Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 346: Hắn cần thiết lập tức đi theo ta rời khỏi


Đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra – Chương 346: Hắn cần thiết lập tức đi theo ta rời khỏi

Editor: Thơ Thơ

“Ta làm như vậy, hoàn toàn là lo lắng ngươi sẽ vì lòng thù hận thúc giục, làm một chút chuyện làm cả đời mình tiếc nuối, bây giờ cảm xúc của ngươi quá mức kích động, dễ dàng kích động, ngươi phải cần một khoảng thời gian tới bình phục. Ta trước mang theo ngươi đến phương xa, nơi người nào cũng không tìm được đợi một thời gian ngắn, đến nơi đó, ngươi lại cẩn thận suy nghĩ một chút bước kế tiếp nên làm sao chứ?” Nói tới chỗ này, Cố Tử Khâm cúi đầu nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng nói: “Chỉ là, ta có thể nói cho ngươi biết, báo thù tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất, ta cho là Đổng lão Tư Mã trước khi lâm chung yêu cầu ngươi không phải báo thù, không phải sợ ngươi không chọc nổi Ninh Vương, mà là muốn ngươi tha thứ!”

Lấy quan hệ nàng và Ninh Vương, báo thù cũng không thể hết hận, ngược lại chỉ biết tạo thành tiếc nuối lớn lao.

Việc cấp bách, chính là mang theo nàng cách xa Ninh Vương, để tránh cho dẫn đến xảy ra chuyện ăn năn, từ trước đến giờ Đổng Khanh lòng dạ trong sáng, chỉ là lập tức ở nơi này, thù hận trong lòng nàng đang sôi trào, chỉ cần tức thời để cho nàng cách xa tất cả, tìm địa phương kín đáo yên lặng một chút, tĩnh tâm, cuối cùng nàng vẫn sẽ để xuống thù hận, lựa chọn tha thứ hay không?

***

Đậu Nguyên Nguyên một thân trang phục cao quý nằm trước bàn, kinh ngạc nhìn ly rượu trên bàn, nàng đưa đôi tay ra, tính toán giơ ly rượu lên, khi đụng chạm ly rượu lạnh lẽo thì hai tay của nàng lại không tự chủ được run lên. Thơ_Thơ_diendan

Lúc này, ngoài cửa lại vang lên một tiếng tổng quản thúc giục làm người ta chán ghét, “Phu nhân, kể từ sau khi đưa lên ly rượu cùng dải lụa trắng, ngươi đã kéo dài canh giờ, vốn là tôn nghiêm hoàng tộc, nô tài không thể mạo phạm, ngươi phải tự mình uống xong rượu độc, tự mình kết thúc. Nhưng ngươi lại chậm chạp không có động tĩnh, ngươi làm sao giãy giụa đây? Trong vương phủ chỉ có vương thượng mới có đại quyền sanh sát, ngươi đã bị vương thượng ban cho cái chết rồi, hiện nay hắn lại rời nhà rồi, trong phủ không có bất kỳ người nào có thể tha cho ngươi một mạng, chuyện sẽ không có chuyển cơ, ngươi lại kéo dài xuống cũng không còn ý nghĩa, chỉ là khiến thể diện khó coi thôi, ngươi không sảng khoái tự mình kết thúc, như vậy xin thứ cho nô tài không thể không vào bên trong mạo phạm!”

Nàng sẽ không chịu chủ động uống vào rượu độc, kế tiếp sẽ rất khó xem. . . . . . , hắn phải vào bên trong đè ép nàng rót rượu độc hoặc là trực tiếp sử dụng dải lụa trắng cho cắn chết nàng, đến đây, Đậu phu nhân bị mất đi tất cả tôn nghiêm.


“Cẩu nô tài!”

