Đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra – Chương 58: Nàng là của ta
Đổng Khanh sa sầm nét mặt, nói: “Đổng Khanh cũng không quen cô gái trong
mộng của hoàng thượng, hoàng thượng đã tưởng niệm nhiều năm qua mà không thể được, vì thế mới chuyển tình cảm sang cho Đổng Khanh, Đổng Khanh
chẳng phải nàng ấy, mà nàng ấy cũng không phải là Đổng Khanh, cảnh trong mơ cũng chỉ là mộng cảnh, đều không chân thật, hoàng thượng vì một cô
gái thậm chí còn không tồn tại, tùy ý thay đổi lề lối, tùy hứng hành
động, đó không phải là việc làm của đấng minh quân. . .”
“Hỗn xược!” – Lưu Lăng cầu ái bị cự tuyệt, một mảnh nhu tình mật ý trong
khoảng khắc hóa thành xấu hổ, nhất thời tức giận không thôi, lên tiếng
quát mắng, cả giận nói: “Đổng Khanh, ngươi thật to gan, ỷ vào trẫm ưu ái ngươi, dám chửi trẫm là hôn quân!”
Hắn không kềm chế được cơn giận, xoay người đi, phất tay áo nói: “Cút!”
Đổng Khanh cố nén không để giọt lệ nóng hổi trong hốc mắt rơi xuống, thấp giọng nói: “Thần cáo lui.”
Nàng ra khỏi sương phòng, sau khi xoay người đóng cánh cửa, đã thấy Tiểu An
Tử nét mặt u ám, đang từ hành lang dài phía bên kia đi tới, xem ra là
đang cố ý chờ nàng. Đến gần trước mặt, gã nói nhỏ với nàng: “Đổng đại
nhân kia, hiện tại cô đã hiểu rõ chưa hả ? Hoàng thượng cho tới nay có
tâm bệnh nghiêm trọng, tâm bệnh của Người chính là Đổng Uyển, thái y nói đó là si bệnh, không có thuốc chữa, chỉ cần không nhớ ra thì sẽ không
có việc gì, tốt nhất là nên hoàn toàn quên đi. . . Cô cũng biết thái độ
của Thái hậu rồi, cô và hoàng thượng từ lâu đã không có khả năng, cho
nên . . .”
Gã chưa kịp nói xong, Đổng Khanh đã xua xua tay
nói: “Ta biết rõ ý của ngươi, Đổng Uyển đã chết, quyết sẽ không đi quyến rũ hoàng thượng, ngươi bảo với Thái hậu an tâm đi.”
***
Lưu Lăng ở chính điện tiếp kiến Anh vương Lưu Hâm. Ninh vương Lưu Ký, Đại
Tư mã Đổng Khanh, hoàng hậu tương lai Đậu Nguyên Nguyên, đều ở đúng vị
trí.
Lưu Hâm một thân trang phục hoa gấm rực rỡ, từ từ tiến
lên bái kiến, mười phần quy củ. Lưu Lăng đích thân nâng gã đứng lên,
cười nói: “Thực khéo, trẫm mới đến, hoàng đệ liền tới. Vì sao ngươi đột
nhiên đến phủ Ninh vương vậy?”
Lưu Hâm cười nói: “Sắp tới
đại hôn của hoàng huynh, thần đệ bắt đầu chuẩn bị để tham gia thịnh yến
của hoàng gia, lần trước Người khâm ban cho gấm vóc sắc màu đa dạng, vừa vặn có thể làm thành bào phục, thần đệ nghĩ rằng tơ lụa trân quý há có
thể tùy tiện tìm người cắt may, đúng vào dịp sắc xuân Giang Nam đang
đẹp, vì thế liền quyết định mang theo gấm vóc đích thân đến phủ Chức
tạo, cũng là đến Giang Nam dạo chơi một chuyến, thuận đường nên đi bái
phỏng anh họ Ninh vương, lúc này đến phủ Ninh vương mới biết được hoàng
huynh vậy mà cũng ở đây, thực sự là vừa vặn đuổi kịp.”
