Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 330: là ngươi đang làm khó ai gia


Đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra – Chương 330: là ngươi đang làm khó ai gia

Editor: Thơ Thơ

“Thân mẫu, nước nước. . . . . . .”

“Chân nhi muốn uống nước sao?” Đổng Uyển nhanh chóng ôm Nhi tử qua, để cho hắn nằm ngang ở trên đùi nàng, sau đó đưa tay khẽ vuốt ve trán của hắn, chạm đến nhiệt độ trên trán hắn, chân mày không khỏi nhíu lại thật chặt lần nữa.

Chân nhi vẫn còn phát sốt kéo dài, bệnh tình của hắn không khởi sắc chút nào.

Lúc này, Cố Tử Khâm đã đưa túi nước tới giao cho Đổng Uyển, sau đó liền tự mình giúp Lưu Chân xem mạch.

Lưu Lăng và Lưu Ký cơ hồ là đồng thanh hỏi “Tình huống ra sao?”

Vẻ mặt Cố Tử Khâm ảm đạm sâu lắng, lắc đầu một cái.

Sắc mặt của Lưu Lăng lập tức trầm xuống, cất giọng hô với phu xe bên ngoài: “Mau! Khiến xe ngựa chạy nhanh một chút nữa!”

Đoàn người ngày tiếp nối đêm, đi cả ngày lẫn đêm, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về Hoàng Thành, mấy ngày sau thân thể nho nhỏ của Lưu Chân đã nằm ở trên giường lớn mềm mại trong thiên điện Cung Vị Ương rồi.

Các ngự y trong cung tề lực hội chẩn, góp sức cứu trị, bệnh tình Lưu Chân thuận lợi hòa hoãn lại, rất nhanh liền lui sốt. Có thể coi là như thế, quần y bọn họ vẫn tìm không ra tại sao hắn dính phải tật bệnh.

Dưới đoàn đội đại phu tốt nhất cả nước cùng với toàn lực điều lý, Lưu Chân phục hồi như cũ cực nhanh. Thơ_Thơ_diendan

Được ngự y cứu trị, bệnh trạng rõ ràng chuyển biến tốt, Lưu Lăng cảm thấy yên tâm, liền phân phó khiến Thế tử Lưu Chân của Ninh Vương điều dưỡng kéo dài đợi trong Cung Vị Ương, cũng khiến ngự y đứng đầu Vương đại phu tùy thời tự mình hầu hạ.

Đổng Uyển lấy thân phận nàng lần nữa vào ở hoàng cung, ở trên lập trường quả thật lúng túng, trong lòng kiêng kỵ sợ rằng lại nhấc lên lời đồn đãi, bệnh Nhi Tử mới vừa chuyển biến tốt, ngự y trong cung cùng y thuật thật tốt, lúc này nàng không yên lòng xuất cung, không năng lực lẩn tránh lời đồn đãi mà trở về Giang Nam, thế là không thể làm gì khác hơn là cùng vào ở trong thiên điện Cung Vị Ương. Ninh Vương là một nam tử trưởng thành, theo quy củ tất nhiên không thể vào ở bên trong hoàng cung, không thể làm gì khác hơn là tạm trở về đại trạch lúc trước hắn mua để ở ở Hoàng Thành, mỗi ngày vội vàng vào cung thăm.


*

Trong vườn ngự uyển, trăm hoa đua nở, dương liễu lay động. Theo gió phiêu lãng, Hoa tiên Mỹ Lệ, Liễu Ảnh lung lay sinh động, Điệp nhi màu xanh dương nhảy múa ở bên Hoa, con chim ở đầu cành kêu lảnh lót, cảnh trí đầu thu Mỹ Lệ vẫn mang theo mấy phần náo nhiệt giữa mùa hạ.

Sau khi Lưu Chân bệnh nặng một cuộc, thân thể vừa mới khá hơn một chút, liền hoạt bát nhảy loạn, lần đầu vào cung, hắn đối với bất cứ chuyện gì đều cảm thấy hết sức mới lạ. Thế là liền đòi phải ra khỏi cửa chơi. Đổng Uyển không chút nào dám khinh thường. Lo lắng hắn trúng gió. Nhất thời vô ý lại tái phát bệnh, thế là kiên trì không để cho nhi tử rời khỏi phòng. Thơ_Thơ_diendan

Hôm ấy, hoàng thượng đặc biệt khiến phòng ăn đưa tới một chén cháo thịt nhân sâm, nàng liền tự mình cho ăn.

