Bươm Bướm

Chương 25: Tìm kiếm bươm bướm (4)


Đọc truyện Bươm Bướm – Chương 25: Tìm kiếm bươm bướm (4)

Khi Khâu Phong tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng, Lạc Diệp đã mua điểm tâm sáng trở về đang đưa cho Tiểu Kiệt ăn. Nhìn đấy cậu động đậy, sáp qua ngồi vào trên giường, cười nói.

“Tỉnh rồi à? Còn định cho em ngủ thêm một chút nữa đấy” ôm lấy Khâu Phong hôn một cái, Lạc Diệp nhìn kỹ sắc mặc cậu, “Nhìn qua cũng không tệ lắm, đi rửa mặt đi. Không phải hôm nay em nói còn phải đi bên trại an dưỡng kia tra xét hay sao?”

“Ừm” cảm giác ngủ một giấc say sưa, bản thân Khâu Phong cũng thấy được tinh thần tốt lên không ít, cười gật đầu, đi vào buồng vệ sinh trong phòng khách sạn.

Đây chỉ là một nhà khách sạn nhỏ có giá vừa phải, đèn buồng vệ sinh mờ mờ, cũng rất chật hẹp, nhưng coi như sạch sẽ. Sửa rửa mặt và bàn chải, kem đánh răng khách sạn sạn chuẩn bị đương nhiên là kém chất lượng, khi đánh răng có thể nếm được có chút đăng đắng. Bọt phun ra có chút tơ máu, chảy máu lợi chứng minh gần đây thân thể thiếu rất nhiều chất dinh dưỡng.

Cười khổ một cái, mở ra vòi nước vốc nước lên rửa mặt.

Người ta nói giấc mơ đều là ảo ảnh, ban ngày thức dậy rất khó nhớ rõ ràng. Nhưng mà giấc mơ đêm qua Khâu Phong lại nhớ rất rõ, đoạn ngắn này như là xem một bộ phim được cắt nối rồi biên tập lại vậy, có thứ tự đến thế, dường như đem mọi thứ đều vạch rõ ra cả.

Nhưng vẫn có nhiều chuyện không thể hiểu nổi đến thế, Khâu Phong không có cách nào thật sự tin tưởng, việc này là chân thật. Bởi vì Triệu Vân Điệp không có lí do gì đột nhiên tỉnh táo lại cho mình xem mấy thứ này được, nếu thật sự là những việc cô ta đã trải qua, tại sao trước kia lại không biết tốt xấu mà làm bị thương nhiều người như vậy chứ? Chính là Trữ Lâm và Lạc Diệp, nhưng tại sao vẫn không có thực sự hại mình? Cô ta thật sự đuổi đến đây ư?

Nước lạnh băng đổ lên trên mặt, sự mát lạnh làm xoa dịu cảm xúc của cậu. Có lẽ cũng chỉ là một giấc mơ thôi đúng không? Ngày suy nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ thấy, cậu suy nghĩ quá nhiều về chuyện của Triệu Vân Điệp, từ sau khi lần gặp được đó vẫn khiến cậu không có cách nào không nhớ tới, cho nên mới sẽ mơ một giấc mơ như vậy thôi.

Ngẩng đầu lên, lấy tay quệt bớt nước trên mặt, tiện tay cầm lấy khăn mặt sạch từ trên cái giá bên cạnh định đem mặt lau khô.

Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào gương trước bồn rửa tay theo thói quen, thân thể chớp mắt cứng đờ. Cậu mở to hai mắt nhìn, ngay cả tóc cũng không rung một sợi nào.

Tấm gương như là màn hình mà còn bị mất đi một góc cạnh ấy, hình bóng hiện lên bên trong khiến đầu óc Khâu Phong đột nhiên không thể làm ra phản ứng gì.

Hình ảnh của bản thân rõ ràng như thế, nhưng trong góc phòng sau lưng lại hiện ra màu đen, trong bóng tối có đứng một người, đầu cúi xuống, làm cho người ta không thấy rõ bộ dạng của cô ta.

Nhưng mà Khâu Phong cũng nhận ra được, nhận ra bộ đồ dơ bẩn rách nát kia, nhận được vết thương trên cánh tay và đôi chân kia.