Đậu Nguyên Nguyên tức giận mắng một tiếng với ngoài cửa: “tôn nghiêm Hoàng tộc há có thể cho phép nô tài này tới mạo phạm sao? ! Đừng quên, ta chính là mẫu thân Túc Vương tử, nô tài hèn mọn hôm nay nếu dám đi vào cửa nhục nhã ta, tương lai sau khi con ta lớn lên, tất nhiên sẽ thay ta rửa nhục, giết ngươi cho hả giận.”

“Phu nhân, chính là vì mặt mũi Túc Vương tử, cho nên phu nhân nên duy trì tôn nghiêm hoàng tộc, lên đường thật tốt không phải sao? Chuyện này nếu xảy ra ở những đất phong khác, thậm chí là trong hoàng cung, ngươi còn có thể duy trì tôn nghiêm chó má gì sao? Ban cho cái chết xuống, sớm đã bị cắn chết tại chỗ, bị chết khó coi tựu có bao nhiêu khó coi. Tính Vương thượng trọng tình, cố niệm năm đó ngươi một mình sinh hạ Túc Vương tử không dễ, cũng thương tiếc Túc Vương tử năm xưa lưu lạc bên ngoài, vì để cho sau này tương lai hắn lớn lên biết được chuyện này thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút, vì vậy mới đặc biệt cho phép ngài duy trì tôn nghiêm cuối cùng. Nếu ngài không chịu tự mình uống thuốc độc, xin thứ cho tiểu nhân phải vào cửa. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang, chốc lát, gian phòng đóng chặc đột nhiên mở ra, không ngờ, vào cửa lại có thể không phải là tổng quản, mà là Bảo Châu thị tỳ của nàng. Thơ_Thơ_diendan

Đậu Nguyên Nguyên nhìn thấy Bảo Châu đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, đột nhiên kinh ngạc nói: “Bảo Châu, ngươi làm sao tiến vào được?”

“Ta sớm đã len lén ẩn vào trong vương phủ rồi!” Bảo Châu vội vả chạy vào, ngay sau đó vội vàng nói: “Ta gõ cho tổng quản bất tỉnh, bây giờ trong vương phủ bởi vì chuyện vương phi động Thai Khí đang bị làm cho hỗn loạn tưng bừng! Chẳng biết tại sao, vương phi đột nhiên ở nơi này lập tức đi theo Cố công tử rời khỏi vương phủ rồi, chuyện này làm cho mọi người trong vương phủ hoảng sợ, loạn thành một đoàn. Tiểu thư, chúng ta nhanh lên một chút trao đổi xiêm áo đi, ta mặc xiêm y của ngươi vào, làm bộ là ngươi ở lại trong nhà, làm như vậy có thể thay ngươi tranh thủ một chút thời gian, ngươi phải thừa dịp thời cơ trong phủ hỗn loạn, mau trốn đi ra ngoài!”

Nói xong, đã bắt đầu cởi áo trên người mình xuống rồi.

Rất nhanh hai người liền đổi xong y phục, Đậu Nguyên Nguyên mặc áo nha hoàn trên người mình, sửa lại váy một chút, đang chuẩn bị rời phòng, đang ra cửa đột nhiên dừng bước, sau đó nghiêm sắc mặt, quay đầu lại mở miệng bảo đảm nói với nàng: “Ngươi chờ ta, ta sẽ nghĩ biện pháp trở lại cứu ngươi!”


Lúc này, lại cả kinh thấy Bảo Châu đột nhiên nâng chén, sau đó lại bất ngờ không kịp đề phòng uống rượu độc đặt ở trên bàn, Đậu Nguyên Nguyên thấy thế sắc mặt chợt biến, vội vàng cả kinh nói: “Bảo Châu, ngươi làm cái gì? Đó cũng không phải là rượu ngon gì, đó là rượu độc Ninh Vương ban cái chết cho ta!” Thơ_Thơ_diendan

