Đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra – Chương 317: Vương phi sinh
Editor: Thơ Thơ
“Ninh Vương Điện hạ hi vọng vương phi sinh thế tử, hay là Quận chúa?”
Nếu như thai đầu lòng là sinh nữ, vậy cũng hoàn hảo; nếu như sanh là nhi tử, Thế tử của Ninh Vương, dáng dấp lại tuyệt không giống như hắn. . . . . . , như vậy, Thái phu nhân nhất định sẽ giận đến tại chỗ chết Nhi tử của nàng.
Nhi tử sanh ra được, lại lập tức bị giết chết, nhìn nàng người Vương phi này, tương lai còn làm sao đặt chân ở trong vương phủ đấy?
Đổng Uyển sinh ra hài tử, sắp quyết định địa vị nàng ở trong vương phủ.
Thái phu nhân một bên trầm mặt, nhìn chằm chằm vào bụng Đổng Uyển nhô cao.
Lưu Ký lôi kéo tay Đổng Uyển, Cười vang nói: “Vô luận ngươi sinh ra là nam hay nữ, Bổn vương chắc chắn đồng dạng thương yêu, tuyệt không giống người đời một loại trọng nam khinh nữ. Giống như ngươi mặc dù thân là thân nữ nhi, nhưng mà một chút cũng không thua cho bất kỳ nam nhân nào trên cõi đời này. Nếu là nữ nhi, Bổn vương hi vọng nàng có thể cũng y như ngươi, nếu là Nhi tử, Bổn vương cũng hy vọng có thể phải có dũng cảm kiên nghị như ngươi.”
Cố Tử Khâm lập tức nói: “thật ra ta cảm thấy ngược lại, sinh một người nữ nhi giống Đổng Khanh, tốt vô cùng.” Thơ_Thơ_diendan
Bào thai đầu lòng sinh ra chính là nữ nhi, nàng liền cứu nguy rồi, từ đó ở trong vương phủ một chút phân tranh cũng không có.
Chỉ mong ông trời phù hộ, khiến Đổng Khanh thuận lợi sinh hạ một nữ nhi thôi.
Lúc này, Đổng Uyển lại đang ôm bụng, chân mày nhíu lại, buồn bực nói: “Đứa nhỏ này. . . . . . Hôm nay đặc biệt cử động tốt, lại đá ta. . . . . . Bụng có đau một chút . . . . . .”
Cố Tử Khâm thấy thế, vội vàng nói: “trên trán ngươi thấm mồ hôi lạnh, vả lại bụng đau từng trận, đây là điềm báo sắp sinh, người thế này là sắp sanh!”
Lưu Ký nghe xong, lập tức ôm eo Đổng Uyển, đồng thời phân phó nói: “Mau! Truyền các bà mụ nhanh chóng đến tẩm điện.”
***
Trong tẩm điện, trướng vừa dầy vừa nặng nặng nề rũ xuống, cách người bên ngoài nóng lòng.
Đổng Uyển nằm ở trên giường, cắn răng, cố nén đau đớn vào bụng. Hai bà mụ đợi ở bên giường. Đang bận thay nàng xoa bóp bụng, chậm rãi cảm giác đau đớn. Thơ_Thơ_diendan
Bên ngoài, cách trướng vừa dầy vừa nặng. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng của Lý đại phu và Cố Tử Khâm ở sau trướng hỏi thăm tình huống bên trong.
Lần đầu tiên nhìn thấy tình huống sinh sản, Hồng Ngọc rất là khẩn trương. Cầm khăn không ngừng lau mồ hôi lạnh nhô ra trên trán chủ tử, an ủi: “Tiểu thư, nhịn nữa, hài tử sẽ rất nhanh sinh ra!”