Người nọ không kêu khóc giống như trước đó, chỉ đứng, lặng im mà đứng.


Buồng vệ sinh chật hẹp như vậy, tuy là ở trong góc, nhưng lại giống như là gần sát sau lưng mình, duỗi tay ra là có thể với tới cổ của mình vậy.

Giây phút tế bào não hoạt động trở lại, các hình ảnh tưởng tượng lướt qua lung tung ở trong đầu, không phải là làm sao để thoát ra mà là những thứ gì đó rất kinh khủng. Chẳng hạn như người phụ nữ kia vươn tay, mà ngón tay xuyên qua trái tim mình, hoặc là phun ra ngọn lửa, tất cả đều biến thành tro bụi.

Nếu là thế thì sẽ như thế nào? Mấy người Lạc Diệp còn ở bên ngoài, kế tiếp có phải là bọn họ gặp nguy hiểm hay không? Bước chân muốn di chuyển, muốn lập tức chạy ra chỗ này lôi kéo bọn họ chạy thật xa, nhưng mà thân thể cũng không nghe điều khiển, ngay cả lông mi cũng không chuyển động được nữa.

Hoặc là cảm nhận được suy nghĩ của cậu, hoặc là sự tưởng tượng vừa rồi thật ra là dự cảm, người phụ nữ kia thong thả di chuyển tay phải của cô ta, nâng lên từng chút từng chút một. Ngón tay cô ta thon dài lại tràn đầy vết thương, trên đầu ngón tay đen thui, dẫn theo ẩm ướt. Có mùi máu tươi truyền đến theo động tác của cô ta, rất nhẹ, lại kích thích khiến Khâu Phong muốn nôn mửa.

Cánh tay kia càng ngày càng gần, rốt cuộc đã nâng tới bên mặt cậu. Kế tiếp là gì? Là cái gì đây? Trái tim Khâu Phong dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cậu thở gấp, mỗi lần một chút không khí, từ từ cũng hình thành cảm giác hít thở không được.

Bàn tay hơi hơi nghiêng góc độ, ngón tay rung động, nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cậu.

Một cái chạm này, Khâu Phong gần như muốn hét ra tiếng, xúc cảm ẩm ướt lạnh như băng giống như là thần chết dùng lưỡi hái chơi đùa trên người cậu vậy.

“Đừng…. đừng khóc….”

Giọng nói nhỏ giống như tiếng muỗi kêu nhưng cũng là giọng nữ rõ ràng truyền tới, người phụ nữ kia không biết từ lúc nào đã từ trong góc đi đến sau lưng cậu, tóc của cô ta dường như đã cọ lên quần áo sau lưng của Khâu Phong.

“Hiểu Văn ngoan…. đừng khóc……”

Không biết có phải ảo giác hay không, thế nhưng cảm giác chớp mắt có gì đó xoa nhẹ lên cổ.

“Hiểu Văn….. Hiểu Văn….. mẹ ở đây…. đừng khóc…..”

Người phụ nữ còn đang nói thầm thì, sáp vào càng ngày càng gần.


“A Phong? Còn chưa xong sao? Không có việc gì chứ?” Khâu Phong ở lại lâu trong buồng vệ sinh, Lạc Diệp cảm thấy có chút kỳ quái, nhẹ nhàng gõ cửa kêu to lên.

Lạc Diệp…… Lạc Diệp…….

Nghe được giọng nói của Lạc Diệp, trong lòng Khâu Phong không ngừng gọi lớn tên anh, cậu cũng không biết là muốn kêu Lạc Diệp đến cứu cậu, hay là muốn kêu anh chạy mau nữa.

“Hiểu Văn…. Hiểu Văn…. Hiểu Văn! HIỂU VĂN!!” thân thể người phụ nữ dán chặt lên người Khâu Phong, hai tay cô ta đều sờ lên mặt của Khâu Phong, động tác càng lúc càng mạnh, giọng cũng càng lúc càng lớn, gần như là hét to lên.

“A!!!” Tiểu Kiệt bên ngoài truyền tới một tiếng hét lớn “Anh ơi! Giọng của chị gái kia!!”

