Đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra – Chương 310: Rượu thịt cũng rất nghĩa khí
Editor: Thơ Thơ
Nghe vậy, sắc mặt của Đậu Nguyên Nguyên khẽ biến, lại vẫn cố trấn định nói: “Chạy trốn liền chạy trốn đi, nói không chừng hắn thiếu nợ khổng lồ ở bên ngoài, không có sức trả mới chạy trốn, bây giờ hạ thân của ta máu chảy không ngừng, có phải vội vàng cho gọi Lý đại phu đến đây!”
Nàng đã thuận lợi 『 sanh non 』 rồi, vô luận là một vị đại phu nào tới đây, xem không ra bất kỳ hỉ mạch nào trên người nàng, đều là chuyện đương nhiên. Bây giờ nàng đã không cần Trần Đại Phu rồi, ngược lại ngại hắn trói buộc, Trần đại phu làm sao là đối thủ của Vương phi chứ? Dưới lời của nàng hỏi ra, nhất định sẽ cung khai toàn bộ.
Vạn hạnh, hắn chột dạ, trốn khá nhanh, còn lâu mới tới làm liên lụy cho nàng.
Lòng Trần Đại Phu đã sớm biết rõ, nàng kế hoạch sanh non, hơn nữa chuẩn bị nương nhờ trên người Vương phi, hắn chỉ sợ sự việc bại lộ, bị liên lụy, đã có chuẩn bị, một khi đánh hơi được động tĩnh, sẽ hỏa tốc rời khỏi Giang Nam, cho rằng Đổng Uyển cũng tìm không ra hắn. Thơ_Thơ_diendan
Đổng Uyển quay đầu nhìn Cố Tử Khâm nói: “Trong nhà này không phải có một vị danh y xuất thân thế gia sao? Cần gì bỏ gần cầu xa đây?”
Thái phu nhân hung tợn nhìn nàng chằm chằm, cả giận nói: “Chính là hắn cố ý đẩy ngã Nguyên Nguyên, có thể nào khiến thứ người như thế chữa trị chứ? Chẳng lẽ chuyện này đúng là chủ ý của ngươi hả? Cố Gia và vương phủ ta từ trước đến giờ không có thù, huống chi, nghĩ rằng hắn cũng không có lá gan đó dám táy máy tay chân đối với hoàng tự ta, trừ phi là phía sau lưng có người, là ai sai khiến ngươi làm như vậy?”
ở bên trong lòng của Lưu Ký ngược lại không có cùng ý tưởng, Trần Đại Phu tuyệt đối sẽ không bởi vì thiếu nợ mà vội vội vàng vàng chạy trốn. Hắn trầm mặt nói: “Thân mẫu, trước khi Lý đại phu đến, hãy để cho Cố Tử Khâm giúp Đậu phu nhân nhìn một cái trước đi, trong phòng này cũng chỉ có hắn hiểu y thuật. Chủ ý Bổn vương đã định, xin thân mẫu an tâm ở một bên là được.”
Gương mặt Đổng Uyển nghiêm trang, nói: “Nhưng nếu Thái phu nhân còn có nghi ngờ, không bằng trước hết khiến Cố Tử Khâm giúp Đậu phu nhân xem mạch đi, chỉ cần bất động châm, không uống thuốc, tại chỗ này có nhiều đôi ánh mắt nhìn chằm chằm. Chẳng lẽ hắn còn có thể hại nàng hay sao?”
Vương phi nói xong hợp lý, nhi tử cũng kiên trì như thế, Thái phu nhân suy nghĩ một chút. Liền giơ tay lên nói: “Cũng tốt đi!”
Hiện nay, Đậu Nguyên Nguyên đã chảy máu. Tình huống hình như rất gấp, Lý đại phu đã già nua, từ nhà riêng chạy tới vương phủ còn phải tốn một đoạn thời gian, hãy để cho người hiểu y thuật nhìn trước lại nói. Có bà nhìn chằm chằm tại chỗ, bà không tin, còn có bất luận kẻ nào dám giở trò quỷ?
