hắn không hờn giận. “Bỏ đi, có nghe hay không!”

.

Ta nghe hắn rống lên một tiếng.

.


“Thanh Dương.” Hắn nhíu mày.

.

Oán hận trừng mắt nhìn hắn, ta dùng dĩa ra sức cuốn mỳ, đang muốn đưa lên miệng thì hắn cậy mạnh đoạt lấy bát mỳ trước mặt ta, hung hăng quẳng xuống đất.

.

“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Tức giận từ đáy lòng nổi lên, ta trừng mắt hỏi hắn.

.

”Theo ta đến Tây lầu ăn trưa.“ Ngữ khí vẫn là bá đạo như trước.

.

“Cút ngay!” Ta tức giận khinh khỉnh nhìn hắn.

.

“Ngươi nghe đây, ta đếm tới ba, ngươi nếu không đứng lên thì tự gánh lấy hậu quả.”

.

Thanh âm lạnh lùng cố chấp của hắn lại vang lên: “Một… Hai….”

.

Hắn cười lạnh liếc nhìn ta. “Ba. Đây chính là ngươi tự chuốc lấy.”

.

Thanh âm gấp gáp vang lên bên tai ta.

.

“Ngô….” Ta còn chưa kịp có bất cứ một sự kháng cự nào, Hàn Phong đã phủ kín miệng ta.

.

Hoảng sợ nhìn mặt hắn ngày càng áp sát, liều mạng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà hai tay bị hắn mạnh mẽ nắm giữ, toàn thân ta không thể động đậy. Không nên! Môi lưỡi hắn nóng như lửa gắt gao dây dưa trong khoang miệng ta, đầu lưỡi hắn tinh tế không ngừng vuốt ve như đang phác hoạ lại đôi môi ta.

.

“Ân…. Ngô….” Hảo khổ sở…. Ta không nên! Muốn há mồm cắn hắn, nhưng hàm dưới lại bị hắn giữ chắc, chỉ có thể mặc cho lưỡi hắn không ngừng ra khoang miệng ta, thăm dò từng tấc trong miệng ta. ”Ân…. A…. thả….”

.

Khi ta đang dần dần mất ý thức thì lưỡi hắn rút khỏi miệng ta, đôi tay vẫn như trước vững vàng ôm ta.

.

Toàn thân vô lực tựa trên người hắn, ta mở lớn miệng liều mạng thở gấp.

.

“Vô sỉ!” Điều chỉnh khí tức, ta oán hận trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắn tràn ngập tiếu ý.

.

(sao chửi người ta mà vẫn khen người ta nhiều thế anh ơi???)

.

”Trời ạ, đừng… dùng nhãn thần mị hoặc này nhìn ta nữa, ta nhẫn không được….” Thanh âm trầm thấp của hắn có chút thống khổ.

.

Trong lòng rung động mạnh mẽ, ta liều mạng giãy giụa, nhưng đổi lại là càng bị hắn ôm chặt hơn.

.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn ra lệnh bên tai ta.

.

“Cho ngươi hai lựa chọn, đệ nhất, cho ta yêu ngươi ở chỗ này.”

.

“Ngươi dám?”

.

Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn nhìn ta cười:

.

“Ta không có gì không dám. Lựa chọn thứ hai, theo ta đi dùng cơm.”

.

“Không thể phụng bồi.” Ta lạnh lùng nói.

.

”Không sao! Ta đây….” Hắn tà tà cười, một tay chậm rãi hạ xuống dưới bụng ta.

.

“Ngươi?” Ta cúi đầu, kinh hoàng nhìn tay hắn đang phủ lên đũng quần ta.

.

“Thật muốn cho ngươi khóc lóc dưới thân ta….” Hắn liếm liếm vành tai ta, hơi thở tràn ngập tình sắc.

.

“Ngươi điên rồi?” Ta sợ hãi kêu lên.

.

”Ta vẫn luôn nhẫn nại, sau khi ôm ngươi ta chưa từng đụng chạm đến người khác, ta đối với ngươi trung trinh như thế, cấp cho ta một chút phần thưởng đi!”

.

Mặc dù thanh âm của hắn dường như là đang khẩn cầu nhưng lại mang theo ý tứ tuyệt đối không cho ta cự tuyệt.