“A Phong!!!” Lạc Diệp bắt đầu tông cửa, thói quen tiện tay khóa cửa phòng này của Khâu Phong đến lúc này mới biết là tệ hại bao nhiêu, anh gấp đến mức bắt đầu dùng chân đạp. Cũng may cửa nhà vệ sinh của khách sạn nhỏ cũng không xem như chắc chắn lắm, ngược lại có thể để cho anh đá văng ra.

“A Phong!” Cửa bị đạp mạnh ra, Lạc Diệp xông vào trong, ngay chớp mắt anh vọt vào tới Khâu Phong cảm giác trên người nhẹ bẫng, hình ảnh trong gương biến mất từng chút một. Lúc này cậu mới nhận ra thân thể mình có thể di chuyển, cũng lập tức mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống trên mặt đất.

“A Phong!” Hướng lại đây đem Khâu Phong từ dưới đất ôm lên, Lạc Diệp không nói không rằng lập tức đem cậu đưa ra nhà vệ sinh.

“Lạc Diệp” chưa hết hoảng sợ mà cầm chặt lấy quần áo của Lạc Diệp, Khâu Phong tựa vào lồng ngực ấm áp của Lạc Diệp, cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn, “Cô ta…. cô ta kêu em Hiểu Văn…. cô ta cho rằng em là con của cô ta…”.

“Khoan nói này đã, em không sao chứ? Mặt của em….?” Nhờ ánh sáng bên ngoài Lạc Diệp lúc này mới nhìn tới mặt của Khâu Phong. Trên mặt cậu có từng vệt từng vệt như dấu ngón tay, dường như là có người quệt lên.

“Mặt của em….” dùng tay sờ lên mặt mình, trên tay để lại nhiều đốm đen giống như một ít bột rắn bị nước hòa tan, lấy hai ngón tay xoa thế nhưng phát hiện thứ ẩm ướt này tràn ra màu đỏ sậm.

“Là máu….” cũng lấy tay xoa xoa mặt của Khâu Phong, xem kỹ, lại để tới dưới mũi ngửi một cái, Lạc Diệp nghiêm mặt nói.

Bụi đen này, là sau khi máu bị làm ướt mới hình thành nên trạng thái như vậy.


“Trước khoan hãy nói mấy thứ này, chúng ta vẫn là nhanh lên rời khỏi đây đi” cầm khăn lông ướt miễn cưỡng lau đi dấu vết trên mặt cho Khâu Phong, Lạc Diệp đem cậu từ trên đất nâng lên. Tiểu Kiệt lúc này cũng đã kề sát lại bên cạnh bọn họ.

“Lạc Diệp….” kéo Lạc Diệp lại, Khâu Phong lắc lắc đầu, “Em cho rằng bây giờ chúng ta đi cũng vô ích thôi. Cô ta không phải đuổi theo mà là cô ta đang đi theo em”.

“Đi theo em? Bắt đầu từ khi nào?” Nghe được kết luận của cậu Lạc Diệp ngập ngừng hỏi, dựa theo suy đoán của anh, người phụ nữ kia hẳn là đứng ở tầng 21 bên nhà trọ kia, ít nhất chỗ ở lâu dài cũng hẳn là phạm vi của tòa nhà kia mới đúng.

“Em nghĩ…có lẽ là bắt đầu từ lần trước chúng ta đi lấy ảnh chụp, khi em nhìn thấy cô ta… ” ngồi ở bên giường, cúi đầu xoa thái dương, Khâu Phong phải bình tĩnh mình lại. Nỗi sợ hãi vừa rồi còn chưa có đi qua nhưng mà cậu phải bình tĩnh lại.

“Đó quả nhiên không phải mơ… là cô ta muốn em thấy được… cô ta không thừa nhận Hiểu Văn đã chết, cô ta cho rằng em là con trai cô ta….”

Nếu Khâu Phong nói không đi, Lạc Diệp tin tưởng cậu, ngồi xuống bên giường, “Em rốt cuộc mơ thấy cái gì? Vừa rồi lại xảy ra gì nữa thế? Khi Hiểu Văn chết chỉ có 8 tuổi, cô ta làm sao lại nhận sai em là con của cô ta được?”