Lấy được cho phép, thế là Cố Tử Khâm liền ổn định tâm thần. Sau đó tiến lên, ngón tay giữa đặt lên cổ tay Đậu Nguyên Nguyên, có hình có dạng giúp nàng xem mạch. Thơ_Thơ_diendan
Thái phu nhân nóng lòng con nối dòng của Ninh Vương, vội vàng hỏi “Hài tử trong bụng của nàng sao rồi hả? Bình an sao?”
Cố Tử Khâm nghe nói thế. Mặt buồn bực quay đầu nhìn Thái phu nhân nói: “Đậu phu nhân không có mang thai, ở đâu tới hài tử chứ?”
Nghe vậy, Thái phu nhân cơ hồ hít vào một hơi, rung giọng nói: “xem không tới hỉ mạch rồi sao? Như vậy hài tử chảy mất rồi sao?”
Bỗng dưng, Đậu Nguyên Nguyên lập tức khóc lên. Nàng đưa tay không ngừng vuốt ve bụng, rất là bi thương nức nở nói: “Hài tử của ta. . . . . . Chảy mất rồi hả? Chẳng lẽ không có sao? Thật không có sao? Ta không muốn sống nữa!”
Cố Tử Khâm vẫn không rõ chân tướng, lập tức phản bác: “Người có hài tử khi nào?” Nói xong, lập tức quay đầu lại nghiêm mặt nói với mọi người: “Tuyệt đối không phải là sanh non, mà là nàng căn bản không có mang thai! Đậu phu nhân căn bản không có hỉ mạch!”
“xem không tới hỉ mạch rồi hả ?” sắc mặt của Thái phu nhân lập tức xanh mét. Cả giận nói với hắn: “Người cái này là đang trốn tránh trách nhiệm chứ? Rõ ràng là mang thai, ngươi đẩy nàng một cái, cứ thế hạ thân nàng cũng chảy ra máu rồi, bây giờ ngươi xem không tới hỉ mạch, có thể thấy được hài tử đã chảy mất rồi, hài tử trong bụng của nàng chính là bị ngươi hại chết!” Thơ_Thơ_diendan
Hại người sanh non, hơn nữa còn là một hoàng tự, nào chỉ là tội lớn chém đầu, Cố Tử Khâm bị sợ đến vẻ mặt lập tức nghiêm nghị nói: “Không phải như vậy, Cố mỗ căn bản không có đụng nàng chút nào. Còn nữa, phương thức bắt mạch của y thuật Cố gia ta cùng đại phu bình thường khác biệt, phương thức hết sức phức tạp, nhưng lại rất tự hào tinh chuẩn, coi như Đậu phu nhân mới vừa sanh non, ta cũng nhất định có thể xem hỉ mạch nàng hơi yếu ra ngoài. Ta chẩn rất cẩn thận, cũng rất khẳng định, Đậu phu nhân tuyệt đối không có dấu hiệu mang thai, chớ nói chi là sanh non rồi! Một nữ nhân không có mang thai làm sao sanh non được chứ? Ta coi thấy hạ thân nàng thấm máu, dính la quần, vốn tưởng rằng là nội thương ra máu, nhưng mạch tượng nàng khoẻ mạnh, căn bản là không đau không bệnh . . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, liền bị Thái phu nhân cắt đứt, bà lớn tiếng mắng: “Ngươi nói bậy! Ngươi rõ ràng là trút trách nhiệm, ngươi cho rằng dựa vào ngươi hiểu mấy phần y thuật này, nói xằng nói bậy vừa thông suốt, ta liền sẽ tin tưởng ngươi, từ đó bỏ qua cho ngươi sao?”
Bất đồng với Thái phu nhân, Lưu Ký nghe Cố Tử Khâm chẩn đoán bệnh, trong bụng ngược lại có chút hiểu được.
Ngày đó say rượu, hắn cũng không nhớ mình đụng Đậu Nguyên Nguyên, Trần Đại Phu lại đột nhiên xem ra hỉ mạch, chuyện này vốn là để cho hắn cảm thấy hết sức khiếp sợ và nghi ngờ.