.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lòng ta luống cuống, tuy rằng chỗ này bình thường không có người khác đến, thế nhưng dù sao đây cũng là trường học. Đã trải qua một lần rồi, , làm sao có thể cho phép mình bị nhục nhã lần thứ hai?

.

Liếc mắt nhìn Hàn Phong, cuối cùng bất đắc dĩ, ta thở dài một hơi: “Ta cùng ngươi đi dùng cơm.”

.

“Ngoan, lần này trước tiên sẽ buông tha cho ngươi.” Hôn nhẹ lên môi ta, khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắn tươi cười nói với ta.

.

“Ta sẽ không trốn, ngươi không cần nắm tay ta.” Ta lạnh lùng nhìn tay mình đang bị nắm chặt nói.

.

“Hảo.” Hắn sảng khoái buông lỏng tay ra.

.

Ta cúi đầu, đành chậm rãi đi theo hắn.

.

Chú giải :

(1) bạch cật bạch trụ: có nghĩa ăn uống, ở trọ đều không mất tiền.

P/s: anh Phong quả này đổi chiếu thuật ha, ta thấy nó có vẻ có hiệu quả đấy, hihi, rùi em Dương sẽ dần dần bị đưa vào tròng he he^^

CHƯƠNG 6.1

.

.

Tác giả: Thanh Dương

Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE

Edit: Tiểu Hắc
Beta – reader: Tiểu Hắc

.

.

Phòng ăn xa hoa đến mức thái quá này, nhờ phúc của tên Hàn Phong đó, ta lần đầu tiên tiến nhập. Không có thừa tinh lực để có thể quản bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào ta này là có ý gì, ta chỉ là đờ đẫn đánh giá cách trang hoàng trong nhà hàng, chỉ có hai chữ “xa xỉ” mới có thể hình dung chính xác.

.

“Thanh Dương.”

.

Một tiếng gọi khẽ khiến ta chú ý, dừng cước bộ nhìn lại, thì thấy cách đó không xa Tề Khiếu đang chậm rãi đứng lên, hắn ngồi cùng với một vị nữ tử lúc này vẫn quay lưng về phía ta. Tề Khiếu nhìn ta, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một mạt tươi cười, ánh mắt như trước ôn nhu như thủy. Ta bình tĩnh nhìn hắn, rốt cuộc đành phải gật đầu chào hỏi.

.

Hắn dường như muốn chạy tới, nhưng nữ tử bên cạnh lại một bả kéo tay hắn. Sau đó nàng kia đứng lên, chậm rãi xoay người. Là một người rất đẹp, lại không biết vì sao vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn ta. Ta không giải thích được, nhưng thật sự rất để ý tới việc đó.

.

“Thanh Dương.”

.

Lần thứ hai hắn lên tiếng gọi ta, ta cũng đình chỉ cước bộ.

.

”Không được phép nhìn hắn, đi mau.” Hàn Phong xoay người, không hờn giận thúc giục ta.

.

Lắc đầu, ta thở dài. Ta ngồi xuống một bàn ở gần cửa sổ, Hàn Phong liền vỗ tay, sau đó có ba người bồi bàn lần lượt mang thức ăn lên. Ngơ ngác nhìn một bàn đầy đồ ăn, la liệt đủ loại, màu sắc rực rỡ, ta đột nhiên có chút buồn cười, đây là sự chênh lệch giàu nghèo sao?

.

“Những… giá tiền của những món ăn này đủ cho một gia đình bình thường ăn trong một năm không?” Nhìn Hàn Phong, ta buột miệng hỏi như vậy.

.

“Có ý gì?” Hắn tựa như không ngờ ta sẽ hỏi đến loại vấn đề này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt lãnh khốc lại hiện lên tiếu ý.

.

“Nhanh ăn đi!” Thanh âm dịu dàng đến doạ người của hắn lại vang lên.

.


“Ta không đói bụng.”

.

Trên mặt hắn hiện lên một tia tức giận. Ta cười lạnh một tiếng, nhìn biểu cảm của hắn.

.

“Ta ăn không vô. Hàn thiếu gia nếu vội vàng đến dùng cơm, khẳng định là đói bụng, thỉnh ngươi tự ăn phần của mình đi, không cần quản ta.”

.

Ánh mắt sắc bén chiếu vào người ta, cau mày lại.

.

“Không nên ép ta.” Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, ta nói.

.

