Bạn đang đọc Buồn Làm Sao Buông: Tản văn 2
Tản văn 2
BUỒN “Buồn đem ra ngõ mà phơi Để cho người nhớ những lời người quên…”
Duy
Có một người duy nhất để thương và nhớ.
Có một người duy nhất để khóc và đau.
Có một người duy nhất để mãi mãi không
thuộc về nhau nhưng cũng chẳng thể nào
buông tay được. Có một người như thế, âu
cũng là một phước phần cho riêng mình –
dẫu có là phước phần đớn đau.
Cuộc đời ai rồi cũng sẽ gặp một người mà nếu không lấy được người ấy thì sau này có lấy ai cũng không còn quan trọng nữa.
Bởi vì người ấy đã trở thành duy nhất của mọi cung bậc hờn giận yêu thương, đến nỗi những mối tình về sau dù cố gắng cách mấy cũng chỉ là sự lặp lại chẳng thể nguyên lành như cảm giác lần đầu.
Duy chỉ có một người làm tim ta lạc nhịp, hẫng nhịp và cả nhộn nhịp, chỉ bằng một nụ cười bâng quơ hoặc một cái chạm tay rất khẽ.
Duy chỉ có một người khiến ta bất chấp mặc cả với nỗi đau, đánh đổi bằng hết sự tổn thương nhận lấy riêng mình chỉ để được đi cùng trên một đoạn đường rất ngắn.
Duy chỉ có một người để ta cam tâm dành trọn những thương yêu son trẻ, cháy đến kiệt cùng như ngọn diêm đã tắt lửa vẫn len lỏi nồng mùi phốt pho với hy vọng thổi bùng chút vương vất tàn tro.
Duy chỉ có một người có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng, đan đầy kẽ hở giữa những ngón tay và khép lại tròn đầy những hy vọng dẫu hoang đường về tình yêu viên mãn.
Duy chỉ có một người.
Duy nhất mà thôi…
Anh luôn là một chàng trai ngoan đạo, mỗi cuối tuần đều đặn đi lễ Nhà thờ, đĩnh đạc đọc Thánh thư dưới chân tượng Chúa và hòa vào dàn đồng ca hát lên thứ phúc âm trong trẻo. Em, ngược lại, là một kẻ vô thần, chẳng có niềm tin vào bất cứ tôn giáo nào, chỉ suy tôn một đấng cứu thế duy nhất cho trái tim mình – là anh.
Em chỉ biết những câu chuyện trong Kinh thánh qua lời anh kể lại mỗi khi cần an ủi em khỏi những cơn buồn thường nhật. Anh sẽ bảo “Phúc cho những ai không thấy mà tin” rồi dẫn dắt xa gần về ngày lễ Phục sinh nào đó tít tận trời Tây để trấn an mỗi lần em mơ hồ không biết niềm tin của mình sẽ dẫn đến đúng hay sai. Và khi em loay hoay giữa những ngổn ngang lựa chọn của cuộc đời, anh chỉ đơn giản nhìn em và đanh giọng hỏi: “Vậy chứ em muốn gì? Chúa sẽ cho em những gì em muốn, nhưng trước hết là em phải biết mình muốn gì đã!”.
Ừ thì, quả thật em chẳng biết mình muốn gì cho tương lai, cho quá nhiều thứ cần đong đếm trước mắt của tuổi trưởng thành… Chỉ duy một điều em biết rõ nhất: “Em-muốn-có-anh, nhưng Chúa trời cũng có cho em đâu?”
Anh thoáng nheo mắt, bất giác nhìn quanh như cố giấu đi những xao động rất khẽ trong lòng, rồi điềm nhiên bảo: “Nếu những điều em muốn không bao giờ có được, nghĩa là Chúa đã nhìn thấy trước nó không thích hợp với em. Đó chỉ là ước muốn nhất thời, chẳng thể đủ đầy để em tựa vào mà nương nhờ đến cuối đường tìm hạnh phúc…”
Nhiều năm về sau nữa, anh sẽ hiểu ra đó là lời nói tàn nhẫn nhất có thể dành ột người đã từng yêu anh.
