Đọc truyện Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia – Chương 42: Tiêu tan
Dùng thìa đem dược đút vào trong miệng Hiên, nhưng dược lại đều chảy ra. Hắn hôn mê, căn bản đút không vào. Nhưng là không uống thuốc, bệnh làm sao tốt lên đây? Ta đem dược chua sót ngậm trong miệng, sau đó phủ lên môi hắn, từng giọt từng giọt uy vào. Bờ môi hắn hơi hé mở, nuốt dược vào.
Ta vuốt mặt, ánh mắt cùng lông mi hắn, đột nhiên nhớ tới khi chúng ta vừa gặp lại thật hạnh phúc, hắn hôn ta từng chút một mà nói “Đây là Ngọc nhi cái trán, là của ta; Đây là Ngọc nhi ánh mắt, là của ta; Đây là Ngọc nhi miệng, là của ta; Đây là Ngọc nhi hai điểm xinh đẹp nhất cũng là của ta……”.
Nay ta nhẹ nhàng hôn hắn “Đây là Hiên môi, là của ta; Đây là Hiên cái mũi, là của ta; Đây là Hiên ánh mắt, là của ta; Đây là Hiên lông mi, là của ta…… Hiên, ngươi là của ta. Ai cũng không thể lại đoạt đi rồi.”
“Ngọc nhi……” Hắn gọi tên ta.
“Ân, ta nghe thấy được.” Ta nhẹ nhàng đáp lại.
“Ta yêu ngươi……”.
“Ta cũng vậy……”.
Liên tục vài ngày, Hoa Hậu cư nhiên không có lại lấy máu của ta, nghe Hoa Yên nói bà đem chính mình nhốt tại trong phòng ai cũng không gặp. Gấp nhất tự nhiên là Thượng Quan Tế Ngôn, nếu hiệp nghị ngưng hẳn, hắn hẳn cũng không lấy được điều hắn muốn. Nhưng hắn vẫn còn chưa biết hắn không chỉ lấy không được điều hắn mong muốn, thậm chí sẽ mất đi những gì hắn đang có.
“Hiên, uống dược đi.” Hiên thương nhanh chóng tốt lên, nhưng tinh thần vẫn không tốt, ta biết hắn tất nhiên là lo lắng cho mẫu thân của mình.
“Ta đi nhìn xem nàng.” Ta nói.
“Ân?” Hắn phục hồi lại tinh thần.
“Không có gì. Hiên, nhĩ hảo nghỉ ngơi.” Ta cười cười, tạm thời đừng cho hắn biết đi.
“Chủ nhân ở bên trong, chính ngươi cẩn thận một chút.” Hoa Yên đem ta đưa đến phòng Hoa Hậu, kỳ thật trước tới nay nàng đều giúp ta rất nhiều, nàng cũng bất quá là đối Hiên hữu tình mà thôi, ta cũng không ghét nàng.
Ta đẩy cửa ra.
“Ngươi tới làm gì?” Hoa Hậu thanh âm có chút tiều tụy, nghe Hoa Yên nói Hoa Hậu đã nhiều ngày không có ăn cái gì.
“Đưa thuốc.” Ta cười nói, đưa thuốc, dùng huyết của ta chế dược.
“Dược?” Nàng quay đầu lại, cư nhiên không có mang khăn che mặt, khuôn mặt bị cháy đã dần dần hình thành lớp da mới, nhan sắc cũng không có quá đáng sợ. Nguyên lai huyết của ta thật sự hữu hiệu. Nàng sửng sốt một chút, lại nhanh chóng đeo lên mạn che.
“Mặt của ngươi…… khôi phục rất khá…… đây.” Ta đem dược đưa qua.
“Ngươi! Vì sao?” Nàng kinh ngạc nhìn ta.
“Bởi vì…… ngươi là mẫu thân của Hiên, mà ta thương hắn.” Ta trả lời, đúng vậy, vì bảo hộ Lạc nhi, ta từng nghĩ tới muốn giết nàng, nhưng là khi ta cùng Hiên hiểu lầm được giải trừ, hận của ta cũng đều không tồn tại. Huống chi nàng là mẫu thân hắn.
“Yêu? Trên đời này có yêu sao? Nếu có yêu, hắn vì cái gì phải bỏ đi? Hừ hừ, yêu…… Nếu người kia là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?” Không biết vì sao ta cảm thấy thanh âm nàng thật thống khổ.
“Mặc kệ Hiên xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời bỏ hắn…… vĩnh viễn sẽ không.” Sẽ không, đúng vậy, hắn yêu ta, ta cũng thương hắn, như vậy chúng ta trong lúc đó còn có cách trở gì đâu?
“Ngươi đi đi……” Nàng thở dài “Hiên nhi có ngươi, thực may mắn.”.
“Ta sẽ không đi,trước chữa khỏi cho ngươi đã.” Nếu máu của ta có thể đổi lấy khoái hoạt của nàng, như vậy có lẽ ta cũng nên thử……“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu ngươi mang về là Lạc nhi, ngươi sẽ làm bị thương nó sao?”
“Ta không biết. Có lẽ ta là đã muốn vô tình đến ngay cả chính mình tôn tử cũng không buông tha.” Nàng nhẹ nhàng cười, sau đó ta lại nghe thấy nàng cúi đầu khóc.
“Trên võ lâm nói ta là độc hậu, là yêu phụ, một chút đều không có sai, cho dù là tránh ở Bách Hoa đảo này, ta như trước không hề…… kết quả ta đến tột cùng là muốn cái gì đây? Hiên nhi, thời điểm hắn kêu ta nương, ta mới cảm thấy chính mình…… nếu khôi phục dung mạo, mất đi kia một tiếng “Nương”, còn có ý nghĩa gì ư……”.
“Ngươi sẽ không mất đi hắn.” Ta nói xong, buông dược, lui ra ngoài.