Đổng Uyển cố nén đau đớn kịch liệt, ở bên tai của nàng nhỏ giọng phân phó nói: “Nhớ, chuyện chỗ ta phân phó. . . . . . , nếu như sanh ra là nhi tử. Ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp. . . . . . Khiến Ninh Vương ôm hài tử, không thể rời đi, cũng không thể giao cho người khác. . . . . . , ta không biết được hài tử trưởng sẽ có dáng vẻ gì. Cũng có khả năng rất giống ta. . . . . . Trời mới biết, nhưng chuyện liên quan đến Vương tước. . . . . . , cảm xúc Thái phu nhân đã căng thẳng thật lâu, dưới loại tình trạng này rất dễ dàng kích động, chỉ cần có bất kỳ một tia nghi ngờ nào. . . . . . Bà đều sẽ động thủ giết chết. . . . . . . Nhất định phải bảo vệ hài tử. . . . . .”
Hồng Ngọc gật đầu một cái hứa hẹn, nói: “Tiểu thư, ngươi yên tâm, chuyện ngươi giao phó, ta đều nhớ!”
“Nhớ. . . . . . . Ngàn vạn lần đừng khiến hài tử rời khỏi lồng ngực ninh Vương, bây giờ chỉ có hắn mới có thể bảo vệ hài tử. . . . . .”
Nàng liên tục dặn dò, lúc này từng trận đau chợt cuốn tới, nàng đau đến khẽ hô một tiếng, sau đó đổi mạng thở hổn hển, dập tắt cảm giác đau đớn nhẹ trong bụng. Thơ_Thơ_diendan
*
Cửa phòng ngoài cùng bị gắt gao kéo lên, đem hai gian phòng ngăn cách. Lưu Ký giơ tay lên, ở trong phòng đi tới đi lui, trong lòng của hắn nóng nảy không dứt, không ngừng quay đầu nhìn cửa kia đóng chặc, sau cánh cửa kia vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ loáng thoáng rập rờn truyền đến tiếng Đổng Uyển thở thấp, hắn càng chờ càng cảm thấy lo lắng, không khỏi nhíu chặt mày kiếm.
Không chỉ có hắn một lòng căng thẳng, Thái phu nhân và tô Thái Phó cũng đồng thời đợi ở phòng ngoài, bọn họ ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa lớn, gương mặt nghiêm trang, lặng lẽ chờ hài tử ra đời.
Không bao lâu sau, Lưu Ký kề cạnh cửa, hỏi với bên trong “Tình huống bây giờ ra sao?”
Lý đại phu lập tức trả lời: “Bà mụ đáp lời, vỡ nước ối rồi, vết thương còn chưa mở, Điện hạ đợi chút nữa.”
Vỡ nước ối rồi, vết thương là cái gì hắn thật nghe không hiểu lắm, chỉ là vừa để cho hắn chờ, Lưu Ký cau mày nói: “Không bằng, Bổn vương cũng đi vào coi trộm một chút thôi.”
Tuyết Nhạn nghe xong, vội vàng ngăn cản nói: “Gia xin dừng bước, nữ nhân sanh con nam nhân đi vào là điềm xấu. Sanh con không phải một khắc hai khắc liền có thể sanh ra, xin gia an tâm yên tĩnh một chút đi, nô tỳ lập tức đi đến thay ngài mang một chén trà tới đây.” Thơ_Thơ_diendan
Thái phu nhân ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng nói: “Bốn mươi chín, ngươi ở đây ngồi bên cạnh uống trà đi, gấp gáp cũng là vô ích, canh giờ còn chưa tới rồi, chờ thời điểm vừa đến, hài tử tự nhiên sẽ đi ra. Ban đầu thời điểm vi nương sinh ngươi, cũng đau đớn thật lâu đấy. . . . . .”
Lưu Ký nghe nói thế, đang muốn ngồi xuống, lúc này, phòng trong lại đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng rên rỉ, tiếng của nàng càng lúc càng dồn dập, ngay sau đó kêu la mấy tiếng, vậy mà kêu rên.
Hắn mãnh kinh, liền nhanh chóng chạy tới, kề cạnh cửa, vỗ cửa, vội vàng hỏi “vì sao Vương phi đột nhiên hét thảm? Nàng đã xảy ra chuyện gì?”