”Ăn một khối tuyết ngư đi, mùi vị rất ngon đấy.” Áp chế tức giận, hắn cắt một khối, dùng dĩa ăn đưa tới bên miệng ta.

.

Bất quá… ta không hề nhìn hắn.

.

“Không thích sao? Vậy ăn một miếng thịt bò đi!” Không có mất kiên nhẫn, hắn lại cắt một khối thịt bò đưa qua.

.

“Ngươi đừng như vậy có được hay không?” Ta hít mạnh một hơi, đẩy tay hắn ra.

.

“Loảng xoảng” một tiếng, Hàn Phong đặt cái dĩa xuống, vẻ mặt âm trầm nhìn ta.

.

Khóe miệng giật nhẹ, lộ ra nụ cười giễu cợt, ta cũng mở ta mắt ra đấu nhãn với hắn.

.

“Không nên luôn luôn…”

.

Hắn vừa mở miệng, bên kia lại làm ra một tiếng “loảng xoảng“.

.

“Không được ầm ĩ!” Hắn không hờn giận quay đầu lại nói. Vốn tưởng rằng có sự ”trấn áp lãnh khốc ” của Hàn Phong, nhà hàng sẽ càng thêm an tĩnh. Kỳ thực cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy.

.

“Ngươi rốt cuộc là vì hắn? Ngươi sao có thể làm vậy?”

.

Thanh âm có chút nghẹn ngào uỷ khuất từ cách đó không xa truyền đến. Nghe thấy tiếng nói, ta quay đầu lại nhìn. Tề Khiếu đang nhìn thẳng vào ta, ánh mắt ôn nhu nhưng mang theo một tia kiên quyết. Khó hiểu nhìn hắn, hắn nhưng lại hướng về phía ta cười.

.

“Ngươi?” Nữ tử bên cạnh hắn vừa thấy mặt ta liền tức giận, lần thứ hai xoay người trừng mắt nhìn ta.

.

”Lãnh Ngưng, xin lỗi, ta thực sự không thể cùng ngươi.” Hơi áy náy, Tề Khiếu nhìn nàng nói. “Ta vẫn luôn xem ngươi như muội muội mà đối đãi, ngươi cũng biết giữa hai chúng ta không có khả năng có ái tình.”

.

“Nếu như không có hắn….”

.

Nữ tử được gọi là Lãnh Ngưng từng bước một hướng ta đi tới, ánh mắt như muốn xé rách ta ra làm cho ta vô cùng sợ hãi. Muốn chạy trốn, nhưng ta lại chỉ là chậm rãi đứng lên.

.

“Ngươi chính là Thanh Dương?” Nàng đứng nhìn ta giống như đang quan sát hàng hóa, trên mặt thần tình cao ngạo không ai bì nổi.

.

”Là ta.”

.

“Hảo.”

.

Còn chưa hiểu được nàng nói hảo là có ý gì, ba một tiếng, má trái của ta đã phải chịu một cái tát.

.

“Lãnh Ngưng!” Hàn Phong nổi giận gầm lên một tiếng, ngăn cản khi nàng muốn lần thứ hai đánh ta.

.

“Ngươi điên rồi?” Tề Khiếu cuồng nộ gầm lên làm mặt nàng thoáng chốc tối sầm.

.

“Có sao không?” Cẩn thận hỏi ta, trên mặt Tề Khiếu lộ ra thương tiếc và không đành lòng, hắn nhìn ta hổ thẹn nói: “Xin lỗi.”

.

Lắc đầu, ta liều mạng muốn xuất ra vẻ tươi cười, chỉ là mặt thực sự rất đau.

.

“Có đau nhức không?” Hàn Phong bỏ tay Lãnh Ngưng xuống đi tới, thân thiết hỏi ta, thấy ta trừng mắt, hắn liền nghiêm mặt đứng ở một bên.

.

“Chỉ là một nam kỹ chỉ biết mở chân cho người ta thượng mà thôi ngươi có tư cách gì để tranh giành Tề Khiếu với ta…”

.

“Lãnh Ngưng, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Tề Khiếu quát lớn cắt ngang lời của nàng.

.

“Ngươi nói cái gì?”

.

Lẽ nào đây chính là cách giáo dục đạo đức của tầng lớp quý tộc sao? Nghe những lời nói vũ nhục này, ta quả thực không thể tin được cái tai của chính mình, tức giận đến cả người đều run rẩy.

.