Hôm nay, Trần đại phu hoảng sợ chạy trốn, ngược lại xác nhận nghi ngờ tồn tại trong lòng hắn đã lâu.
Gương mặt tuấn tú của hắn lạnh nhạt, đôi con mắt nhìn chằm chằm Đậu Nguyên Nguyên, trầm giọng nói: “Là ngươi giở trò quỷ đi, thu mua Trần Đại Phu, ngươi căn bản không có mang thai!” Thơ_Thơ_diendan
Đối mặt hắn chỉ trích, Đậu Nguyên Nguyên rơi nước mắt, lộ ra bộ dáng rất ủy khuất, nức nở nói: “Điện hạ, ngươi ở đây nói cái gì đây? Sao ngươi lại tin tưởng Cố Tử Khâm cái tên háo sắc này, mà không tin tưởng ta đây? Đừng quên hắn và vương phi là quan hệ gì? Chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy mấy vết máu loang lổ la quần dưới người của ta sao? Nếu không phải sanh non, sao ta không bình thường xuất huyết chứ?”
Đổng Uyển nghe lời nguỵ biện này, lập tức lạnh lùng nói: “Không bằng, ta khiến mấy lão ma ma trong phủ tới nhìn một cái, máu trên người ngươi đến tột cùng là từ nơi nào chảy ra? Nếu như ngươi thật sanh non rồi, hạ thân nhất định sẽ xuất huyết kéo dài mấy ngày đi, khiến lão ma ma cẩn thận coi trộm một chút, chân tướng lập tức rõ ràng.”
Đậu Nguyên Nguyên lập tức hận đến cắn răng nghiến lợi, nói: “quả thật là Vương phi không tha cho Đậu Nguyên Nguyên ta, ngươi tính toán phái mấy Lão Bà Tử hèn mọn, đặc biệt nhìn chằm chằm hạ thân của ta mấy ngày sao? Nếu ngươi gặp bất hạnh như thế, còn có thể khiến chủ mẫu nhục nhã như thế sao?”
Nói thế tất nhiên có lý, Thái phu nhân cau mày nói: “Hành động lần này đúng là làm mất thân phận, dù sao cũng là phu nhân một vương phủ. . . . . . Hoàng tộc có thể nào tùy ý khiến người làm nhìn thấy chỗ kín đây? Chuyện này nếu truyền đi, mặt mũi Ninh Vương ở chỗ nào? Còn nữa, người đời cũng sẽ cho là vương phi đang cố tình ức hiếp thiếp thất! Huống chi Cố Tử Khâm nói như vậy, ta căn bản hoàn toàn không tin tưởng, hắn rõ ràng là đang vì mình thoát tội, ta phải khiến Lý đại phu tới chẩn đoán bệnh rõ ràng mới được, ta cũng không tin y thuật Lý đại phu sẽ ở dưới tên tiểu tử này?” Thơ_Thơ_diendan
Đậu Nguyên Nguyên nghe nói thế, trong lòng liền âm thầm vui mừng, nàng đã sớm cặn kẽ hỏi qua ý kiến Trần Đại Phu, một khi sanh non rồi, dưới tình huống bình thường, Đại Phu thông thường tuyệt đối không xem ra hỉ mạch gì. Huống chi danh y trong phủ, một trốn, một quá mức già nua. Niên kỷ Lý đại phu quá lớn, tay hắn bắt mạch đã run run, căn bản không cách nào chân chính chứng minh nàng không mang thai nữa.
Cố Tử Khâm hại nàng sanh non, mặc dù hắn nói toạc miệng, dù là nhìn trời nguyền rủa thề độc, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào tin tưởng hắn.
Đậu Nguyên Nguyên rũ mắt xuống, làm bộ đáng thương cầm khăn lau lệ nói: “Thật hy vọng Lý đại phu có thể nhanh qua đây, cũng chỉ có hắn có thể chứng minh trong sạch của ta. Xin Thái phu nhân làm chủ, đến lúc đó, ta khiến Cố Tử Khâm hại ta sanh non đền mạng! Chỉ có như vậy, mới có thể tiêu tan đi đau đớn trong lòng ta . . . . . .”