“Chân nhi! Ăn nhiều một chút, ăn nhiều thân thể mới có thể cường tráng, ngươi rắn chắc sau này liền không dễ dàng ngã bệnh.” Nàng ngồi ở bên cạnh bàn, bưng chén nhỏ, vội vàng dụ dỗ nhi tử ăn cháo.

Chân nhi lại một khắc cũng không yên lặng được, sau khi ăn một hớp cháo, liền chạy tới chạy lui, đông xem một chút, tây nhìn sang. Đối với tất cả Cung Vị Ương, đều cảm thấy hết sức tò mò.

“Đứa nhỏ này, sao cùng dĩ vãng một dạng, ăn một miếng cháo cũng phải đút một canh giờ nhé!” Lời tuy nói như thế, Đổng Uyển thấy nhi tử phục hồi như cũ cực nhanh. Trong lòng nhất thời cảm thấy yên tâm không ít, liền để hắn có một miệng không có một hớp ăn cơm.

Ở bên kia, Lưu Lăng cùng các đại thần tâm phúc ở Ngự Thư Phòng, sau khi bí mật thương nghị đại kế sắc lập thái tử, liền nhanh chóng trở lại  Cung Vị Ương, nghĩ thầm trước tiên cần phải đến xem thử hôm nay tình trạng Chân nhi ra sao. Hắn bước qua hành lang, quay đầu qua song cửa sổ nhìn vào, thấy Chân nhi nho nhỏ tràn đầy sức sống ở trong phòng đông sờ tây nhìn, một đôi mắt to đen láy, ngây thơ đối với tất cả mọi thứ trong hoàng cung đều cảm thấy hiếu kỳ không thôi.

Hài tử chính là hài tử, sức sống thật là kinh người đâu, vừa mới khỏi bệnh, lại bắt đầu vội vàng hoạt bát nhảy loạn.

Lưu Lăng thấy thế, khẽ cười mấy tiếng, đang định vòng quanh hành lang tiến vào trong nhà. Thơ_Thơ_diendan

Lúc này, phía cửa lại truyền đến một tiếng bức rèm che vang dội rõ ràng, Hoàng thái hậu người mặc áo hoa châu vòng thúy lượn quanh, dưới tôi tớ  túm tụm, từ từ tiến vào trong phòng.

Lưu Lăng bên ngoài cửa sổ thấy thế, lập tức dừng bước.

Trong nhà, Đổng Uyển nhìn thấy Hoàng thái hậu đột nhiên giá lâm, không dám chậm trễ, lập tức lôi kéo tay của Nhi tử, lên trước quỳ lạy, thi lễ với Thái hậu.


“Ninh Vương phi cùng Thế tử Lưu Chân bái kiến Hoàng thái hậu.” Một lớn một nhỏ ở bên cạnh hoàng thái hậu cung kính quỳ xuống chào hỏi.

“Đứng lên đi!” Thái hậu ngồi xuống ở trên ghế dựa, liền giơ tay lên nói: “mang tiểu thế tử của Ninh Vương tới cho ai gia cẩn thận coi trộm một chút!”

Đổng Uyển không dám cãi lệnh, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo nhi tử đi tới trước mặt Thái hậu.

Thái hậu đưa tay cho kéo Lưu Chân đến trước đầu gối bà, một đôi mắt sáng lập tức nhìn hắn thật chặt, nhìn nửa buổi. . . . . .

Đáy mắt bà tràn đầy nghi ngờ cùng phức tạp, sau khi nghe nói Đổng Uyển sống chết, chuyện này để trong lòng của bà đã lâu, hôm nay, thật vất vả phải nhìn thấy hài tử, nhưng trước sau nhìn không ra Lưu Chân đến tột cùng là hài tử của người nào? Thơ_Thơ_diendan Vô luận cẩn thận suy nghĩ ra sao, đều cảm thấy giống như Hoàng thượng cũng giống như Ninh Vương, nhất là càng giống như ông cố Cao Tổ Hoàng đế, trong lòng Thiên Hồi Bách Chuyển, thật sự là không cách nào suy đoán đi xuống nữa, thế là quyết định hôm nay tới đây, tính toán đánh vỡ cấm kỵ hỏi rõ ràng.