“Ta nói cái gì trong lòng ngươi tự minh bạch.” Nàng lạnh lùng cười, hai tròng mắt tràn ngập khinh thường.

.

“Tiểu thư, ta có thể tha thứ cho ngươi bởi vì tinh thần thất thường mà tát ta một cái, thế nhưng ngươi tốt nhất nên tôn trọng ta một chút, thỉnh chú ý ngôn từ của ngươi.”

.

“Ngươi?” Nét mặt nàng có chút vặn vẹo. ”Tôn trọng? Chỉ bằng cái tên nam kỹ như ngươi, còn muốn nói cái gì tôn trọng? Ngươi xứng sao? Ta van ngươi, xin nhớ cho bản thân là nam nhân có được hay không? Không nên ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc đi ra câu dẫn người, ngươi không cảm thấy thẹn, nhưng ta còn thay ngươi cảm thấy cảm thấy thẹn a! Buồn nôn, không biết xấu hổ. Hài tử không có phụ mẫu quản giáo quả nhiên bất hảo, dù sao cũng là dã loại, cũng khó trách…”

.

“Đủ rồi!”

.

Ta cắn răng liều mạng khống chế bản thân để không bị kích động mà muốn tiến lên bóp chết nàng, toàn thân không ngừng run rẩy. Cúi đầu, hai tay ta gắt gao bao quanh thân thể. Ha hả, dã loại. . .

.

“Thanh Dương ngươi làm sao vậy?”

.

Ta ngẩng đầu, đối với ánh mắt quan tâm của Hàn Phong, đột nhiên cười ha hả như người điên.

.

“Ha ha…” Lẫn trong tiếng cười của ta là sự chua xót khổ sở.

.

“Hàn Phong, đừng… giả mù sa mưa như thế nữa được không? Ta van ngươi sau này đừng… quấy rầy ta nữa, coi như là ta van xin ngươi có được không? Có phải muốn ta quỳ xuống cầu ngươi, ngươi mới bằng lòng đồng ý? Nếu như vậy, ta lập tức quỳ.”

.

“Thanh Dương, đừng dọa ta.” Thanh âm ôn nhu của Tề Khiếu càng thêm kích động ta.

.

“Tề khiếu, tề lão sư, tề giáo thụ… Ta cũng cầu ngươi, thỉnh không nên tái gọi tên của ta. Ái của ngươi, thích của ngươi ta thực sự không tiếp nhận nổi…”

.

“Ta, ta…”

.

Không có thấy ánh mắt đau thương của tề khiếu, ta nhìn Hàn Phong đang kinh ngạc đến ngây người, lạnh lùng cười nói:

.

“Trò đùa ngày hôm nay Hàn thiếu gia cảm thấy hài lòng chưa? Nhờ phúc của Hàn thiếu gia, sự nhục nhã này, Thanh Dương cả đời sẽ không quên. Nhất định sẽ nhớ kỹ ở trong lòng.”

.

Ta chậm rãi nói từng câu từng chữ một, oán hận, như muốn hung hăng phát tiết.

.

“Ta lường trước được chuyện này, ta chỉ là muốn cho ngươi biết Tề Khiếu không xứng đáng với ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết hắn sẽ lập tức cùng chị họ ta đính hôn, không muốn ngươi bị lừa dối. Hảo, ngươi nói đi, muốn như thế nào ngươi mới có thể tha thứ cho ta?”

.

Khuôn mặt trước giờ luôn lãnh khốc của hắn lộ ra một tia bất an.

.

“Tha thứ, hừ hừ… Tha thứ, ngươi xứng sao? Nhiều người như vậy đều đã nhìn thấy, đều đã nghe thấy được…” Ta nhìn xung quanh, thì thào tự nói, sau đó xoay người ly khai.

.

Ta không trách Lãnh Ngưng trước mặt mọi người tát ta một cái, không trách nàng mắng chửi ta những lời khó nghe như vậy.

.

Chỉ là vì sao, vì sao ngay khi ta đã sắp quên, khi ta đã gần quên được khoảng thời gian đau đớn đó, khi ta cho rằng vẫn còn có người quan tâm đến mình, lại khiến ta nghĩ tới, nhớ tới… Nguyên lai ta đã từng là một người… không ai muốn, một tiểu hài tử bị vứt bỏ… một người từ nhỏ đã bị người mắng là… dã loại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.