Đậu Nguyên Nguyên cười nói: “Hoàng thượng bị bệnh nhẹ một hồi, hôm nay mới chuyển biến tốt, vừa khéo ngài cũng đã tới đây.”
Lưu Hâm nghe nói việc này, trước tiên lặng lẽ liếc Lưu Ký một cái, rồi sau
mới biểu hiện một chút kinh ngạc, nói: “Hoàng huynh bị bệnh ư?”
Lưu Lăng xua xua tay, thản nhiên như mây thưa gió thoảng nói: “Không đáng
ngại, chỉ cảm mạo phong hàn thôi, đã chuyển biến tốt rồi.”
Lưu Hâm cau mày nói: “Long thể rất quan trọng, thân thể của hoàng thượng
cũng chính là thân thể của bách tính vạn dân, ngàn vạn lần không được sơ sẩy.”
Lưu Lăng nói: “Hoàng đệ an tâm đi, trẫm không có việc gì, đệ đã đến đây, một chuyến đi đường nói gần thì cũng không gần,
ngươi an tâm đi du ngoạn đi.”
Lưu Hâm cười nói: “Vâng”.
Đậu Nguyên Nguyên nói: “Anh vương tới đúng lúc, mấy ngày trước, Nguyên
Nguyên và hoàng thượng đến phủ Chức tạo xem lễ phục cho ngày đại hôn,
long bào của hoàng thượng sử dụng chỉ tơ vàng làm đường viền, phượng bào của hoàng hậu đồng dạng cũng sử dụng chỉ tơ vàng, điển chế (1) lại
không quy định bắt buộc phải sử dụng chỉ tơ vàng, nhưng đặt cạnh cùng
nhau, nhìn phượng bào phối hợp cùng long bào rõ ràng mất đi vẻ đặc sắc,
lúc đó ta liền lệnh cho phủ Chức tạo sửa phượng bào thành sợi chỉ bạc,
đồng thời làm nhanh một chút cho ta, đã nhiều ngày rồi hẳn là đã sửa
xong, nếu ngài đến phủ Chức tạo một chuyến, thuận tiện thay ta cầm bào
phục đến đây đi, ta cũng đỡ phải phái người đi một chuyến đến đó.”
(1) Điển chế: phép tắc, quy định luật lệ mang tính hệ thống được đặt ra từ lâu đời.
Lưu Hâm cười nói: “Vẫn là hoàng tẩu có ánh mắt độc đáo, cho dù không thuận
đường, thần đệ vẫn phải tuân mệnh mới đúng.” – Nói tới đây, gã tạm ngừng một lát, đem ánh mắt dừng lại ở trên người Đổng Khanh, nói: “Đổng đại
nhân có hiểu biết đối với điển chế về nghi phục (2) nhiều hơn so với
thần đệ, có thể để nàng cùng đi hay không, tránh bị sai sót, lại phải đi đi về về nhiều thêm một chuyến.”
(2) Nghi phục: giống nghĩa với từ lễ phục. Nghi (儀) = kiểu dáng/ hình thức/khuôn mẫu/ lễ tiết.
Đậu Nguyên Nguyên lạnh lùng lườm Đổng Khanh một cái, thanh âm lạnh lùng
nói: “Trên nghi phục có mấy châm mấy chân (3), nên phượng hay nên là
hoàng (4), điển chế đã quy định rành mạch, nếu có chút sai sót, đó là
vấn đề của Chức tạo, đến lúc đó thì trách phạt ông ta là được, cần gì
phải Đổng Khanh đồng hành chứ?”
(3) Thời phong kiến, kiểu dáng,
màu sắc và hoa văn trên trang phục, mũ mão của các bậc vua chúa vương
tôn quan lại, phi tần hậu cung sẽ được quy định rõ rang để phân biệt.
Màu sắc thường được dùng để phân biệt có: màu vàng (dành cho vua và
hoàng gia), tím, đỏ, xanh lam, xanh lục,… Về hoa văn dựa vào hình thêu
muông thú trên áo bào, thường dùng các con vật như: rồng, phượng, kỳ
lân, hổ, hạc, khổng tước (công), nhạn… Ngay cả việc thêu rồng, phượng (
dành cho vua, hậu, vương tộc ) cũng được phân loại theo số chân của
chúng để dùng cho các dịp lễ tiết, và các cấp bậc khác nhau.
