Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 50: Hoàng thượng ủ bệnh [2]


Đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra – Chương 50: Hoàng thượng ủ bệnh [2]

Như Họa nhận lại chén thuốc, cắn chặt môi dưới, trong lòng cảm thấy một hồi âu lo. Nếu hoàng
thượng uống bát thuốc mình nấu mà xảy ra vấn đề gì, mình còn có mạng để
sống không?

Thuốc này là mình tự tay nấu, tự tay đưa lên, nếu long thể bị tổn thương, Như Họa nàng có mấy cái mạng cũng không đủ chết.

Đổng Khanh rốt cuộc là có ý gì? Là đang thử mình có thật tình quy phục hay
không chăng? Hay vẫn là muốn nhân cơ hội trừ bỏ mình?

Nếu
như mình không chịu làm theo, với tính tình của Đổng Khanh, đại khái
kiếp này của mình sẽ không tiếp cận được hoàng thượng.

Nếu
mình làm theo, cho dù thuốc xổ là do Đổng Khanh bỏ vào, nhưng bát thuốc
vẫn là do mình dâng lên, đến lúc đó Đổng Khanh liều chết không nhận, tất cả tội lỗi đều rơi xuống đầu mình.

Chuyện đã đến mức này, cần phải đánh cược một lần vậy !

Đánh cược rằng Đổng Khanh sẽ không thật sự tổn thương hoàng thượng.

Như Họa hít sâu một hơi, trấn định lại tinh thần, đẩy cửa ra, hai người cùng tiến vào trong sương phòng.

Bên trong phòng, hoàng thượng đang nằm hé ở trên giường, Đậu Nguyên Nguyên
và Tiểu An Tử ở bên cạnh chăm sóc, Ninh vương, thái phu nhân, Thái phó
đã ở trong phòng.

Thái phó và thái phu nhân ngồi ở trên ghế
dựa, sắc mặt quả thực là khó coi, còn Ninh vương thì ôm ngực, tựa vào
cái tủ ở bên cạnh, thần sắc đăm chiêu.


Sau khi vào phòng,
Đổng Khanh ngay lập tức tiến lên, cẩn thận quan sát thăm dò, trông thấy
tinh thần của hoàng thượng không tốt lắm, sắc môi hơi trắng, quả thực có chút triệu chứng bị bệnh, thì không khỏi cau chặt lông mày, nói: “Vì
sao hoàng thượng đột nhiên ngã bệnh, chuyện xảy ra khi nào?”

Thái phu nhân vô cùng lo lắng, nói: “Đúng vậy, tại sao đột nhiên nhiễm bệnh vậy hả?”

Hoàng thượng giá lâm Ninh phủ, lại đột nhiên nhiễm bệnh, nếu việc này bị
truyền ra, khẳng định là triều đình sẽ cho rằng không thoát khỏi có quan hệ với Ninh phủ, chỉ sợ kẻ có tâm cố ý làm to chuyện, khiến Ninh vương
bị liên lụy.

Lưu Lăng xua xua tay nói: “Trẫm chỉ là bị nhiễm chút phong hàn, không đáng ngại, các khanh không cần phải quá kinh hoảng !”

Thái phu nhân quay đầu nhìn thị nữ Như Họa đang bưng bát thuốc, nói: “Nhanh! Mau hầu hạ hoàng thượng dùng thuốc đi !”

Sắc mặt Như Họa phút chốc trắng bệch.

Nàng ta bưng bát thuốc, một đôi mắt hạnh hoảng loạn nhìn thẳng vào Đổng Khanh.

Thái phu nhân thấy nàng ta chần chừ, lập tức lại hối thúc, nói: “Đang ngẩn người cái gì vậy, còn không mau dâng thuốc lên?”

Đổng Khanh vẻ mặt như không có việc gì xảy ra, cười nói: “Như Họa, hoàng
thượng đang chờ dùng thuốc đó, mau đi lên hầu hạ hoàng thượng uống thuốc đi!”

