Đọc truyện Bướm Trắng – Chương 10
Quanh phố Bone quán bar và hộp đêm mọc lên tùm lum. Trong một đêm dễ gì vô hết mấy chỗ đó. Nhưng cần gì, tôi còn chỗ lui tới độc hơn nữa. Chỗ quán bar của Charlene, điểm hẹn của mấy tay săn gái, hẹn người yêu vá cả mấy bà nữa. Quán này phục vụ thêm món khác ngoài rượu và nhạc Blues. Có cả hàng chục quán phục vụ kiểu này.
Có thể kể ra quán Can – Can do tay Caleb Varley làm chủ. Lúc trước Caleb có tổ chức biểu diễn kịch vui, gã giảm bớt tay chơi đàn piano với hai gái nhảy. Rồi đến quán Pussy’s Den, quán của bọn gái điếm uống nhưng chỉ vài ly rủ nhau mướn phòng trọ, hoặc là vô mấy ngõ hẻm.
Quán De Catur còn để lại một ban nhạc Dixieland. Quán Yello Dog, quán Mike đang xuống dốc. Bọn tội phạm hình sự thường lui tới đây. Bọn găng tơ bọn cờ bạc, bọn tội phạm sừng sỏ vô đây giải trí được cung cấp gái gọi từ nhà đến. Hai quán bar có chỗ kín để bác sĩ tới băng bó do xô xát chém giết nhau. Có luật sư lo giải quyết tại chỗ khỏi cần văn phòng công khai ra mặt. Có mấy em chỉ làm cái việc quỳ xuống năm phút kiếm năm đô, phục vụ mấy anh chàng năm năm chưa thấy gái.
Từ lúc có vợ tôi không bén mảng vô mấy quán bar. Gặp lại bạn bè mừng, kể đủ thứ chuyện cũ mới. Nghe rồi chẳng có ai biết chuyện gì sất.
Bữa đó trong quán bar DeCatur có vụ xô xát. Anh chàng Jasper Filagret muốn lôi cổ con bé Dorthea ra ngoài. Hắn nhào nhào ào vô quán lúc chạy ra mang một đầu máu. Mười phút sau Dorthea trở về, có anh chàng đi kèm. Con bé thò tay vô túi hắn còn hắn xoa mấy lóng ngón tay phải.
Tới quán bar Yellow tôi có gặp một anh chàng tên là Roger Vaughn, người cao mét rưỡi, hai vai nổi hai cục u như võ sĩ hạng nặng. Dạo trước gã thường vào quán bar ở phố Myrtle Street. Gã gọi thêm, người bán rượu không bán nữa, bảo hắn về nhà với vợ Roger nói: “Thế nàng rót rượu nữa đi?” Anh chàng rót rượu to con đến vươn tay lỡ tay chộp áo Roger, gã thoi lại cái đấm anh chàng lăn quay ra nằm chết dưới sàn. Giả sử anh chàng Barman là dân da đỏ thì Roger chịu một nửa án mà thôi.
Easy, Roger Vaughn chào tôi. Gã ngồi khom người trên bàn, hai bàn tay rắn rỏi ôm lấy bình bia đầy tràn.
“Roger, lâu quá mới gặp lại cậu!”.
“Mới đây thôi”, gã gật gật nhớ ra.
“Cậu đã trả hết nợ. Nếu cậu không ăn năn thì khó mà về đấy? Tôi kéo ghế lại ngồi.
“Mẹ nó, cũng phải hao tiền nhiều đấy”.
Roger uống đã nhiều gã nói líu lưỡi. Tôi nghĩ mình chửi cho gã tức mà nói ra hết không chừng lại được việc. Phải ráng để nghe chuyện trái tai, tôi đã uống sương sương trước đó nếu không tôi bỏ đi rồi.
“Quỷ tha ma bắt con vợ tớ. Ngay trong đêm đó, nàng bỏ đi về Soledat và còn cười tớ nữa. Nàng đi theo thằng chó nào đó”.