(4) Phượng – Hoàng: là loài chim thần trong thần thoại và văn hóa Trung Hoa cổ đại, Phượng là chim trống, Hoàng là chim mái.
Lưu Hâm cười nói: “Nếu Đổng Tư mã đã ở đây, coi như là làm bạn với tiểu vương, làm bạn kèm trên đường đi.”
Đổng Khanh nghe xong, trực tiếp hướng về phía hoàng thượng vái lạy, tự động
xin lệnh, nói: “Về vấn đề nghi phục đại hôn này, xin cho vi thần được đi làm.”
Lưu Lăng vốn đang tức giận vì một phen tình ý của
mình bị cự tuyệt, nay thấy nàng nhiệt tình hồ hởi như thế đối với việc
đại hôn của hắn, một cơn lửa giận nháy mắt lại bốc lên, lại nhân Ninh
vương và Anh vương đều đang có mặt tại tràng, không phải là thời khắc để nổi bão, hắn chỉ có thể duy trì thái độ đế tôn, lạnh lùng nói: “Ngươi
muốn đi cứ đi đi, thuận tiện sớm mang long bào về, trẫm cần phải thử qua một lần, hết thảy mọi việc như ngươi mong muốn.”
“Tuân lệnh!” – Đổng Khanh chắp tay hành lễ nói: “Như vậy, xin thứ cho vi thần đi xuống chuẩn bị một chút.”
Nàng từ từ rời khỏi đại điện, lại thoáng nhìn thấy Như Họa đang đứng chờ lệnh ở ngoài điện, vì thế liền dừng bước.
Như Họa hướng về phía nàng, vén áo thi lễ.
Đổng Khanh hàn huyên vài câu, tiếp đó hỏi: “Mấy ngày nay, thân thể của chị
gái ngươi như thế nào rồi ? Đi tả còn nghiêm trọng không?”
Như Họa cười lạnh nói: “Nhờ phúc của Đổng đại nhân vẫn còn đang kéo dài đó, hai ngày trước cơ hồ không rời khỏi cái bô, hôm nay tiêu chảy đã chầm
chậm ngừng lại, tuy rằng như thế, buổi sáng vẫn không tránh được phải
chạy hai chuyến, bằng không, với tính tình của chị ta sao lại không đích thân đến phủ Chức tạo để khoe khoang uy phong của một người sắp là
hoàng hậu, còn phải làm phiền đại nhân đi một chuyến, hiện giờ khẳng
định trong lòng chị ta đang hận chết ngài đấy. nhưng mà, trải qua chuyện này, Như Họa lại không thể không có vài phần kính trọng đại nhân.”
Đổng Khanh khép khép lại tay áo dài nói: “Anh vương là con của em vợ Đậu
thừa tướng, về quan hệ coi như là anh họ ngoại của ngươi, hắn có nhận ra ngươi không?”
“Anh vương là cháu ruột của bà cả, có huyết
thống bà con bên ngoại với con gái của bà cả là Đậu Nguyên Nguyên, chẳng có một chút xíu quan hệ với Như Họa, hắn xuất thân cao quý, tự sẽ cho
là không có quan hệ gì với những người con thứ xuất hèn kém, năm xưa ở
Đậu phủ, đã từng thấy qua hắn vài lần, thiên hoàng quý trụ đi đến phủ
đệ, ai ai cũng phải nhận biết, đều phải cung kính, Đậu phủ có sự phân
biệt tôn ti giữa dòng trưởng và thứ rõ ràng nghiêm cẩn, đám bọn tôi xuất thân kém vẫn chưa được chính thức dẫn tới bái kiến, Anh vương hẳn là
không biết đám người có địa vị thứ xuất cực thấp như bọn tôi đâu.”
Đổng Khanh nghe xong, chậm rãi nói: “Mặc kệ biết hay không biết, ngươi đi theo bản quan cùng đến phủ Chức Tạo đi.”