Hít sâu một cái, Khâu Phong đem giấc mơ tối hôm qua từ đầu đến cuối nói hết cho Lạc Diệp, nói xong lại nghĩ nghĩ, đem Tiểu Kiệt gọi lại.

“Tiểu Kiệt, em có thể đem tên đầy đủ của em viết ra không?” Lấy ra giấy bút đặt vào tay Tiểu Kiệt, Khâu Phong hỏi.

“Dạ” Tiểu Kiệt biết bây giờ bọ họ đều rất phiền não, áp khí chung quanh rất thấp, thằng bé ngoan ngoãn nhận lấy, vẽ ra từng nét từng nét viết ra tên của mình ở trên mặt. Tuy chữ viết khá non nhưng rất rõ nét.

“Trịnh Tiểu Kiệt…” đọc cái tên bên trên, Khâu Phong lộ ra vẻ mặt: quả nhiên như thế, còn nói “Như vậy bây giờ hỏi Hiểu Văn tên của cậu ta là gì một cái rồi em viết ra đi”.

“Dạ” Tiểu Kiệt lặng im trong chốc lát, hình như là đang nói chuyện cùng với Hiểu Văn, sau đó mới viết ra thêm ba chữ ở bên dưới tên mình.

“Triệu Hiểu Văn” Khâu Phong đem tờ giấy viết tên kia đưa cho Lạc Diệp, “Ở trong mơ, em nghe được Triệu Vân Điệp nói rằng, chữ Hiểu trong Hiểu Văn là dựa theo vai vế trong đồng lứa được sắp xếp theo bên cha của cậu ta, mà Văn là tên cha cậu ta. Chúng ta vẫn cho rằng Tiểu Kiệt và Hiểu Văn đều chỉ là tên hiệu người lớn kêu đứa nhỏ mà thôi. Nhưng mà thật ra chính là tên của bọn chúng, cùng một vai vế. Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ. Triệu Hiểu Văn, kỳ thật nên là Trịnh Hiểu Văn mới đúng.

“Bọn họ là anh em, đây không phải là kết luận đã sớm có được sao? Cầm tờ giấy kia Lạc Diệp hỏi, không biết còn có cái gì khác nữa.

“Em biết, em chỉ là muốn biết, giấc mơ của em có phải cũng chỉ là giấc mơ hay không…” ôm Tiểu Kiệt sờ sờ mặt thằng bé Khâu Phong nói, “Chuyện trong mơ nói, có phải sự thật hay không…”

“Nếu là sự thật, em nói em thấy được Triệu Vân Điệp đã nhìn đến thi thể của Hiểu Văn mới tỉnh dậy, vậy cô ta làm sao lại gọi em là Hiểu Văn cơ chứ?”


“Em không biết…” ôm đầu, cố gắng suy nghĩ một loạt sự kiện này, “Lối suy nghĩ của cô ta không được tỉnh táo lắm, nếu Hiểu Văn còn sống, trái lại lúc này nên lớn tương đương chúng ta vậy. Nếu có người nói cho cô ta Hiểu Văn còn sống….. nhưng mà cô ta tại sao lại nghĩ là em đây?”

Nếu Triệu Vân Điệp cho rằng Khâu Phong là Hiểu Văn, như thế có thể giải thích tại sao nhiều người xảy ra chuyện như vậy, mà Khâu Phong không ngừng bị quấn lấy cũng là người duy nhất không có bị thương.

“Ngày đầu tiên đến nhà trọ kia, buổi tối em đã cảm thấy được không bình thường, sau đó có ảo giác giống như là bị lửa đốt…. sau lại bà cụ Trương gõ cửa, nói có một cô gái đang đập cửa nhà em… em….” Khâu Phong ngẩng đầu mạnh lên, mấy lời nói của bà cụ Trương lại xuất hiện trong ký ức cậu.

Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, sau này không cần lại đem con gái nhà người ta nhốt ở bên ngoài….

Cô ta đi vào….