Bảo Châu đã sớm biết rõ, nàng khẽ mỉm cười với chủ tử mình hầu hạ cả đời, nói: “Thật ra thì, ở bên trong lòng của Bảo Châu nắm chắc, tiểu thư tuyệt đối sẽ không trở lại cứu ta. Thay thế tiểu thư lưu lại, ta sớm đã chuẩn bị xong, chỉ là một con đường chết thôi! Bảo Châu từ khi bắt đầu ra đời chính là cuộc sống gia nô ở Đậu phủ, cả đời này trừ hầu hạ tiểu thư ta cũng không chỗ có thể đi. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, liền phun búng máu tươi lớn ra ngoài, độc tính rượu độc tới vừa nhanh lại mãnh liệt, Đậu Nguyên Nguyên thấy nàng đã độc phát, trong lòng không nhịn được đánh tới một hồi bi thương, không nhịn được rơi lệ nói: “Bảo Châu, lần này ngươi sai lầm rồi, ta là thật sẽ nghĩ biện pháp trở lại cứu ngươi! Ngươi luôn luôn đối với ta trung thành cảnh cảnh, ta liền coi như là một người vì tư lợi, tâm địa ác độc, cũng không hoàn toàn là một người vô tình đâu. Ngươi thị ta thành tâm thành ý, mọi chuyện vì ta nghĩ, ta có thể nào bỏ ngươi lại mặc kệ đây?”

“Mặc kệ có phải là thật hay không, tiểu thư có thể nói như thế, Bảo Châu thật vui mừng. . . . . .” rượu độc trong cơ thể Bảo Châu phát tác, sắc mặt của nàng đen lại, chợt ngã ngồi ở trên ghế, đầu tiên là thở hổn hển mấy cái, sau đó yếu đuối cười nói với nàng: “từ nhỏ Bảo Châu đi theo bên cạnh tiểu thư, ở nhà hiển quý có thể được tiểu thư thu làm nha hoàn cận thân, về mặt thân phận so với một loại tôi tớ liền cao hơn rất nhiều, mặc dù vẫn là hạ nhân, trên thực tế cũng là không cần làm việc nặng còn có thể chỉ điểm tiểu nha đầu phó tiểu thư. Ta xuất thân hèn mọn, lại có thể đi theo bên cạnh tiểu thư hưởng thụ Phú Quý cùng với đặc quyền đầu trên tôi tớ, Bảo Châu đủ hài lòng. . . . . . , Bảo Châu có tất cả, tất cả đều là tiểu thư dành cho. . . . . .”

“Bảo Châu!” Đậu Nguyên Nguyên khóc khẽ gọi nàng mấy tiếng.

“Tiểu thư ngươi đi nhanh đi! Ta đã mua được thủ vệ ở cửa nhỏ phía tây, thừa lúc vẫn chưa có người nào phát hiện, ngươi từ nơi đó chạy đi. Không có vinh hoa phú quý, cũng có thể sống tiếp, bán vòng ngọc trên tay ngươi, mua miếng đất, tự mình trồng rau, tự mình qua cuộc sống đi, hoặc là làm chút thứ tú nữ công. . . . . . Mặc dù khổ cực, luôn là có thể sống tồn tới. . . . . .” Thơ_Thơ_diendan

Nói xong, tiếng của nàng đã hơi yếu dần, con ngươi yên lặng dần dần tản đi ra, cuối cùng không bao giờ chớp một cái nữa.


“Bảo Châu!” trung bộc từ nhỏ theo bên người vì nàng mà chết, Đậu Nguyên Nguyên bi thương khóc rống, ôm Bảo Châu nhỏ giọng khóc không ra tiếng: “Ninh Vương đối với ta vô tình, Túc nhi cũng đã không nhận ta đây là thân mẫu ruột nữa, ta còn có cái gì để trông cậy vào đây? Hôm nay ngay cả ngươi cũng rời đi, từ nay ta chính là một người cô đơn.”