Hoàng thái hậu cố ý cho lui mọi người, sau đó ngước mắt nhìn Đổng Uyển, đầu tiên là ngừng lại một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Đứa nhỏ này đến tột cùng là của người nào?”

Đổng Uyển liền không chút suy nghĩ, liền trực tiếp đáp lời: “Lưu Chân dĩ nhiên là hài tử của Ninh Vương.”

“Ai gia muốn ngươi nói thật!” Thái hậu ngưng thần, nghiêm giọng: “Trong nhà này không có người khác rồi, ngươi không cần phải lấy lập trường qua loa tắc trách ai gia, ai gia há có thể không hiểu, ngươi là Ninh Vương phi, lấy lập trường của ngươi, ngươi có thể mở miệng nói ra Lưu Chân không phải Nhi tử của Ninh Vương sao?”

Lấy thân phận nàng bây giờ, Lưu Chân chỉ có thể là Nhi tử của Ninh Vương.

“Khốn khổ cần chính là hoàn toàn rất rõ ràng, đem tất cả đều biết rõ. Mọi người đều là người biết chuyện, đừng vòng vo lượn quanh nữa rồi, đến tột cùng Lưu Chân là con của ai, hi vọng ngươi có thể thành thực tương cáo?” đôi mắt sáng của Thái hậu nhìn chằm chằm nàng, không để cho nàng có một cơ hội thở dốc. Thơ_Thơ_diendan

Đổng Uyển nhìn thẳng vào ánh mắt bà sắc bén, thái độ trầm ổn tựa như từ từ nói: “Thái hậu thứ tội, Đổng Uyển chỉ có thể cho biết, Lưu Chân là nhi tử của ta.”

“Uyển Nhi nhé!”


Hai người giằng co chốc lát, cuối cùng Thái hậu cũng thở một cái thật dài nói: “tuệ nhãn Tiên đế độc đáo, một lòng muốn chỉ hôn cho ngươi và hoàng nhi, cho ngươi tới phụ tá Hoàng thượng, cả ngày làm bạn với nhau là khá hơn nữa cũng chẳng qua rồi. Vốn là ai gia cũng vui khi việc thành, một lòng nhìn ngươi có thể vào cung thị quân, nhưng số mạng vô thường, ngươi cùng hoàng thượng từ nhỏ thanh Mai Trúc mã, tình cảm thâm hậu, cố tình cũng là thiếu một chút duyên phận nhé! Duyên khan phân cạn, chuyện duyên phận, là ông trời định, không cưỡng cầu được, đúng là bất đắc dĩ. Nhưng thái độ Hoàng thượng đối với Lưu Chân  rất không giống vậy, không cần ai gia đến nhắc nhở, tin tưởng ở bên trong lòng của ngươi cũng rất hiểu hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì. . . . . . . Nếu như Lưu Chân thật là Nhi tử của Hoàng thượng, ai gia là hoàng tổ mẫu sẽ thật vui mừng tiếp nhận; nếu như không phải vậy, ai gia hi vọng ngươi có thể có khả năng cho biết chi tiết. Bởi vì ai gia không hy vọng, sau khi ở kế ngươi, Lưu Chân lần nữa đả thương tình cảm của hắn. . . . . .”

Lời nói Thái hậu còn chưa nói hết, lại bị cứng rắn cắt đứt.

“Mẫu hậu!” Lúc này, lại thấy Lưu Lăng sải bước từ bên ngoài đi tới, lạnh giọng cắt đứt lời của Thái hậu.

Thái hậu ngước mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải muốn hoàn toàn biết rõ sao?” Thơ_Thơ_diendan

Hoàng thượng vì mẫu tử Đổng Uyển, vậy mà quyết ý cả đời không thành hôn!

Nếu Lưu Chân thật là huyết mạch của hắn, như vậy ngược lại bà được một tia an ủi, nếu như không phải thì sao?

Chính bởi vì như vậy, vô luận ra sao, bà đều chắc sẽ không nhượng bộ.