Chốc lát, bên nào truyền đến tiếng của Lý đại phu, nói: “Điện hạ chớ nóng lòng, hài tử trước khi sinh, nữ nhân có thai cũng sẽ sinh ra kịch liệt đau bụng, đây là hiện tượng bình thường.”
“Nói bậy! Nàng ấy là kêu thảm thiết, nơi đó gọi bình thường à? Ngươi mau thay nàng bắt mạch đi, cẩn thận nhìn một chút mạch tượng tốt hay không tốt?” Lưu Ký một lòng níu lấy thật chặt, trong lòng rất không yên tâm.
“Vâng”
“Khải bẩm Điện hạ, mạch tượng Vương phi bình thường.”
“Như vậy sắc mặt Vương phi sao rồi, có quá trắng bệch hay không? Nàng có chỗ gì không đúng hay không?” Thơ_Thơ_diendan
“Điện hạ, cựu thần cách trướng. . . . . . .”
“Khốn kiếp!” Lưu Ký nổi giận mắng: “Sẽ không hỏi bà mụ sao?”
“Bà mụ trả lời tần số đau bụng rất quy cách, tất cả bình thường, vương phi mạnh khỏe, xin vương thượng chớ nóng lòng.”
Tô Thái Phó ngước mắt nhìn lòng như lửa đốt, Lưu Ký đứng ngồi không yên, vuốt râu cười nói: “Điện hạ lần đầu tiên chờ đợi nữ nhân sanh con, đơn giản là so với đánh giặc còn phải cực kỳ nóng lòng.”
“Đánh giặc sao có thể so sánh với sanh con đây?” Lưu Ký rời đi bên cạnh cửa, lần nữa trở lại nhà trung ương, giơ tay lên, đi tới đi lui.
Mới vừa rồi Uyển Nhi lại kêu thảm thiết như thế, hình như là rất nguy hiểm đó . . . . . . Cố tình mỗi người đều nói không có việc gì? Cái loại tiếng kêu ré đó, nghe giống như là không có chuyện gì sao?
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, buồn bực nói: “Cố Tử Khâm, ngươi đến nói một chút, này là bình thường sao?”
Một ít trầm mặc chốc lát, sau đó truyền đến tiếng của Cố Tử Khâm, xấu hổ cười nói: “Khải bẩm vương thượng, thảo dân chưa từng gặp qua nữ nhân sanh con, thảo dân chỉ là tới tập thôi.” Thơ_Thơ_diendan
Lưu Ký nghe, lập tức văng lời thô tục, cả giận nói: “Ngươi đi luôn đi! Ngươi còn dám mở miệng nói muốn đỡ đẻ hả?”
Tô Thái Phó lắc lắc đầu nói: “Nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn cưới thiếp lấy thê, chính là chưa từng thấy qua hắn gấp gáp như thế!”
Thái phu nhân nâng lên ly trà, chậm rãi hớp một ngụm, nói: “Đứa nhỏ này là lần đầu tiên coi chừng nữ nhân sanh con, tất nhiên như thế, có nữ nhân nào sanh con không kinh thiên động địa à? Đau phải thường xuyên như thế, có lẽ là sắp sanh thôi.”
Lời vừa mới dứt, bên trong bỗng dưng truyền đến một tiếng khóc của trẻ sơ sinh, “Oa” một tiếng, y hệt như là muốn phá vỡ thiên địa vang dội sắc bén.
“Sinh rồi!” Tô Thái Phó quay đầu nhìn Thái phu nhân, cười nói: “Mau như vậy liền sinh xuống, là thuận sinh.”
Không bao lâu sau, quả nhiên bên trong truyền đến tiếng của bà mụ, cất giọng hô ra ngoài: “Khải bẩm vương thượng, vương phi sinh rồi, Bình an sinh con tự nhiên.”
Lưu Ký nhanh chóng chạy vội tới cạnh cửa, đập cửa nói: “Mau! Khiến Bổn vương đi vào, là nhi tử, hay là nữ nhi hả?”