Khóc một lúc lâu, cuối cùng Đậu Nguyên Nguyên cũng đứng dậy, nàng lau đi nước mắt cả mặt, sau đó cúi đầu nhìn Bảo Châu đã bỏ nàng mà chết đi, trầm giọng nói: “Muốn hai tay của ta đẹp như bạch ngọc cầm lên cái cuốc làm ruộng kiếm sống hả? Còn phải như tú nương hèn mọn lấy nữ công để đổi lấy thu nhập ít ỏi, chỉ là vì ăn cháo cầm hơi, bi ai như thế. Ta là một thiên kim tiểu thư sinh ra trong danh môn, có thể nào không có cẩm y ngọc thực? Có thể nào không có tôi tớ hầu hạ chứ? Có thể nào không có vinh hoa phú quý? Như vậy chẳng thà chết đi coi như xong rồi!”

Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại rời đi căn phòng bài biện hoa lệ.

***

Không trung nhẹ bay tuyết mịn như là lông ngỗng, Tuyết trắng bay tán loạn, phóng tầm mắt nhìn tới, mái hiên nhà nhà ở Thành Cô Tô cùng quang cảnh trong thành đã là một mảnh tuyết trắng xóa, một chiếc xe ngựa “Đáp đáp đáp” đi lại trên đường phố, cuối cùng chậm rãi dừng ở cửa Phủ Ninh Vương. Thơ_Thơ_diendan

“Thân mẫu, coi chừng gạch ngang đó.” Lưu Ký dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, ngay sau đó liền xoay người lại nâng Thái phu nhân xuống, mẫu tử hai người đang định vào cửa.

Đột nhiên, phương nghiêng lại truyền đến một tiếng kêu.

“Trường Phong!”

Nghe tiếng nhìn lại, thấy một nam tử mặc áo đen ở bên trong tuyết mịn đầy trời, khoái mã chạy băng băng tới vương phủ.


Thái phu nhân quay đầu nhìn bóng dáng kia chạy băng băng ở trên đường, cười nói: “Có phải là Thẩm Mộ Thu không? Hắn trở lại Giang Nam hả?”

Lưu Ký hé nửa mí mắt, nhìn bóng dáng màu đen chạy băng băng tới, Cười vang nói: “Nghe tiếng cũng nên là hắn, rời đi lâu như thế, nên trở lại rồi!”

Không bao lâu sau, bóng người kia quả nhiên ở trước cửa lớn màu đỏ vương phủ kéo chặt cương ngựa, thấy Thẩm Mộ Thu đã lâu không gặp từ trên tuấn mã tung mình, lưu loát nhảy xuống.

Hắn sải bước lên trước, giơ tay lên thở dài với Thái phu nhân. “Thái phu nhân, đã lâu, Mộ Thu trở lại.” Thơ_Thơ_diendan

Thái phu nhân cười nói với hắn: “cuối cùng ngươi cũng trở lại, mau vào đi, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong nhà ấm áp uống trà nóng, ôn chuyện một chút thôi.”

Lúc này, Thẩm Mộ Thu lại trầm mặt nói: “lần này ta trở lại Giang Nam là có việc gấp tìm Trường Phong, hắn cần thiết lập tức đi theo ta rời khỏi, cho tới khi chờ chúng ta trở lại lần nữa. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, liền bị cắt đứt, tổng quản được ngoài cửa thông báo, biết được Ninh Vương trở lại, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới cửa lớn, còn không kịp lấy hơi nữa, liền vội vàng bẩm báo: “Vương thượng, không xong! Xảy ra chuyện lớn! Chẳng biết tại sao Vương phi vậy mà động Thai Khí, tình huống hết sức nghiêm trọng, các đại phu nói ngài mà trở về phải quyết định phá thai rồi, nhưng lúc này vương phi lại đi theo Cố công tử rời đi! Lý đại phu và nghiêm đại phu nói vương phi mà không mau sớm phá thai, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm sinh mạng nhé!”

Lưu Ký nghe vậy, sắc mặt chợt biến, hắn lập tức đưa tay hung hăng níu lấy áo tổng quản, nổi giận mắng: “Khốn kiếp! Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao bây giờ mới báo cho Bổn vương?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.