Tự nhiên muốn mình cùng đi theo ? Như Họa không rõ lí do, nhưng vẫn cứ vén áo thi lễ nói: “Vâng”.
Đổng Khanh tiếp tục căn dặn nói: “Đi chuẩn bị một chút, sẽ phải chạy đường
đêm để quay về, trên người nên mang theo một ít cái đánh lửa.”
“Vâng”.
*
Đổng Khanh trở lại sương phòng thay đổi kiện áo dài của nam, sau đó đi tới
cổng, lại phát hiện thấy Ninh vương Lưu Ký đã chuẩn bị hai chiếc xe
ngựa, chờ sẵn ở nơi đó rồi.
Y cùng với Lưu Hâm đứng chuyện
trò vui vẻ ở bên cạnh con sư tử bằng đá trước cổng vương phủ, còn Tào
Mộng Bình thì mang theo thị nữ bên người đứng đợi ở bên cạnh một chiếc
xe ngựa.
Xem ra tình cảm giữa Ninh vương và Anh vương tương
đối tốt, chắc hẳn là ngày thường thường xuyên qua lại, nguyên nhân hẳn
là vì móc nối ích lợi với nhau. Nàng không đổi sắc mặt, tiến lên chắp
tay hành lễ nói: “Ninh vương điện hạ, đây là. . . .”
Lưu Ký cười dịu dàng, nói: “Nếu phải đến phủ Chức tạo, Bình muội muội muốn thuận đường về nhà một chuyến.”
Đổng Khanh co giật khóe miệng, nói: “Điện hạ, tôi đang hỏi là vì sao ngài lại ở chỗ này?”
Đáp lời lại là Lưu Hâm, gã trách móc Lưu Ký, châm biếm nói: “Ninh vương
muốn đồng hành cùng chúng ta đấy.” – Nói tới đây, lại nhanh chóng liếc
mắt sang Tào Mộng Bình, nhướn mày, trêu chọc nói: “Không phải là Ninh
vương muốn thuận đường đến phủ Chức tạo cầu hôn đó chứ?”
Lưu Ký trợn mắt nhìn gã, gằn giọng nói: “Cút mẹ ngươi đi !”
Lưu Hâm thấy y phát hỏa, lập tức cười ha ha vài tiếng.
Lưu Ký bực bội nói: “Nếu như ngươi quá rảnh rỗi, hãy nhanh chóng chạy đến
cưới Phong Nguyên quận chúa đi, đừng trì hoãn người ta nữa.”
Nhắc tới vị hôn thê Phong Nguyên quận chúa dáng người to lớn lực lưỡng cường tráng, Lưu Hâm nhanh chóng thu lại nụ cười, nét mặt lập tức trở nên
kinh hãi, thấy thế, Lưu Ký ngược lại cười phá lên sằng sặc.
Đổng Khanh thấy Ninh vương ở đây, nghĩ rằng hai người này ngồi một xe vừa
khéo, vì thế liền chậm rãi lên tiếng: “Một khi đã như vậy, thế thì Đổng
Khanh và Tào cô nương chung một xe đi.”
Lưu Ký lại nhíu đôi
mày kiếm thành một đường thẳng, nói: “Đổng đại nhân là trọng thần triều
đình, đương nhiên là phải ngồi cùng một xe với chúng ta, ngươi sẽ không
tự coi bản thân trở thành nữ, muốn đi chung xe cùng các cô nương chứ?”
Hồi tưởng lại bản thân từng mấy độ cường điệu chính mình là một chàng trai ở trước mặt y, Đổng Khanh cười gượng vài tiếng nói: “Dĩ nhiên không
phải.”
“Như vậy thì lên xe đi.”
Vì thế Lưu Ký, Lưu Hâm và Đổng Khanh ngồi chung một xe, Tào Mộng Bình cùng với mấy thị nữ khác ngồi một xe.