Nhiều năm về sau nữa, em vẫn còn huyễn hoặc tin rằng một người như thế, một tình yêu như thế, nỡ quên sao đành?
Nhiều năm về sau nữa, khi thời gian phủ bụi lên ký ức, tình yêu chỉ còn là nắm đất thả xuống cho cỏ mọc phủ quanh, em và anh sẽ ở đâu đó dưới hai khung trời khác cả màu xanh, để lòng bần thần mỗi lần nghe câu hát: “Và chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc, để một dòng sông lơ đãng trôi qua…”.
Có lần, anh kể em nghe gần 4,5 tỉ năm trước, một hành tinh sau chuỗi ngày lang thang mê mải đã va vào Trái đất, chấm dứt thân phận độc hành giữa thiên hà ngàn vạn ngôi sao nhưng chẳng có nơi nào nương nhờ. Sau cuộc chạm mặt bất ngờ ấy, những mảnh vỡ và bụi văng ra, tụ lại thành một thiên thể lặng lẽ, nhẫn nại xoay quanh Trái đất từ thuở ấy đến giờ.
Đó chính là Mặt trăng.
Nhưng dẫu thiên thể ấy cả đời hướng về riêng Trái đất thì bản chất của Trái đất vẫn cứ phải xoay quanh Mặt trời. Trớ trêu là vậy, mà Mặt trăng có bao giờ ca thán nửa lời hay quay lưng tắt thứ ánh sáng ấy đi. Vẫn nhẫn nại bằng hết yêu thương, Mặt trăng đã, đang và sẽ quẩn quanh cả trọn đời thiên thể cho riêng Trái đất.
Em không dám nhận mình ngang ngửa với sự cao thượng của vũ trụ, nhưng em biết chắc thứ duy nhất mình đã, đang và sẽ luôn hướng về – duy chỉ là anh!
Có một người duy nhất để thương và nhớ. Có một người duy nhất để khóc và đau. Có một người duy nhất để mãi mãi không thuộc về nhau nhưng cũng chẳng thể nào buông tay được. Có một người như thế, âu cũng là một phước phần cho riêng mình – dẫu có là phước phần đớn đau.
Nhưng con người ta không thể sống ngày này qua ngày khác chỉ bằng tình yêu, em ạ. Cuộc đời không dư dả hoa hồng để mơ mộng, không đủ nhiều hy vọng để trông chờ và càng không có sẵn anh bên cạnh bất cứ khi nào em cần đến. Thế nên, nếu em cứ đặt trọn vào anh thứ hạnh phúc duy nhất thì em chỉ thêm hụt hẫng mà anh cũng nặng lòng.
Anh đủ thừa thông minh để biết em yêu anh nhiều đến chừng nào. Nhưng lại không đủ dũng cảm và kiên tâm để đi cùng trên con đường mà chính anh còn mơ hồ chưa biết điểm dừng chân. Thế nên, tình yêu của em dẫu nhiều và phung phí đến mấy cũng trở thành vô nghĩa. Dã tràng cần mẫn đổ cát bể khơi, cuối cùng chỉ là chuyện hoang đường. Bao giờ cho đầy, khi mà lòng biển quá mênh mông?
Anh biết mình gần nhau nhưng không thể bước tới, bởi giữa chúng ta có quá nhiều cách ngăn. Dẫu có ăn năn nhìn nhau sau một nụ hôn vội, cũng chỉ là thứ cảm xúc vướng víu “bỏ thì thương, vương thì tội”. Mang theo thì bất khả, để đó thì không đành. Đã vượt qua tình bạn mà không thể chạm tới tình yêu. Đi cùng một đoạn đường mà biết trước phải rời nhau khi chưa đến cuối.
Cảm xúc đó có lẽ là thứ tình thương duy nhất mà chúng ta không bao giờ tìm được câu trả lời, không bao giờ có thể buông tay – dẫu bàn tay từng đan lấy nhau đã rời mất từ lúc nào…
“Duy kiến trường giang thiên tế lưu…”[1]
[1] Chỉ thấy dòng sông trôi mãi về phía cuối chân trời