Mày kiếm Lưu Lăng nhíu chặt, trầm giọng nói: “Mẫu hậu, cần gì làm khó Ninh Vương phi như thế đây? Ngươi đừng quên, thân phận của nàng bây giờ nhé!”

Chuyện như vậy, nên để cho nàng như thế nào khải răng? Sẽ chỉ làm tình thế nàng thêm khó xử.

Thái hậu nghe nói thế, lập tức nhỏ giọng nói: “Còn chưa có hiểu rõ sao? Không phải ai gia đang làm khó nàng, mà là ngươi ở đây khó xử ai gia!”

Nghe vậy, đáy mắt Lưu Lăng nhanh chóng thoáng qua một tia hoài nghi, lại thoáng chốc.

Chẳng lẽ, Thái hậu đã biết được chuyện hắn tính toán sắc lập Lưu Chân làm Thái tử rồi sao?

“tốt nhất ngươi chăm sóc nhi tử thôi.” sau khi Thái hậu phân phó với Đổng Uyển, liền đứng dậy bãi giá rời đi. Thơ_Thơ_diendan

Sau khi Hoàng thái hậu rời đi, không khí trong nhà trầm muộn không hề căng thẳng như vậy nữa, Đổng Uyển lại cúi đầu, nhìn ấu tử bên người, vẻ mặt hiển nhiên vô cùng phức tạp. . . . . .

Lúc này, Lưu Lăng sải bước qua, một tay ôm lấy Lưu Chân, cười nói với hắn: “Chân nhi, trẫm mang theo ngươi đi trong vườn bên ngoài chơi được không? Nơi đó chơi vừa lớn vừa tốt đây!”


“Hảo oa, Chân nhi muốn chơi!” Chân nhi đưa tay ôm lấy hắn, ha ha cười không ngừng, lộ ra dáng dấp trong sáng thuần khiết.

“Đi thôi!” Lưu Lăng ôm Chân nhi liền muốn đi ra ngoài.

Đổng Uyển lại vội vàng ngăn cản nói: “Chân nhi mới vừa khỏi bệnh, đừng làm cho hắn trúng gió nhé! Hay là ở trong nhà chơi đi.”

Lưu Lăng khẽ mỉm cười với nàng, nói: “Ngươi khẩn trương thái quá rồi, đừng…bảo vệ quá độ với hài tử. Chân nhi là một bé trai, ở trong vườn ngược xuôi, thường phơi nắng mặt trời thân thể mới có thể cường tráng.”

Dứt lời, liền ôm Lưu Chân ra cửa phòng. Thơ_Thơ_diendan

*

Không bao lâu sau, trong vườn ngự uyển liền truyền đến từng trận tiếng cười của hài tử.

Ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống trên cây to, cành lá um tùm, bóng cây lạnh lẽo, gió lạnh từ từ thổi lất phất.

Lưu Ký đi theo Hoàng Thái Thúc cùng nhau bước vào trong vườn ngự uyển, nhìn thấy tình hình trước mắt, hắn hơi giật mình, sau đó lập tức dừng lại bước chân, đứng nghiêm ở trên đường.

Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn ba bóng dáng trong vườn ngự uyển.

Nhưng thấy trong vườn, Lưu Lăng khoác áo choàng màu đen, lại có thể giả làm quỷ, giả bộ bắt tiểu Chân, Chân nhi vội vàng ở trong bụi hoa chui tới chui lui, há to mồm cười khanh khách không ngừng.

Đổng Uyển ngồi ở trong lương đình uống trà, khóe môi nhếch lên nụ cười, nhàn nhã nhìn một lớn một nhỏ trong vườn truy đuổi lẫn nhau cười huyên náo.

Không bao lâu sau, Lưu Lăng thuận lợi bắt được Chân nhi rồi, thế là hô to bắt được, Chân nhi thuận thế sà vào trong ngực của hắn, cười khanh khách không ngừng, vừa kêu: “Bắt được! Bắt được! Bắt được Chân nhi rồi!”

Thấy trên trán hắn thấm ra không ít mồ hôi nóng, Lưu Lăng liền cầm lên tay áo của mình giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, Chân nhi cũng học bộ dáng của hắn, dùng tay áo của mình giúp Lưu Lăng lau mồ hôi.

Lời của editor: vậy là Lưu Ký mất đứt đứa con trai rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.