Như Họa sợ đến run người.

Nếu hoàng thượng thực sự uống bát thuốc này, long thể xảy ra chuyện, chỉ sợ cái mạng nhỏ của nàng ta cũng không giữa được rồi.Dưới sự thúc giục, nàng ta miễn
cưỡng, run run rẩy rẩy dịch bước lên phía trước, hai tay đang nâng bát

thuốc mơ hồ run run, chỉ có cách vài bước gần đến giường của hoàng
thượng, nàng ta cắn cắn răng một cái, quyết định giả vờ vấp ngã, thuận
thế làm đổ bát thuốc đi. . .

Chủ ý đã định, nàng ta thả lỏng thân mình, hai chân cố ý vấp một cái, than thể hơi lảo đảo, chưa kịp té ngã, Đổng Khanh lại nhanh chóng một tay vững vàng đón lấy bát thuốc,
một tay đỡ lấy nàng ta, cười nói: “Cẩn thận một chút chứ, đừng để té
ngã.”

Như Họa sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Đổng Khanh, hóa ra. . . Đổng Khanh đã sớm tính đến, vì tự bảo vệ mình, nàng ta sẽ dùng đến
chiêu này, nên đã có phòng bị từ trước.

Mình quy phục, không tiếc khai ra bí mật thân thế của bản thân, bán đứng chị gái, đối
với nhiệm vụ do Đổng Khanh lần đầu giao phó, nhưng lại cố ý làm hỏng,
rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng, thử một lần, liền kiểm tra được
mình tuyệt đối không phải là thật lòng.

Đổng Khanh sẽ vĩnh viễn đề phòng mình, cảnh giác đối với mình.

Mình biến khéo thành vụng mất rồi chăng?

Lúc này, Đổng Khanh lấy luôn chén thuốc từ trong tay Như Họa, cẩn thận bưng lên, thái độ thong dong tự nhiên đi đến gần hoàng thượng, cười nói: “A
hoàn Như Họa này không được việc, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, vẫn là để Đổng Khanh ta đến hầu hạ hoàng thượng dùng thuốc đi.”

Gương mặt ốm bệnh của Lưu Lăng nở nụ cười, hai tròng mắt tối tăm nhất thời
sáng ngời lên, bốn mắt giao nhau với nàng, dịu dàng nói: “Cũng được,
trẫm không yên lòng, hôm qua phát một cơn lửa giận, đến nay còn chưa kịp quen thuộc (*) đâu, vì việc này trong lòng trẫm vẫn luôn khó chịu, cứ
để cho Đại tư mã đến hầu hạ đi.”


(*) Trong nguyên tác là vẫn chưa kịp thân cận. Thân cận vừa có nghĩa là quen thuộc, vừa có nghĩa là thân
mật, gần gũi. Ở đây Lưu Lăng chơi chữ, vì hàng ngày đã quen được thân
mật với Đổng Khanh.

Đổng Khanh liếc mắt nhìn Đậu Nguyên
Nguyên một cái, nàng cố ý kề sát cách hoàng thượng một khoảng cách cực
gần, tự tay muốn nâng hắn lên, hai người giống như vô cùng thân thiết,
Đậu Nguyên Nguyên ở bên cạnh thấy thế, trong lòng vừa tức vừa ghen. Lúc
này, nàng ta vội vàng đi lên trước đoạt lấy chén thuốc từ trên tay Đổng
Khanh, mỉm cười đáng yêu, nói: “Vẫn là để Nguyên Nguyên làm đi.”

Không chờ Hoàng thượng phản ứng lại, Đổng Khanh đã rất biết điều nâng tay
chắp lễ, nói: “Như vậy, xin hoàng hậu nương nương tận tâm hầu hạ hoàng
thượng.” – Nói xong, liền lui về phía sau vài bước, nhường lại vị trí.

Đậu Nguyên Nguyên vẻ mặt hân hoan, nâng bát thuốc lên, phóng khoáng ngồi
xuống ở bên giường, biểu lộ rõ ràng đặc thù địa vị hoàng hậu tương lai
của nàng ta.