Bà mụ trả lời: “Chúc mừng Điện hạ, vương phi sinh hạ một tiểu thế tử vô cùng tuấn tú!” Thơ_Thơ_diendan
Là Thế tử!
Nghe vậy, tay Thái phu nhân chợt run lên, ly trà trên tay trong nháy mắt rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Một đôi mẫu tử tình cảm khác biệt.
Lưu Ký mừng rỡ có con, đã sớm không kịp đợi, tự mình đẩy mở cửa, liền chạy vội đi vào, tự mình vén trướng lên, cười khanh khách nói: “Mau! Mau cho Bổn vương coi trộm một chút, Thế tử Bổn vương lớn lên tuấn tú như thế nào?”
Sau khi bà mụ dùng nước ấm rửa sạch hài nhi, thuần thục sử dụng tả, cẩn thận gói nó lại, sau đó thận trọng giao cho Ninh Vương, cười nói: “dáng dấp Tiểu thế tử có mấy phần giống Vương phi đấy.”
Quả nhiên là một tiểu tử cực kỳ tuấn tú, diện mạo đúng là có mấy phần giống vương phi, Lưu Ký thấy mừng rỡ, vội vàng phân phó nói: “Bổn vương có trọng thưởng, đi xuống lãnh thưởng thôi.”
“Vâng” hai bà mụ này lòng tràn đầy vui mừng lui xuống.
Lưu Ký ôm nhi tử, đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Đổng Uyển, nói: “Ngươi cực khổ! Thay ta sinh hạ một Thế tử khỏe mạnh xinh đẹp. Hài tử này bình an sinh con tự nhiên, rất có phúc phận, vì vậy, con của chúng ta, ta mệnh danh nó là Lưu Chân, cả đời được Thần Minh giáng phúc.” Thơ_Thơ_diendan
“Lưu Chân. . . . . .” Đổng Uyển sinh con suy yếu, nàng cật lực gật đầu một cái, không còn kịp nhìn hài tử trong ngực hắn một cái, liền trầm trầm đã ngủ mê man.
Lưu Ký thấy Đổng Uyển đột nhiên bất tỉnh, trong lòng nhất thời căng thẳng, vội vàng hỏi: “Lý đại phu, vương phi xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên đã hôn mê?”
Lý đại phu thở dài nói với hắn: “Vương thượng không cần quá gấp gáp, nữ nhân sau khi sinh suy yếu, vương phi chỉ cần nghỉ ngơi, cũng không lo ngại.”
“Thì ra là như vậy, sanh con khổ cực như thế, Bổn vương nên ở cùng với nàng mới phải.” Lưu Ký cẩn thận ôm hài tử mới sinh, ngồi xuống ở mép giường, cúi đầu ngưng mắt nhìn gương mặt của Đổng Uyển hơi có vẻ thảm, đối với nàng chịu khổ, cực kỳ đau lòng.
Lúc này, Tuyết Nhạn từ từ tiến vào phòng trong, vén áo thi lễ với Ninh Vương, nói: “Gia, Thái phu nhân sai ta ôm tiểu thế tử đi ra, bà nghĩ coi trộm một chút.” Nói chuyện đồng thời, nàng lặng lẽ liếc hài tử một cái, bỗng dưng, sắc mặt lại hơi thay đổi, giờ phút này lòng không khỏi tràn đầy nghi ngờ.
Đứa nhỏ này? !
Lưu Ký cười nói: “Là nên như thế, cũng nên khiến hoàng nãi nãi và Cữu Công gặp Chân nhi một lần mới phải, ngươi không phải đi vào, Bổn vương nhất thời vong tình cũng bỏ quên đấy! Ngươi ôm tiểu thế tử ra cho bọn họ coi trộm một chút đi, Bổn vương cùng với vương phi đợi ở chỗ này.”
Nói xong, liền muốn đem hài nhi trong ngực giao cho nàng, bỗng dưng, Hồng Ngọc lại đột nhiên chạy nhanh tới, vội vàng ngăn cản nói: “Không được!”