Chính mình mở cửa để cho cô ta đi vào……

“Là bởi vì em mở cửa cho cô ta…” cậu nhìn Lạc Diệp, có mấy cái điểm hợp lại với nhau, đột nhiên liền rõ ràng lên.

“Em đã hiểu rồi!” Khâu Phong lấy tờ giấy vừa rồi Tiểu Kiệt viết tên qua, vẽ ra ở bên trên, “Tại sao xảy ra chuyện chính là tòa nhà kia? Là bởi vì nơi đó là hiện trường vụ cháy, anh cũng nghe thấy mấy người chủ cho thuê nhà nói đó, trước kia có quỷ cũng không tập trung ở chỗ nào cả, cả tòa nhà đều có người nghe thấy hoặc cảm thấy được việc khác thường. Tập trung lại tầng 21 là bởi vì mấy người Tiểu Kiệt dọn đến. Tiểu Kiệt và Hiểu Văn là một xác hai hồn, cô ta cảm giác được con trai mình ở chỗ đó cho nên mới sẽ đi lang thang ở tầng 21. Nhưng mà tại sao có quỷ lại là căn nhà số 339? Em nhìn đến con đường ngày đó của cô ta đi, cô ta không phải đi dựa theo bố cục của tòa nhà hiện nay mà là bố cục của ngôi nhà trước kia. Nói cách khác, vị trí nhà 339 đúng lúc là vị trí của nhà cô ta trước đây, cô ta dựa theo con đường này đang ‘về nhà’ tìm đứa con. Sau đó tại sao là em…..”

Nói đến đây cậu ngừng lại thở một cái, nói tiếp: “Cô ta một mực gõ cửa mà cô ta nghĩ là cửa nhà mình, sau đó em mở cửa cho cô ta. Trong nhà cô ta sẽ có ai? Cái người con trai sẽ ở nhà cô ta chính là ai? Nếu như là cô ta cho rằng con trai của mình chưa có chết, nhìn thấy em, sẽ cho rằng em là con trai cô ta cũng không phải là lạ.”

“Cô ta vốn quả thật là cảm nhận theo linh hồn của Hiểu Văn, cho nên ngay sau khi em đi, cô ta tìm thấy trước chính là Trữ Lâm. Nhưng mà lại không có nhìn thấy Tiểu Kiệt, cũng không có nhìn thấy em, nói cách khác, cô ta cảm giác được con của mình ở đâu nhưng không có nhìn đến đứa con mà cô ta cho rằng đã lớn”.

“Cho nên cô ta mới tức giận ư?” Nhìn thoáng qua Tiểu Kiệt, nhớ lúc ấy Tiểu Kiệt nói cái chị gái kia tức giận, “Còn kêu trả lại cho tôi?”

“Đúng. Nếu là dựa theo suy nghĩ như vậy, hết thảy mọi thứ kia đều có thể nói qua được cả”, Khâu Phong gật gật đầu, “Nhưng mà chúng ta bây giờ quan trọng nhất vẫn là phải tìm được cô ta ở đâu, ngọn lửa năm đó rốt cuộc là ai đốt”.

“Cũng chính là vẫn quay lại điểm khởi đầu sao? Ngoại trừ biết cô ta hiện nay đi theo em?” Lạc Diệp nhìn xem bốn phía, rùng mình một cái.

“Cũng không phải chỉ có theo lúc này thôi đâu, tốc độ chúng ta phải nhanh hơn mới được” Khâu Phong cầm khăn ướt bên cạnh lại lau mặt vài cái, đứng lên, “Chúng ta lập tức đi trại an dưỡng đi”.

Trái tim cậu còn đập rất nhanh, cậu thực sự sợ hãi, có lẽ là sợ hãi tới một mức độ rồi. Bọn họ không có đường lui có thể đi, bị bức tới một bước này, làm cho bọn họ nếu không bị bức điên thì nhất định phải bình tĩnh đi sửa lại tình trạng. Nếu không như vậy người bên cạnh kia, chính là Lạc Diệp, đều rất có thể sẽ thực thê thảm.

Bước đi đầu tiên có chút lảo đảo, Khâu Phong ổn định trong lòng lại, vững bước chân xuống, dẫn đầu mở cửa đi ra bên ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.