Nàng ta để cái thìa vào trong bát thuốc, nhẹ
nhàng khuấy đảo một chút, rồi xúc một thìa, sau đó bằng trăm vẻ nhu tình đưa lên bên môi hoàng thượng. . . . .

“Đợi chút!”

Lúc này, Đổng Khanh lại bất ngờ mở miệng nói: “Đồ dùng của hoàng thượng đều cần phải cho người thử qua trước, xác nhận an toàn không có sai sót,
mới có thể dâng lên, hiện thời đang ở bên ngoài, để đảm bảo an toàn,
trình tự này vạn lần cũng không được tỉnh lược .” – Nói tới đây, nàng
quay đầu nhìn sang Tiểu An Tử, ra lệnh: “An công công, vẫn là ngươi đến
nếm thử đi.”

“Vâng!” – Tiểu An Tử cúi khom lưng, lập tức tiến lên.

“Không cần đâu !” – Đậu Nguyên Nguyên để tỏ vẻ tấm lòng trung đối với hoàng
thượng, vội vàng xua xua tay nói: “Cứ để Đậu Nguyên Nguyên đến hầu hạ

hoàng thượng uống thuốc, vẫn là do ta thử thuốc đi, nếu như vì hoàng
thượng mà ngay cả điểm ấy cũng không thể làm được, thì tương lai làm sao có thể làm bạn với vua được”.

Nói xong, chính mình liền uống qua một ngụm.

Tiểu An Tử ở bên cạnh, nói: “Như vậy xin Đậu tiểu thư chờ một khắc ( = 30
phút), đợi lát nữa lại hầu hạ hoàng thượng dùng thuốc.”

“Uh.” – Đậu Nguyên Nguyên cười nói.

Như Họa thấy Đậu Nguyên Nguyên thử thuốc, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Cho đến giờ phút này, Như Họa mới bừng tỉnh đại ngộ, mình và Đậu Nguyên Nguyên đều bị Đổng Khanh đùa giỡn rồi. Mình quy phục, Đổng Khanh liền
cố ý lấy thuốc xổ để thử, xem mình có một lòng trung thành hay không.
Tiếp đó, đồng thời lợi dụng lòng đố kỵ và sự toan tính vội vã muốn lấy
lòng hoàng thượng của Đậu Nguyên Nguyên, làm cho Nguyên Nguyên nếm thử
bát thuốc trộn thuốc xổ.

Tuy chỉ là lướt qua, nhưng lượng
thuốc trong bát thuốc này cũng là rất lớn, chỉ cần một ngụm nhỏ, khẳng
định cũng phải kéo dài ba ngày.

Chén thuốc là do đích thân
mình nấu, hẳn là Đậu Nguyên Nguyên sẽ không bỏ qua cho mình, về sau sẽ
là loạn từ trong nhà, hai người ắt phải xô xát cãi lộn. Đổng Khanh không cần tốn nhiều sức, đã khiến mình và Đậu Nguyên Nguyên trở mặt rồi.

Mình còn chưa kịp lợi dụng Đổng Khanh, ngược lại còn để cho nàng ấy chỉnh.

Thời khắc vừa đến, Tiểu An Tử cười nói: “Được rồi, nếu Đậu cô nương không có việc gì, hoàng thượng cũng nên uống thuốc rồi.”

Đậu Nguyên
Nguyên tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, lại xúc một thìa, tính toán hầu hạ hoàng thượng dùng thuốc, lúc này Đổng Khanh lại nói: “Nghe nói, dùng
thuốc ấm mới có thể thấy hiệu quả. Hẳn là bát thuốc này được nấu trong
bếp đi? Hậu viện cách phòng bếp một quãng đường cũng không ngắn đâu, bát thuốc lại không sử dụng túi ủ nóng, thuốc này cũng đã nguội rồi, một
chút hơi nóng cũng không tỏa ra, há có thể dâng lên cho hoàng thượng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.