“Ngươi lại muốn khiến Cố Tử Khâm đền mạng hả? Hắn cùng với ngươi có oán thù gì? Ngươi đã bày thế cục hại hắn, đem tội giả có thai giao cho hắn, vì sao còn cần phải đưa hắn cận kề cái chết chứ?” ở bên trong lòng của Đổng Uyển giận dữ rồi, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Đậu Nguyên Nguyên, lạnh lùng nói: “Lòng của ngươi chính là ác độc hả? Ngay cả một người vô tội đều không bỏ qua cho, ngươi để cho ta làm sao tha thứ cho hành động của ngươi đây?”
Hiện nay, nàng đã nắm chứng cớ xác thật, chứng minh Đậu Nguyên Nguyên là giả mang thai, chưa lấy ra, hoàn toàn là muốn cho Ninh Vương và Thái phu nhân nhìn một chút, đến tột cùng là nàng có bao nhiêu ác độc chứ?
Đậu Nguyên Nguyên ích kỷ ác độc, hoàn toàn không dưới Lâm Dương nhi. Thơ_Thơ_diendan
Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn nàng, lạnh lùng mở miệng nói: “Cố Tử Khâm cùng Đậu Nguyên Nguyên ta có oan thù gì? Ta cần gì nhằm vào hắn đây? Chỉ cần hắn chịu nói ra đến tột cùng là người nào sai khiến ở sau lưng, bắt được người hại ta sanh non. Như vậy, căn cứ luật pháp vương phủ, nhiều lắm là chịu một trận, hắn liền có thể bảo toàn một cái mạng, cút ra khỏi vương phủ rồi.”
Đậu Nguyên Nguyên bày cục diện này, lòng dạ nàng biết rõ, Đổng Uyển không buồn không vui mở miệng nói: “Thì ra là như vậy, mục đích cuối cùng của ngươi vẫn là Đổng Uyển ta!”.
“Vương phi nói quá lời, ta cũng chỉ là muốn làm rõ ngọn ngành, đến tột cùng là người nào làm hại ta sanh non.” Nói tới chỗ này, Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn Lưu Ký, trầm giọng nói: “Tin tưởng không chỉ có Thái phu nhân, Ninh Vương cũng rất muốn biết rõ ràng, đến tột cùng là người nào hại chết con nối dòng rồi hả? Làm hại hắn đến nay dưới gối mỏng manh.”
Thái phu nhân tức giận nói: “Chuyện này nhất định phải biết rõ, vô luận là người nào, dám âm thầm hại hoàng tự Lưu thị ta, Vương Thái hậu ta tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.”
Nghe được nơi này, lúc này Cố Tử Khâm mới chậm chạp phản ứng lại, thì ra mình lại trúng gian kế của Đậu Nguyên Nguyên rồi, khó trách thái độ nàng khác thường đối với hắn, thì ra là nàng muốn lợi dụng hắn để hãm hại Đổng Khanh.
Chỉ trách mình quá sơ suất, rơi vào cạm bẫy.
Cố Tử Khâm rất sợ mình sẽ hại Đổng Khanh, thế là “Bùm” Một tiếng, lại quỳ xuống trước mặt Ninh Vương, vội vội vàng vàng nhận tội: “Là ta không đúng, ta quá chăm chú với danh họa, cho nên không cẩn thận vấp té vào Đậu phu nhân, tất cả đều là lỗi của Cố mỗ, chuyện này tuyệt đối không liên quan với bất luận kẻ nào. Chuyện hôm nay, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không phải âm mưu quỷ kế gì, xin vương thượng minh xét!”
Cố Tử Khâm vì bảo vệ Đổng Khanh, dập đầu tại chỗ nhận tội, không ngờ Lưu Ký chỉ cười khẽ một tiếng, liền vươn tay, tự mình đỡ Cố Tử Khâm lên, cười vang nói: “Không ngờ một hoàn khố rượu thịt cũng trọng nghĩa khí như thế, Bổn vương luôn luôn thưởng thức người có tình có nghĩa.