Roger bóp chặt chiếc ly vỡ vụn; rơi xuống từng mảnh.
Bia lẫn với một chút máu loang ra mặt bàn. Tôi rút miếng khăn giấy chặn lại, đưa chiếc khăn mù soa cho Roger. Gã nhìn biết điều.
“Cám ơn cậu Easy. Cậu là bạn tớ, một người bạn tốt”.
Bạn có thể mua được tình bạn nơi một tay người với một nắm lông vũ – pha lẫn chút muối mặn.
“Cám ơn Roger:, tôi nói.
Tôi với tay qua vỗ lên vai nổi cộm của hắn nói. “Tớ đang đi tìm cho ra việc này”.
“Việc gì vậy?”.
“Cậu biết con bé Bonita Edwards?”.
“Ờ-hơ, biết chứ tớ biết nó. Thật là một điều sỉ nhục cho con bé”.
Roger đập tay xuống bàn, máu chảy thấm ướt cả tấm thảm. Giữ cho thật chặt, Roger, còn ra máu nhiều lắm”.
Gã nhìn bàn tay máu thấm ướt cả tấm khăn mù soa mới hoảng hồn, gã nắm chặt bàn tay co lại, để bớt ra máu.
“Cậu muốn hỏi cho ra con Bonita à?” Con bé là chỗ quen biết bạn bè tớ. Gặp ai quen tớ cũng hỏi có nhìn thấy nó vô đây trước khi bị giết chết?
Gã chậm rãi lắc đầu, mắt đảo qua đảo lại một hồi rồi gã nói. “Nếu có ở đó, tôi sẽ giết hắn ngay, như giết một con kiến.
“Trước đó một tuần cậu thấy con bé làm gì không?”, tôi hỏi, tôi cần biết rõ sự việc nữa để cho gã đỡ đau lòng.
“Tôi không để cậu phiền đâu Easy, tớ còn biết nó đang ở xóm Betheme”.
Tôi cố làm ra vẻ đau khổ. Roger nhắc xóm Betheme tức là nhắc đến xóm chơi bời do tay ma cô da trắng Max Hovard cùng với vợ hắn Estelle cầm đầu.
“Cám ơn cậu, Roger”, tôi trịnh trọng nói.
“Vợ cậu xé xác cậu ra đấy!” Roger lắc đầu.
“Tớ phải lo giải quyết xong tên Charles Warren. Hắn bắt thằng con tớ gọi hắn là Bố già, bắt vợ tớ cũng gọi hắn là Bố già luôn. Nàng coi tớ như là thứ đồ chơi. Nàng phải đi gặp ngay tay đó ngày thứ sáu. Tớ thấy được mảnh giấy ghi ngày cất giấu trong chiếc ví tay của nàng.
Tôi phải đi ngay, phải về thôi. Nghĩ sao tôi nói: “Cậu chả hiểu gì hết”
Roger thong thả ngước nhìn tôi. Toàn thân gã cứng đờ.
Gã cất tiếng. “Sao hả?”.
“Tớ muốn dành cho con bé một dịp may, cậu không nghĩ ra đâu. Có nghĩa là hôm đó con bé về Soledad gặp cậu, phải không?
Roger trố mắt nhìn.
“Mấy con bé đó chờ lâu mấy tháng không tới nó bỏ đi, còn vợ của cậu lúc này cũng ở bên cậu, đúng không?”, tôi nói thêm.
Gã không gật đầu. Tôi với gã không còn bạn bè nữa. Cậu nghĩ thử coi, Roger. Kể lại cho vợ cậu nghe?
Tôi đứng dậy bỏ đi, Roger ngồi nhìn theo. Tôi bỏ luôn chiếc khăn mù soa. Biết đâu nhìn lại lớp giấy thấm ướt máu gã sẽ nhớ đến lời tôi, đành giành cơn giận giết chết Charles Warren.