Xe ngựa từ từ đi tới, lắc lư ngả nghiêng trên quan đạo, chạy về phía phủ
Chức tạo ở Giang Ninh. Dọc đường đi, Lưu Hâm vén lên ô cửa sổ trên xe,
nhìn liễu rủ thướt tha ở hai bên, cười nói: “Đều nói cảnh sắc Giang Nam
vô cùng đẹp, sông núi tú lệ, địa linh nhân kiệt, con gái ở nơi này dáng
vẻ người nào nhìn cũng giống như cây sậy, nếu có thể trao đổi đất phong, ta trái lại rất muốn đổi với huynh đến đây đó.”
Lưu Ký ngồi ở bên cạnh gã, cười nói: “Vũ thái phi không nỡ ở quá xa đệ, liền yêu
cầu tiên đế phân phong cho đệ ở địa phương cách đế đô khá gần, nhưng đệ
lại muốn cách xa bà ấy, vậy không phải là thương tổn tấm lòng của bà ấy
sao?”
Lưu Hâm nói: “Ở đất phong đã lâu, mẫu thân vẫn muốn
thay ta cầu chức quan, rồi thuận lý thành chương chờ ở đế đô, chịu sự
giám sát khống chế của bà ấy, nghe nói phía Thái hậu đã đồng ý, sẽ chờ
hoàng thượng trở về thương nghị việc này, huynh nói xem hoàng thượng có
đồng ý không?”
Lưu Ký cười mà không nói, ngược lại ánh mắt dừng lại ở trên người Đổng Khanh.
Đổng Khanh cố ý làm bộ không nhìn thấy, ra vẻ nhàn nhã vén lên cửa sổ xe
phía bên kia, chuyên chú nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, Giang Nam nhiều
sông cầu, ven sông trồng rất nhiều liễu, tơ liễu nhẹ lay theo gió, tung
bay đầy trời, đu đưa nhảy múa trong gió, hết sức mỹ lệ. . . Bất ngờ, xe
ngựa lắc lư rung chuyển kịch liệt, nàng không cẩn thận, cả thân thể bị
chấn động lao đến trên người Lưu Hâm ngồi ở hướng đối diện, mắt thấy sắp sửa đổ nhào vào người Anh vương, trong khoảnh khắc, đã thấy Lưu Ký
nhanh nhẹn quét tay áo dài qua, thuận thế liền thay đổi, ngược lại để
nàng ngã vào trong lòng rộng lớn của chính y. . .
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy ?” – Y nhanh chóng ôm nàng vào trong vòm ngực vững chãi của bản thân, trầm giọng nói với bên ngoài.
Phu xe ngựa bị ngăn cách bởi toa xe, nói: “Điện hạ thứ tội, vừa mới rồi không cẩn thận đè vào thân cây rồi.”
“Để ý một chút.”
“Vâng”.
Xe ngựa tiếp tục chạy ổn định, Đổng Khanh lập tức giãy dụa từ trong ngực
Lưu Ký thoát ra ngoài, trở lại vị trí của mình, trấn định lại tinh thần, vạn phần xấu hổ lên tiếng: “Cảm ơn Điện hạ.”
Lưu Ký cau mày nói: “Nàng không nên như thế, bản vương không mong muốn nàng quá khách khí. Ngã có bị thương không?”
Đổng Khanh sắc mặt khẽ ửng đỏ, vẫn tiếp tục câu thúc nói: “Điện hạ phản ứng
rất nhanh, Đổng Khanh an toàn không có tổn hao gì.”
Lưu Hâm ở bên cạnh đã nhìn ra manh mối, gã cong khóe miệng lên, bỡn cợt nói: “Xem ra, anh họ không coi Đổng Tư mã là đại quan triều đình, mà thật tình
coi nàng như một cô gái, nàng ngồi đối diện với ta, vừa mới rồi rõ ràng
là bổ nhào tới chỗ này của ta, thế nào mà đột nhiên lại bay đến chỗ của
huynh vậy? Ta vừa mới đang triển khai song chưởng nghĩ muốn đỡ lấy nàng
đấy, nhưng mà bị huynh nhanh một bước đoạt mất!”
Lưu Ký cười nói: “Đệ nếu dám cướp, ta khẳng định đệ trước tiên sẽ bị đánh một trận!”