•
• •
Nhà Howard sơn màu vàng. Lúc trước là nhà trệt một lầu, sau cơi thêm lên. Ban đầu xây nhà dành để kinh doanh. Dần dần xây thêm một gian nữa, kế bên hông. Tới năm 1952 xây thêm một lầu có sân thượng mái bằng, trồng bông, Estelle tự tay chăm sóc. Khấm khá lên mua luôn một căn bên cạnh chừa lối hành lang dài băng qua sân trước. Căn cũ xây bằng cây, căn mới xây bằng gạch. Đến năm 1955 quy hoạch phân vùng lúc đó đưa mấy em đi ở tạm một nơi, toàn bộ dãy nhà sơn một màu vàng.
Nhân viên nhà đất chịu nhượng bộ, chắc là được đút lót. Bọn em út trở về, khách lại đông như cũ. Không ai than phiền. Max, Estelle ở chung với mười hai anh em – có gia đình riêng, chịu khó làm ăn, chủ nhật còn đi lễ nhà thờ.
Tôi uống đã say. Lý do không gây tai nạn một chặng đường dài về xóm Bethune cũng dễ hiểu bởi tôi không nhớ mình đang lái xe, tôi lái theo phản xạ. Xe dừng lại tôi nhấn nút ngoài cửa, thò tay ra mà cũng không hay. Tai không nghe tiếng chuông tôi nhớ mình có nói nhà to quá.
Người đàn bà mặt mũi khó chịu ra mở cửa. Tôi đoán chừng bà đã ngoài bốn mươi nhưng chưa tới sáu mươi lăm tuổi, bà có nước da đen, da mặt đã có nhiều nếp nhăn. Mắt bà nhìn ươn ướt như màu bùn. Hai bàn tay nhỏ xíu giơ lên đỡ chiếc áo tắm màu hồng, trông nó sù sì cứng cáp.
“Estelle”, tôi nói. Mặt tôi lúc đó trông thật ngờ nghệch, phản chiếu với tấm gương soi khuôn đồng choán một phần tường, phía sau chỗ Estelle đang đứng. Bà nhìn chòng chọc, tôi cứ tưởng đâu có một giấc mơ vừa tàn.
Tôi nhếch mép cười theo.
“Ông đến có việc gì?”, bà hỏi, với giọng không mặn mà chút nào.
“Tôi kiếm chỗ uống rượu, có em út ngồi chơi nói chuyện. Tôi rùng mình! Đứng ngoài trời lạnh thế này?
“Ông vừa mới uống ở đâu tới, có sẵn vợ ở nhà và ôm ấp cho ấm”.
“Có mối sộp bà nỡ làm ngơ sao?”.
Estelle sửa lại lọn tóc trên đầu,nó vẹo qua một bên bà không để ý.
“Ở đây không có cái ông muốn tìm. Tôi không dám tin ông Easy. Tôi nghe nói về ông nhiều quá rồi. Ông cần gì nào? Tôi không hỏi nữa đâu?”.
Tôi ráng giữ một nụ cười thân mật đưa mắt nhìn vô tấm gương soi phía trước.
Như tôi nói ban nãy. Tôi kiếm chỗ uống rượu có em út ngồi nói chuyện, thế thôi?
“Vậy sao ông tới đây?”.
“Tôi nghe nói con bé đó…? Tôi búng tay một cái nữa, nhìn quanh như cố tìm một vật gì đó rồi hỏi: “Bà có biết con bạn của Bonita Edwards không?”.
Mắt Estelle hóa đục ngầu, bà nói: “Bonita Edwards đã chết mất rồi!”.
“Tôi không đến tìm con bé đó, tôi quên mất tên đứa bé của nó là gì?
“Marla có phải không?” Nhìn mặt mũi Estelle Howards lúc này có tê giác cũng không dám tới gần.
“Tôi không biết tên đó?”
Tôi giơ tay lên, một bên má tôi cảm thấy đau nhức. Tôi có nghe Jeckson Blue kể, gã chỉ nhớ chính con bé đó là bạn của Bonita.
Tôi nhếch mép cười còn bà cau mày một hồi lâu mới nói ra: “Ông đã say rồi đấy!?”.